54. Lâm Thanh Hành xin lỗi

Dịch Đường Đường bị tin tức bất thình lình này làm thất điên bát đảo, cho đến khi trở về tới ký túc xá cả nửa ngày cũng chưa phục hồi được tinh thần.

Dịch Kiêu có chút bất đắc dĩ vừa buồn cười mà túm Dịch Đường Đường đang ngơ ngác đi thẳng tới phía trước, nửa ôm cô vào trong lòng ngực: “Đường Đường tỉnh tỉnh lại, đã tới cửa.”

Dịch Đường Đường đang chìm nổi giữa đám thắc mắc, lúc này mới như tỉnh ra.

Nhìn xung quanh thấy ánh mắt mọi người đều mãn ý cười, cô đau khổ bẹp bẹp miệng, mở cửa phòng chui vào trong.

Sớm bị hai cái đùi gà nhỏ bắt lấy chú ý, Đậu Tương liếʍ liếʍ môi đuổi theo, cũng nhảy theo vào.

Còn lại sáu người liếc mắt nhìn nhau, từng người trở về phòng hưởng giấc ngủ trưa ngắn ngủi.

Dịch Đường Đường trở lại phòng, chôn mặt vào cái gối trên giường, ảo tưởng mình là một con cá mặn phơi khô.

Sắc mặt Dịch Kiêu đã hết đen thui, nhìn thấy Dịch Đường Đường còn phiền não hơn cả mình, chút ít không vui ở đáy lòng đã không cánh mà bay.

Anh ngồi ở mép giường, bàn tay đan chặt vào mười ngón tay cô, cảm giác được ngón tay cô truyền đến phản ứng trở lại, anh cười nhẹ một tiếng: “Về chuyện Lâm Thanh Hành có lẽ có sự tình khác, Đường Đường không cần phiền lòng như vậy.”

Lâm Thanh Hành đau khổ theo đuổi Tô Oản khắp nơi, từ chỗ đòi cùng tham gia nhiệm vụ cho đến gấp không chờ nổi chạy theo cô ấy khắp nơi, đây không phải là bí mật gì, quan hệ đặc thù giữa Dịch Đường Đường và Lâm Thanh Hành cũng chẳng qua chỉ là tình hữu nghị mà thôi.

Loại sự tình từ không thành có này, dưới mắt Dịch Kiêu chỉ là phù dung sớm nở tối tàn.

Dịch Đường Đường nằm dưới chăn, hơi thở gấp làm không khí như nóng lên, nghe được Dịch Kiêu ra vẻ không thèm để ý, cô lại sinh ra hờn dỗi.

“Ca ca không tức giận sao?” Cô phồng khuôn mặt nóng bừng lên.

Nói đến việc lan truyền giữa Lâm Thanh Hành và cô có tình cảm, tuy rằng Dịch Đường Đường có phần phiền não, nhiều nhất lại là khϊếp sợ cùng kinh tủng!

Nhưng thái độ Dịch Kiêu tự nhiên, nhất thời làm cô sinh ra bất mãn.

“Ca ca anh không để bụng em?” Dịch Đường Đường mắt chớp chớp, đôi mắt bị không khí nóng dưới chăn làm đỏ bừng lập tức thêm ngấn nước mắt.

Cô lắp bắp nói xong, lệ đã muốn rơi xuống.

Dịch Kiêu biết lời cô nói không phải là từ đáy lòng, nhưng thấy Dịch Đường Đường muốn khóc, trái tim lại như bị bóp nghẹt.

Anh nhẹ cau mày, nụ cười nhẹ nhàng trên môi trong nháy mắt biến thành sầu tự. Dịch Kiêu thờ dài, cúi người ôm Dịch Đường Đường đang đắm chìm trong bi thương.

Dịch Đường Đường ngực thở hơi phập phồng mà thuận theo để anh ôm, vốn dĩ chỉ là một câu nói đùa, giờ phút này lại cảm nhận ra ưu sầu.

Hình dáng Dịch Kiêu trong mắt cô dần dần trở nên mơ hồ, ánh mặt trời chiếu thẳng vào làm mắt lóa lên, khoảnh khắc hoàn toàn nhìn không rõ anh, đáy lòng cô chợt đột nhiên thật hoảng hốt.

Giọt nước mắt to tròn rơi xuống má.

“Sao lại khóc?” Giọng Dịch Kiêu thật nhẹ, tiếng nói thanh lãnh giờ phút này vô cùng nhu hòa.

