Chương 4

Anh ta gọi một cuộc điện thoại, người quản lý nhanh chóng dẫn đến một số cô gái trẻ. Tất cả đều là những cô gái trong sáng và không biết gì về thế giới, dường như là sinh viên đại học.

Lâm Mộc vốn tưởng rằng anh sẽ thích cái này, ai biết Khương Thiệu chỉ là lạnh lùng nhìn lướt qua. Ngay khi anh ta cho rằng Khương Thiệu sẽ không làm gì, anh lại cho một người ở lại.

Cô gái nhỏ rõ ràng chưa bao giờ tiếp xúc với những người như họ, cô ta rất lo lắng nhưng cũng bị thu hút sâu sắc.

Khương Thiệu ngồi trên ghế sofa, gõ ngón tay trên bàn. Cô gái nhỏ kiềm chế sự xấu hổ của mình, rót rượu cho anh, Khương Thiệu ngước mắt lên nhìn cô ta.

Anh hỏi: “Gọi tôi một tiếng anh trai thử xem?"

Cô ta sửng sốt trong chốc lát, nhưng vẫn ngoan ngoãn gọi: "Anh."

Khương Thiệu cau mày.

Không phải như thế này.

Giọng nói ngọt ngào của em gái lại vang lên bên tai anh, anh trai...

Có khéo léo, có hoạt bát, cũng có thẹn thùng cùng với nũng nịu…

Chỉ có em gái của anh gọi một tiếng anh trai mới cảm thấy êm tai nhất.

Nghe theo lời dạy bảo của các chị gái, ngón tay của cô ta leo lên vai vị công tử cao quý này, đôi môi run rẩy càng ngày càng gần với các đường nét trên khuôn mặt giống như được trời cao gọt giũa cẩn thận.

"A!"

Giây tiếp theo, cô ta bị đẩy ra ngoài.

Khương Thiệu cau mày, rót một chai rượu rồi rời đi.

Tâm trí anh đầy chị em.

Nếu đó không phải là Khương Hoàn, nó sẽ không cứng lên được.

Anh liếc nhìn thời gian, sau đó đi tắm cho hết mùi thuốc lá và rượu, xong xuôi bèn đi đón Khương Hoàn.

Ngay khi Khương Hoàn nhìn thấy anh trai mình, cô đã chạy về phía anh. Khương Thiệu dang tay ôm lấy em gái mình. Có cô em gái ngoan ngoãn trong vòng tay, trái tim anh như vừa được lấp đầy.

Cô em gái ưỡn người trong lòng anh, đột nhiên ngẩng đầu lên nói: "Anh, anh tắm xong chưa?"

Khương Thiều bị cô xoa đến mức đã có phản ứng, đành phải cách xa nửa người dưới của mình, tránh để cô phát hiện.

Anh ậm ừ bế em gái lên xe.

Dường như gần đây Khương Hoàn rất bám lấy anh, móc cổ anh, trực tiếp ngồi trên đùi anh.

Khương Thiệu cả kinh: "Hoàn Hoàn!"

“Anh à, em muốn ôm anh.” Vừa nói, cô vừa như một đứa trẻ nằm trên vai anh, dụi khuôn mặt thanh tú vào cổ anh.

Khương Thiệu sắp phát điên, phía dưới cứng đến mức sắp nổ tung. Nhưng anh không dám động, nhỡ em gái mình phát hiện thì sao?

Khương Thiệu chỉ có thể nhẫn nại: "Hoàn Hoàn, đi xuống đi."

"Không chịu đâu." Khương Hoàn ôm anh chặt hơn nữa, chiếc váy ngắn trực tiếp trượt xuống đùi, ngay cả chiếc qυầи ɭóŧ màu trắng bên dưới cũng có thể nhìn thấy một cách mơ hồ.

Yết hầu của Khương Thiệu khẽ trượt lên xuống, ánh mắt anh không thể kiểm soát rơi vào cặp đùi thon thả của cô.

Thì ra đồ lót có màu trắng.

Màu trắng, yết hầu của Khương Thiệu di chuyển nhanh hơn. Màu trắng, khi ướt sẽ trở nên trong suốt.

Khương Thiệu hung hăng nhắm mắt lại, giữ chặt tâm trí: "Hoàn Hoàn, đừng làm loạn nữa!"

“Anh à, em chỉ muốn ở gần anh thôi.” Khương Hoàn xinh đẹp ôm lấy cánh tay anh, thân thể cô không thành thật, càn quấy trên chân anh.

Cái đồ da^ʍ dê này, đồ lót lộ ra hết rồi.

Hơi thở của Khương Thiệu trở nên nặng nề hơn, lòng bàn tay đang ôm lấy cô từ từ di chuyển gần làn da mỏng manh của cô em gái.

Đôi mắt đen của anh lướt qua từng inch trên làn da lộ ra ngoài của em gái mình, như thể anh đang xoa dịu cô bằng lòng bàn tay của mình.