Chương 7: Thẻ thăng cấp

Dịch Đường Đường nằm ở trên xe trở mình, từ dưới chăn mỏng vươn tay ra vuốt vuốt đám lông ngắn trên lưng Đậu Tương.

"Gâu!" Đậu Tương kêu một tiếng, đem đầu to gác trên ghế gần đầu cô, làm nũng cọ cọ vào cằm cô.

Dịch Đường Đường bị nó cọ ngứa, cười hì hì vài tiếng, một người một chó giỡn đủ rồi, Dịch Đường Đường chọc chọc đầu nó hỏi: "Đậu Tương ngốc, ca ca đâu?"

Đậu Tương an phận đợi bên người, Dịch Đường Đường sẽ không lo lắng ca ca xảy ra chuyện.

Đậu Tương hướng đầu ra phía ngoài cửa sổ: "Gâu gâu!" Đang ở bên ngoài.

"Còn có những người khác ở đó?"

"Gâu!" Đường Đường thật thông minh.

Lúc đối thoại đang diễn ra rất hài hòa, cửa sổ xe đột nhiên có người gõ vang.

Dịch Đường Đường ngẩng đầu lên, nhìn qua cửa sổ xe thấy được khuôn mặt lạnh lùng của Dịch Kiêu.

Cô ấn cửa sổ xuống, lộ ra nụ cười sáng lạng: "Ca ca!"

"Đường Đường còn muốn ngủ sao?" Dịch Kiêu ôn nhu hỏi, ngữ khí bình thản làm đuôi lông mày khó được nhiễm một chút nhu hòa.

Người ở trong kho hàng nhìn không tới được Dịch Đường Đường còn ở trong xe, nhưng có thể nhìn đến rõ ràng người đại ác thay đổi thái độ thật rõ ràng!

Tiếng nói ôn hòa trầm thấp, toàn bộ đều biểu lộ ra vẻ cẩn thận bao dung.

...... Dường như bọn họ vừa rồi đối mặt với một anh em song sinh của anh ta.

Dịch Đường Đường ôm chăn cọ cọ, hiển nhiên chưa muốn đứng dậy, Dịch Kiêu cũng không thúc giục, quay đầu lại nhìn về năm người phía sau, chờ đến khi năm người lanh lẹ bắt đầu quét tước vệ sinh, anh mới dựa vào bên xe kiên nhẫn chờ cô.

"Ca ca đang ở với ai vậy?" Dịch Đường Đường thấy được động tác vừa rồi của Dịch Kiêu, cô hỏi.

"Em có gặp qua, mấy người kia ở thành phố Đàm Âm?"

Ánh mắt Dịch Đường Đường sáng lên, "Là mấy người thật ngốc kia sao? Vậy ca ca nói tấm thẻ là trên người bọn họ sao?"

Dịch Kiêu gật đầu, bất chợt khẽ cười lên: "Anh định ở chỗ này dừng lại mấy ngày, nếm thử một chút hiệu quả của tấm thẻ "giảm bớt" đối với thân thể của em."

Dịch Đường Đường không nghĩ tới thật trùng hợp có thể gặp mấy người bọn họ như vậy, trong lúc nhất thời cũng vui vẻ theo. Tâm tình vui sướиɠ làm tinh thần cô tỏa sáng, không còn buồn ngủ nữa, thu thập mọi thứ xong, cô từ ghế sau đi ra ngoài.

"Ca, chúng ta đây đi xem dị năng của cô ấy, thế nào?" Dịch Đường Đường bắt tay anh, kinh hỉ nói.

Có thể thoát khỏi vấn đề của thân thể, khôi phục lại bình thường là niềm mong mỏi lớn nhất của cô.

***

Trong kho hàng, tro bụi che trời lấp đất nổi lên khắp nơi.

Bởi vì là người đại ác giao phó, họ không muốn làm cũng phải căng da đầu cậy mạnh mà làm.

Dịch Đường Đường đang hứng thú liếc vào kho hàng, ngay sau đó bị một trận lốc tro bụi công kích mà phải lui ra, không tìm được tỷ tỷ có tấm thẻ "giảm bớt" kia.