Vươn tay nhẹ nhàng ôm cô vào trong lòng ngực, nhìn xuống cô gái đang cắn môi dưới ngẩng đầu nhìn mình, lông mi bị nước mắt làm ướt dầm dề, giống như con thú nhỏ không chỗ trú thân.

Hô hấp anh như cứng lại, cánh tay chợt siết chặt, cúi người mềm nhẹ ấn môi lên trên mi mắt cô, muốn truyền đến sự an ổn.

Cảm thụ được dưới môi mình bất an mà run rẩy, chua xót trong lòng lại dâng trào.

Cho đến khi bất an hoàn toàn biến mất, tâm tư Dịch Đường Đường chậm rãi bình tĩnh lại, Dịch Kiêu mới thong thả lưu luyến hôn lên mí mắt cô rồi chậm rãi rời đi.

Dịch Đường Đường duỗi tay ra ôm lấy eo, an tĩnh híp mắt dựa vào trong lòng ngực anh, cảm thụ được nhịp tim đập trong cơ thể ấm nóng, co thắt trong lòng cô rốt cuộc yên tĩnh lại.

Giằng co năm phút, cô mới hỏi anh về sự tình hôm nay.

“Ca, anh nói Lâm Chính Huy sẽ giải quyết vụ tiểu đội Lam Nạm như thế nào?” Thanh âm như được ánh mặt trời phơi chiếu, thiếu phần chua xót ban nãy, chỉ còn lại nhàn nhạt lười biếng.

Sự tình muốn giải quyết, một bên là lời đồn đãi, phương diện khác là xử lý thực tế ra sao.

Dịch Đường Đường có bảy phần nắm chắc, xác định chuyện ngoài ý muốn này là việc làm của Lâm Chính Huy, nhưng ngay cả họ có mười phần xác nhận cũng có thể làm được gì?

Lâm Chính Huy là thủ lĩnh căn cứ Hoành Tinh một trong bốn căn cứ mạnh nhất, đứng ở vị trí tối cao kia, còn họ thì sao?

Dịch Kiêu của cô bất quá chỉ là một nhân vật nhỏ xíu bên dưới luồng sáng của ông ta, bọn họ so với Lâm Chính Huy không khác gì kiến càng muốn lay cổ thụ, thật là không biết lượng sức.

Nghĩ đến đây, Dịch Đường Đường ủ rũ phun ra một hơi.

Dịch Kiêu thấy ra cô cảm thấy mất mát, tay nhè nhẹ vuốt ve sợi tóc rối phía sau, ánh mắt lại kiên quyết: “Hắn sẽ giải quyết chuyện này như thế nào còn không biết, nhưng lời đồn đã phát ra, chỉ sợ hắn sẽ không có biện pháp nào làm cho nó có liên quan đến tiểu đội Thanh Vũ.”

Tiểu đội Thanh Vũ và tiểu đội Lam Nạm cùng ra ngoài làm nhiệm vụ, tiểu đội Lam Nạm tử vong hơn nửa, mà Thanh Vũ chỉ tốn thất hai người, như vậy còn có thể giải thích rằng đây là khả năng không bằng người.

Nhưng toàn đội Lam Nam bị diệt, cho dù Lục Trăn vừa về đã đi báo cáo tình hình, chuyện này vẫn dễ dàng làm người sinh ra thắc mắc.

Dịch Kiêu dừng lại, chuyển mắt nhìn về hướng khuôn mặt trầm tư của Dịch Đường Đường, nói tiếp: “Hoặc là, từ đầu hắn đã lựa chọn phương pháp khác.”

Kéo hai tiểu đội quan trọng nhất trong căn cứ cùng xuống nước, cho dù có thể dẹp đi hoài nghi trên người hắn, nhưng nội đấu như vậy đối với người cầm quyền thì không phải chuyện tốt gì.

“Ca, ý của anh là?” Dịch Đường Đường nheo mắt.

Dịch Kiêu lại sờ sờ đầu cô, hơi lộ ra nụ cười: “Hiện tại còn không xác định, nhưng lời đồn đãi thật không thể xem thường, Lâm Chính Huy là người thông minh, hắn sẽ nhanh chóng chỉa mũi nghi ngờ đi thật xa.”

Còn có nhấc lên gợn sóng lớn hơn nữa hay không, thì sau này mới biết.

Dịch Đường Đường nghe anh nói, trầm mặc một lúc.

“Lúc ở trấn nhỏ, là anh cố ý nói thân phận của em ra cho Lâm Thanh Hành hay sao?”

Dịch Kiêu gật gật đầu.

“Sau khi biết được giá trị tội ác của Lâm Chính Huy, anh đã biết chúng ta không thể ở lâu ở căn cứ Hoành Tinh. Lâm Thanh Hành và tiểu đội Thanh Vũ là khác nhau, có quan hệ đến thân phận của em, cho dù anh không nói, chỉ sợ cậu ta cũng sẽ có rất nhiều suy đoán.”

Tính cách Lâm Thanh Hành hẳn là từ nhỏ đã được nuông chiều không trải qua quá nhiều trắc trở, đối với việc dọ thám sự tình khắp nơi là vô cùng hứng thú. Cho dù rất nhiều chuyện anh hẳn cũng không có ý xấu, nhưng lại có dũng khí vô hạn muốn hỏi chuyện cho đến nơi đến chốn.

Dịch Kiêu lại nói: “Nghĩ đến chuyện cậu ta đầy nghi ngờ suy đoán lung tung rồi tương lai đi quấy rối em, anh cảm thấy không bằng nói ra trước tình hình thực tế. Nhưng thái độ cậu ta biểu hiện ra sau đó làm anh thật hoài nghi cậu ta biết chút gì đó về “thực nghiệm thức tỉnh”.”

Dịch Đường Đường cảm thấy kinh hoàng một chút, trong đầu nhanh chóng hiện lên hình ảnh mấy ngày nay Lâm Thanh Hành không thể hiểu được mà lấy lòng mình rất nhiều, cô dồn dập hỏi tới: “Ca, anh nói là, Lâm Chính Huy và “thực nghiệm thức tỉnh”…”

Dịch Kiêu mím môi, dưới ánh mắt kinh ngạc của Dịch Đường Đường, gật đầu.

Chờ đến khi Dịch Đường Đường dưới sự trấn an của anh mà ngoan ngoãn ngủ, khuôn mặt bình tĩnh của Dịch Kiêu lại lần nữa nhăn lại.

Trên thực tế, anh cũng không nói, ngay từ đầu anh cũng hoài nghi Lâm Thanh Hành.

Nói cho Lâm Thanh Hành thân phận Dịch Đường Đường từng là một đứa trẻ trong kế hoạch “thực nghiệm thức tỉnh”, một phần là lý do anh vừa nói, so với việc Dịch Đường Đường không thể công khai nói ra, không bằng đánh đòn phủ đầu. Nếu kết quả cuối cùng đều sẽ như nhau, vậy sao không bằng làm đúng thời cơ.

Mà một phần khác, là thử.

Khoảnh khắc “ảo ảnh” xuất hiện, anh hoài nghi ngay có phải là người Lâm Chính Huy phái ra hay không.

Giá trị tội ác “đỏ như máu” của Lâm Chính Huy, lúc ông ta lơ đãng bại lộ ra ham mê cuồng nhiệt đối với dị năng “dị đồng”… ban đầu Dịch Kiêu cho rằng mục tiêu của Lâm Chính Huy là anh. Đối phương muốn có được dị năng này mới phái người xuống tay đối phó mình.

Nhưng khả năng này thật mau đã bị lật đổ.

Con trai ruột Lâm Chính Huy là Lâm Thanh Hành còn bên trong đội ngũ, ban đầu “ảo ảnh” không tiết lộ ra mục đích gϊếŧ người, rất có thể sẽ xảy ra ngộ sát.

Sau đó, Dịch Kiêu muốn thử nên kể ra thân phận Dịch Đường Đường cho Lâm Thanh Hành.

Nếu Lâm Thanh Hành biết được “ảo ảnh” có quan hệ với Lâm Chính Huy, khi biết được Dịch Đường Đường vì sao có thể gϊếŧ chết “ảo ảnh”, phản ứng ngay lúc đó sẽ bị bại lộ ra… Dịch Kiêu thậm chí còn nghĩ tới chuyện gϊếŧ chết ngay Lâm Thanh Hành.

Nhưng mà, ngay lúc đó, cùng với ngày hôm sau, phản ứng của Lâm Thanh Hành thật vi diệu, làm anh nghĩ mãi không ra.

Lâm Thanh Hành không kinh hoảng thất thố, ngược lại lại che đậy vẻ âm thầm chột dạ.

Cho đến Dịch Đường Đường tỉnh lại, chột dạ lại biến thành một loại lấy lòng vô cùng quỷ dị. Cũng ngay lúc này, Dịch Kiêu mới đột nhiên nhận ra —— Lâm Thanh Hành chủ yếu chú ý tới là “ảo ảnh”.

***

Trong biệt thự rộng rãi sáng ngời, Lâm Thanh Hành như một tượng điêu khắc ngồi trên sô pha phòng khách.