Dịch Kiêu nhíu mày, đứng ở cửa hô lên: "Các người xuất hiện đi."

Người đại ác nói giống như thánh chỉ, mặt xám mày tro năm người vọt từ đám tro bụi ra ngoài, không dám hỏi gì, đồng loạt đứng thành một hàng giống như chờ đợi duyệt binh.

"Các người đang làm gì? Quét tước vệ sinh hay sao?" Sao lại làm đến chật vật như vậy?

Thấy ác ma nhỏ cười hì hì nói mát, năm người đồng thời im lặng.

Vẫn là Dịch Kiêu mở miệng: "Anh kêu bọn họ giúp chúng ta quét dọn chỗ đêm nay chúng ta trụ."

Dịch Đường Đường "a" một tiếng, trong mắt có tia giảo hoạt lóe qua. Cô sẽ không ngốc đến nỗi cho rằng Dịch Kiêu là bình thường kêu năm người này quét dọn vệ sinh!

Khẳng định đó là cưỡng bức!

Cô buông tay Dịch Kiêu ra, đi về phía trước hai bước tới trước mặt Chu Hiểu: "Tấm thẻ "giảm bớt" của chị có hiệu quả là trị liệu sao?"

Chu Hiểu đã từng thấy qua "con mắt gϊếŧ chóc" của Dịch Đường Đường, cô còn có điểm sợ, tuy rằng không lui về phía sau nhưng lòng bàn tay lại đổ một lớp mồ hôi.

Gật gật đầu, trong lòng cảm xúc tràn ngập, cũng không biết nên dùng thái độ gì đối mặt với Dịch Đường Đường.

"Tôi là Dịch Đường Đường, chị tên gì?" Dịch Đường Đường đột nhiên tự giới thiệu.

Biết được dị năng đặc biệt của Chu Hiểu, Dịch Đường Đường đoán được Dịch Kiêu sẽ lưu cô ấy bên người họ.

Trên tay cô có không ít thẻ "trị liệu" ở nhiều cấp bậc khác nhau, nhưng sử dụng cho thân thể cô cũng không có hiệu quả gì nhiều. "Giảm bớt" tuy rằng cũng là hệ trị liệu, hiệu quả lại khác biệt thật lớn.

Chu Hiểu lâm vào trạng thái mộng bức khi Dịch Đường Đường thân thiện bắt đầu giới thiệu chính mình.

Cô gái trẻ xinh đẹp lại thân thiện thật dễ dàng làm người khác sinh ra hảo cảm, hơn nữa biểu hiện bên người của Dịch Đường Đường thật hoạt bát phấn chấn, càng dễ dàng chiếm lấy cảm tình người khác. Nhưng mà, khi Chu Hiểu nghĩ đến con ngươi màu xanh của Dịch Đường Đường, ý muốn gần gũi cũng không tồn tại nổi.

"Tôi tên Chu Hiểu." Cô trì độn đáp.

Dịch Đường Đường bĩu môi, tuy rằng có điểm bất mãn với thái độ như đi trên băng mỏng của Chu Hiểu, nhưng nhớ lại lần trước gặp mặt mình còn dọa bọn họ một hồi, cô không chấp nhất nữa.

Cô chậm rãi đi sang bên cạnh, hỏi những người khác: "Vậy các người tên gì?"

Chờ bốn người như gặp đại địch mà nói tên mình ra xong, vốn tưởng rằng tiểu ác ma như thế nào cũng phải tìm chuyện xấu xa để làm, lại nhìn thấy đối phương lúc lắc chạy về bên cạnh đại ác ma, chỉ chỉ vào anh ta mà giới thiệu với họ: "Đây là anh của tôi —— Dịch Kiêu, còn có, đây là Đậu Tương!"

"Gâu!" Đậu Tương kích động hất đuôi, hưng phấn mà nhìn về phía năm người đối diện.

Dịch Kiêu chờ cô làm xong giao hữu gặp mặt, mới một lần nữa nắm lấy tay cô, nói: "Đường Đường lấy hai mươi tấm thẻ bậc một và mười thẻ bậc hai đưa cho cô ấy, trước nâng cấp "giảm bớt" lên cấp 3 đi."