Chung trà đặt trên bàn đã sớm không còn ấm, lá trà bị ngâm lâu trở thành xanh đậm, nổi lều bều trên mặt, trông có chút đáng thương.

Lâm Chính Huy vừa mở cửa, nhìn thấy ngay Lâm Thanh Hành đang ngồi trên sô pha phủ đầy sáng ánh mặt trời, ngơ ngẩn đến phát ngốc.

Ánh mặt trời ấm áp làm gương mặt anh nhu hòa hẳn, chiếu sáng tới từng lông tơ nhỏ trên má, lập lòe tú lệ.

Lâm Chính Huy nhìn đến khuôn mặt anh giống tạc như mẹ, hơi thất thần.

Cho đến khi tượng điêu khắc kia chậm rãi động đậy, Lâm Chính Huy mới hơi thống khổ mà tỉnh thần lại, bước qua.

“Ba.” Giọng Lâm Thanh Hành hơi hoảng hốt, không có khí thế nổi trận lôi đình như ban sáng.

Lâm Chính Huy ngồi xuống, hòa khí mà vỗ vỗ vai: “Chuyện hồi sáng này, con đã nghĩ kỹ?”

Lâm Thanh Hành nghe vậy gật gật đầu, lại chần chờ mà lắc đầu.

Bộ dáng hoảng hốt mang theo chút bất an như trẻ con.

Giọng Lâm Chính Huy trước sau như một thật hòa ái: “Thanh Hành chỉ cần nghĩ kỹ, ba không cần thiết phải làm tới chuyện hủy diệt như vậy.” Ông ta dừng một chút, lại nói, “Đến nỗi là ai hướng cho con có suy nghĩ như thế, ba không hỏi, chờ đến sau này khi mọi chuyện giải quyết xong, chân tướng sẽ tự động rõ ràng.”

Nghe câu này, lòng dạ Lâm Thanh Hành chấn động không thôi.

Anh chậm rãi ngẩng đầu, nhìn thấy nụ cười Lâm Chính Huy thật chính trực không mang theo bất kỳ thiên vị gì, cổ họng anh đột nhiên nghẹn lại, nhìn chằm chằm cha mình, hỏi ra: “Ba, chuyện “thực nghiệm thức tỉnh” lúc trước, có bao giờ ba cảm thấy áy náy không?”

Lâm Chính Huy thình lình bị hỏi đến vấn đề này, tươi cười trên mặt tuy rằng không thay đổi, tầm mắt lại hướng tới xa xa ngoài cửa sổ.

“Chuyện kia đã qua lâu như vậy, lại nói bốn năm trước ba cũng đã rút ra khỏi kế hoạch này, cũng đã cam đoan với con không còn liên hệ gì với những người đó. Thanh Hành, chúng ta nên nhìn về phía trước.”

Lâm Thanh Hành trầm mặc.

Anh yên lặng nhìn gương mặt cương trực của cha mình, rõ ràng là mặt trời chiếu sáng khắp nơi, đáy lòng lại đầy lạnh lẽo.

Phát giác ra Lâm Thanh Hành trầm mặc, Lâm Chính Huy quay lại, thở dài nói: “Thanh Hành, con còn quá mức không trưởng thành, còn phải học rất nhiều thứ. Ba tuổi đã lớn, mảnh thiên địa mà ba đã tạo ra trong tương lai con phải kế thừa, trải qua chuyện này, sau này con cũng phải tự mình suy nghĩ lại.”

“Về sau, đừng cả ngày chạy khắp nơi mà cố gắng theo chú Trình học luyện dị năng, ba cũng sẽ dành thêm thời gian chỉ cho con giải quyết tình hình căn cứ, thế nào?”

Giọng Lâm Chính Huy thật thân cận ấm áp như Lâm Thanh Hành vẫn từng biết, anh hơi chần chừ một chút, quyết định gật đầu.

Gánh nặng trong lòng Lâm Chính Huy được rũ bỏ, điều sầu lo duy nhất đã trở thành hư không.

***

Dịch Đường Đường không nghĩ tới, nhanh như vậy lại có thể lần nữa gặp lại Lâm Thanh Hành.

Buổi sáng giống như con linh dương khiêu thoát chạy vào rừng rậm, buổi chiều Lâm Thanh Hành giống như đã mất đi vẻ ấu trĩ, trong nháy mắt như trưởng thành cả mười tuổi.

“Đường Đường, tôi có chuyện muốn nói với cô.”

Dịch Đường Đường nhìn Lâm Thanh Hành đứng trước mặt, mê mang chớp mắt.

Lâm Thanh Hành thấy cô không có phản ứng gì, xoay đầu nhìn Dịch Kiêu.