Lời này vừa nói ra, không chỉ Chu Hiểu không phản ứng kịp, ngay cả bốn người Đặng Lâm Siêu đều kinh ngạc muốn rớt cằm.

Trừ bỏ kinh ngạc cảm thán người đại ác Dịch Kiêu dị năng thật cường hãn, bọn họ cư nhiên thật xấu hổ mà có điểm hâm mộ Chu Hiểu!!!

Nhưng mà, người đại ác không phải là gϊếŧ người đoạt thẻ không chuyện ác nào không làm hay sao? Tại sao còn làm chuyện dưỡng người dưỡng thẻ???

Dịch Kiêu làm lơ biểu tình của năm người, bình tĩnh chờ Dịch Đường Đường lấy thẻ ra.

Chờ Dịch Đường Đường tùy tay từ không gian lấy ra một xấp thẻ cao ngất, có ít nhất 50 thẻ, bắt đầu nghiêm túc mà tuyển, biểu tình năm người Đặng Lâm Siêu có thể sử dụng tới từ phong phú mà hình dung.

Dịch Đường Đường lấy ra đều là những tấm thẻ lập lại giống nhau, lấy được một tấm thì để lên tay Dịch Kiêu, xem như khay đựng thẻ.

Chọn xong 30 thẻ, cô rất lưu luyến lấy lại từ trong tay Dịch Kiêu mà đưa cho Chu Hiểu.

Tuy rằng cô lấy ra toàn là thẻ lặp đi lặp lại, nhưng đưa nhiều thẻ ra ngoài một lần như vậy, vẫn là có điểm đau như cắt thịt.

Chu Hiểu cầm 30 tấm thẻ trong tay, trong lòng tràn đầy cảm giác không chân thật.

"Nạp vào toàn bộ một lần, "giảm bớt" của cô có thể đột phá đến cấp ba." Dịch Kiêu thấy cô không phản ứng, nhíu mày thúc giục.

Thẻ bài càng hi hữu, tăng cấp càng khó khăn.

Lúc Dịch Kiêu cầm tấm thẻ của Chu Hiểu lên, dùng dị năng nhìn đến trình thăng cấp của thẻ thấy nó còn kém hơn một nửa mới lên được cấp kế tiếp. Dùng một lần dung nạp 30 tấm thẻ, hiệu quả không chỉ có thể bổ sung mà vừa vặn kí©h thí©ɧ toàn thăng đến cấp tiếp theo.

Cũng bởi cấp bậc của thẻ mới chỉ ở cấp hai mới có thể sử dụng phương pháp kí©h thí©ɧ thăng cấp. Anh biết, chờ đến khi thẻ đã ở cấp ba, đối với thẻ hi hữu, hiệu quả phương pháp dung nạp thẻ sẽ yếu đi rất nhiều.

Chu Hiểu nghe theo, dung nhập một lần toàn bộ thẻ.

Cô nhắm mắt lại, trong một giây, linh hồn giống như bay lên.

Một dòng nhiệt lưu nhanh chóng thâm nhập vào trong máu, trong nháy mắt hội tụ lại thành một cụm sáng. Trong cơ thể dường như có một đám pháo hoa vỡ tung, ngọn lửa bỏng cháy toàn bộ thân thể, không đau, lại như là cả thân thể được tỏa sáng.

Cô mở mắt ra, nhìn chằm chằm Dịch Đường Đường, con ngươi đen khó nén được kinh hỉ, "Cám ơn cô, tôi thăng cấp rồi!"

Tuy rằng biết rõ mục đích bọn họ chỉ là vì mượn dị năng của mình, Chu Hiểu vẫn thật vui sướиɠ thấy được dị năng mình ở một cấp đã hai năm nay rốt cuộc được thăng cấp.

Dịch Đường Đường cực kỳ hưởng thụ khích lệ đột nhiên được tặng, nhưng cô vẫn khiêm tốn đẩy khích lệ đến lên người Dịch Kiêu: "Chị nên cảm ơn anh tôi, là anh ấy kêu tôi đưa thẻ cho chị, mà mấy tấm thẻ này cũng là do anh ấy đưa cho tôi!"

Lời này vừa nói ra, không khí lại lập tức thay đổi.

Nghĩ đến người đại ác làm sao có được những tấm thẻ này, ngọn lửa trong lòng bọn họ bỗng chốc bị nước lạnh tưới diệt.

"Cảm, cảm ơn."

Chu Hiểu không có dũng khí cũng không có lập trường phản bác lời Dịch Đường Đường, chỉ có thể xấu hổ mà cung kính nói lời cảm ơn với Dịch Kiêu.

Dịch Kiêu hạ mắt xuống, không có ý kiến gì với lời cảm tạ hoàn toàn không hề có thành ý này, gương mặt lạnh lùng vẫn thanh thanh đạm đạm.

"Cô lại đây sử dụng dị năng giúp Đường Đường, nhưng người khác nên làm gì thì tiếp tục làm đi." Anh nói.

Lời vừa dứt, trừ Chu Hiểu, bốn người kia một lần nữa chạy về kho hàng, quét tước vệ sinh nha!

Dịch Đường Đường lấy từ không gian ra ba cái ghế để ở ngoài cửa, ngoan ngoãn mà ngồi chờ Chu Hiểu thi triển dị năng.

Trước khi thi triển dị năng, Chu Hiểu cố ý nhìn thoáng qua Dịch Kiêu, được đối phương tán thành gật đầu mới hít sâu một hơi, đem tay nhẹ nhàng áp vào tay Dịch Đường Đường.

Thi triển "giảm bớt", phương thức tốt nhất là có thân thể tiếp xúc với người được chữa thương, cho dù chỉ là tiếp xúc một chút cũng sẽ làm dị năng dễ dàng sử dụng hơn.

Chu Hiểu nhắm mắt lại, tập trung toàn bộ tinh thần vào tia dị năng của mình, cô cảm thụ được Dịch Đường Đường mạch đập nhảy lên, trái tim nhẹ đâm... ngũ tạng tổn thương nghiêm trọng.

Mười lăm phút trôi qua, Chu Hiểu thở hồng hộc mở mắt ra, dịch tay ra khỏi Dịch Đường Đường.

Dị năng toàn bộ hao hết làm giờ phút này cô thật mỏi mệt bất kham, nhưng phản ứng đầu tiên vẫn là nhìn xem Dịch Đường Đường.

Cho dù cô ấy là "tiểu ác ma", thân là người chữa bệnh và người chăm sóc, khi thấy được trạng huống thân thể của Dịch Đường Đường, Chu Hiểu vẫn không nhịn được chua xót, thậm chí thương hại.

Được dị năng "giảm bớt" trị liệu, Dịch Đường Đường lại không dễ chịu chút nào.

Chỗ thân thể bị phá hủy từng chút từng chút được tu bổ, giống như bị một đàn kiến rậm rạp bu lên mà chích vào thật đau đớn, Dịch Đường Đường vẫn luôn nhăn mày nhưng lại không phát ra một tiếng kêu rên nào, chỉ có chính cô biết cảm giác kia có bao nhiêu đau.

"Đường Đường cảm giác thế nào?" Dịch Kiêu để cô dựa vào trong lòng ngực mình, thấy cô khuôn mặt trắng bệch cố nén cảm giác đau đớn xuống làm hơi thở Dịch Kiêu càng trầm trọng lên.

Dịch Đường Đường buông ra bàn tay nắm chặt, mở mắt ra, cong môi, nhìn Dịch Kiêu mà lắc đầu: "Ca ca yên tâm, em khá hơn nhiều."

Sau đó, cô nâng lên tinh thần, nhìn Chu Hiểu tươi cười: "Cảm ơn chị, Chu Hiểu tỷ!"

Ngực Chu Hiểu cứng lại, định nói cái gì nhưng lời nói nghẹn lại, lại nuốt trở vào.

***

Ban đêm, Triệu Bồng lấy từ không gian ra hai cái bếp lò đặt ở gần cửa, mấy người chụm lại làm cơm chiều.