Ánh mắt hai người đàn ông trưởng thành truyền cho nhau, Dịch Kiêu gật gật đầu với Dịch Đường Đường.

Trước khi rời khỏi đội ngũ đi theo Lâm Thanh Hành sang một bên, theo bản năng cô quay đi tìm Tô Oản.

Đáng tiếc Tô Oản ở giữa đám đông, bị người bên cạnh ngăn trở, Dịch Đường Đường không thấy được phản ứng của cô ấy.

“Lâm Thanh Hành, có chuyện gì sao?” Dịch Đường Đường nghĩ đến lời truyền bá bay đầy trời, cô có điểm ê răng.

Lâm Thanh Hành lại như có gì đó chặn ngang cổ họng, chỉ nhìn cô không chớp.

Khi Dịch Đường Đường bị anh nhìn đến không được tự nhiên, nhịn không được muốn ghẹo lên có phải anh thật sự có ý gì với mình, Lâm Thanh Hành cuối cùng mở miệng.

“Thật xin lỗi.”

Lâm Thanh Hành mỗi một chữ đều thật rõ ràng.

Dịch Đường Đường sửng sốt, hơn nửa ngày mới nhìn Lâm Thanh Hành: “Anh sao vậy?”

Lúc trước Lâm Thanh Hành nói nói cười cười thật tự nhiên, Dịch Đường Đường thấy thật vui vẻ nghe anh nói bậy về Lục Trăn, nghe ngữ điệu như đậu rang nhảy nhót, cô cảm giác toàn thân vô cùng thoải mái.

Nhưng biến hóa đột nhiên như vậy thật làm cô chuẩn bị không kịp.

“Tự bảo vệ tốt cho mình, hẹn gặp lần sau.” Lâm Thanh Hành che dấu cảm xúc áp lực trong ngực, trầm giọng nói rồi xoay người muốn rời đi.

Dịch Đường Đường lại giật mạnh cánh tay anh.

Chờ anh dừng lại, Dịch Đường Đường lúc này mới cảm thấy đường đột mà buông tay ra.

Tuy rằng không biết đã xảy ra chuyện gì với Lâm Thanh Hành, cô vẫn nhịn không được nói một câu: “Anh… không đi nói vài câu với Tô Oản hay sao?”

Thâm tình Lâm Thanh Hành đối với Tô Oản sáng tỏ như trăng rằm, tuy nói cho tới bây giờ hai người còn không có tiến triển đột phá nào, nhưng Dịch Đường Đường cảm thấy lúc này anh hẳn là vẫn luôn nghĩ tới Tô Oản.

Lâm Thanh Hành ngẩn ra vài giây, lại cười khổ lắc đầu. “Không được, Oản Oản không thích tôi, tôi vẫn luôn biết được, nhưng vì quá ấu trĩ nên không muốn thừa nhận thôi.”

“Tạm biệt, Đường Đường.”

Anh nhìn cô một cái cuối cùng, rời đi.

Có lẽ cha nói đúng, anh thật quá không thành thục, cần phải học hỏi thêm rất nhiều.

Trong tương lai khi mọi thứ phát sinh, anh sẽ không chỉ dùng tình cảm mà phán đoán sự việc.

……

Dịch Đường Đường đứng tại chỗ nhìn Lâm Thanh Hành biến mất ở góc đường, trong lòng đột nhiên vô cùng u sầu.

Lâm Thanh Hành đi tìm Lâm Chính Huy giằng co, thực tế là cô và Dịch Kiêu lợi dụng anh, vô luận kết cục là tốt hay xấu, trong lòng Dịch Đường Đường vẫn ôm phần áy náy.

Dịch Kiêu không biết từ khi nào đã đến bên người cô, khảy khảy mái tóc bị gió thổi loạn: “Đường Đường không cần nghĩ quá nhiều, vô luận như thế nào, đối với Lâm Thanh Hành lần này sẽ là một bước trưởng thành cho cậu ta.”

Thế giới quan Lâm Thanh Hành được Lâm Chính Huy tạo ra quá mức thuần túy, cho dù họ không đẩy ra bước này, Lâm Chính Huy cũng sẽ tìm thời cơ tự mình ra tay.

Làm con trai thủ lĩnh, chỉ cần Lâm Chính Huy còn để ý tới con mình, sẽ không nguyện ý vẫn để con mình cứ mãi ngây thơ như vậy mãi.

Nhưng mà nếu xảy ra là tình huống thứ hai, như vậy bọn họ không thể tham gia vào được.

Dịch Đường Đường biết ý tưởng của anh, vẫn nhịn không được thở dài.