Dịch Đường Đường từ khi biết giá trị tội ác của năm người đều là số tạm thì không còn tâm cảnh giác gì với bọn họ nữa. Thấy họ khí thế ngất trời bắt đầu làm cơm chiều, cô ngồi lên một băng ghế nhỏ mà hứng thú bừng bừng quan sát, ngẫu nhiên sẽ hỏi một hai câu, năm người đáp lại thật trì độn, Dịch Đường Đường cũng không cảm thấy mất mặt.

Xào rau là Đinh Dao bạn gái Triệu Nghiêu, tay nghề cô rất tốt, hỏa hậu hương vị đều thật đúng mức, hơn nữa họ có gia vị phong phú, đồ ăn làm ra có thể nói sắc hương đều đầy đủ.

Triệu Bồng lấy ra một cái bàn vuông, đồ ăn được sắp ra đầy bàn.

Dịch Đường Đường Dịch Kiêu không chút ngại ngùng nào mà dọn ghế ngồi xuống cạnh bàn, Dịch Đường Đường thậm chí còn hảo tâm giúp họ mỗi người một ghế, chờ đến khi bảy người đều ngồi xuống, cô liền không chút do dự cầm đũa ăn.

"Ăn ngon, ăn ngon thật!" Cô không keo kiệt mà khen ngợi.

Năm người trên bàn ngượng ngùng cười cười đáp lại.

Ngồi ở bên cạnh Dịch Đường Đường, mặt Dịch Kiêu vẫn không có cảm xúc gì, chỉ là, nghe xong lời Dịch Đường Đường nói, trong lòng hơi có điểm chua chát.

Tay nghề nấu cơm của anh chỉ có thể nói là xoàng, cũng không khó ăn nhưng so với đối lập như thế này liền cảm thấy thật thương tổn.

"Ca ca làm cơm cũng rất ngon." Dịch Đường Đường nhạy bén nhận ra cảm xúc của anh, vội vàng nói thêm một câu.

Dịch Kiêu trong nháy mắt cảm thấy tâm tình thật tốt.

......

Cơm chiều ăn xong không bao lâu Dịch Đường Đường theo lệ thường đã mệt rã rời.

Dịch Kiêu đem giường đệm để vào bên trong nhà kho, ôm cô nhẹ nhàng đặt lên giường.

Buổi chiều Dịch Đường Đường tỉnh lại khoảng bảy giờ đồng hồ, lúc này thật buồn ngủ vừa đặt mình xuống là ngủ ngay.

Dịch Kiêu vuốt vuốt sợi tóc hỗn độn của cô, đôi mắt đen nặng nề nhìn cô ngủ. Anh không nằm bên cạnh giường của cô mà chỉ dựa vào tường gần đó, nhắm mắt lại chợp mắt một chút.

Ở trong hoàn cảnh không xác định, anh căn bản sẽ không phép mình ngủ đi, anh không cho phép phát sinh bất kỳ chuyện gì vượt qua phạm vi mình có thể khống chế.

Kho hàng an tĩnh xuống, không ai dám phát ra tiếng động lớn.

Bởi vì không cần lại ra đường tìm người giúp, đêm nay đổi thành Đặng Lâm Siêu gác nửa đêm đầu, Triệu Nghiêu canh chừng nửa đêm về sau.

Chu Hiểu một mình nằm ở trên giường, trong đầu hồi tưởng đến sự tình phát sinh trong ngày.

Cô thật sự ngủ không được, trở mình, theo ánh lửa ở bậc cửa mà nhìn đến trạng huống của Dịch Đường Đường ở bên kia.

Từ chỗ cô vừa vặn có thể nhìn đến Dịch Kiêu dựa đầu vào ven tường chợp mắt.

Có câu, càng khó có thể chạm đến càng dễ dàng làm nhân tâm sinh ra ý niệm. Ở mạt thế, Dịch Kiêu loại đàn ông lạnh nhạt này khác hẳn với người thường, cùng với tự thân cường đại, càng tiếp xúc thêm càng làm phụ nữ tâm động.

Chu Hiểu cũng là một phụ nữ, đối với người mạnh mẽ cô cũng sẽ nhịn không được tâm sinh ra ý niệm, nhưng đối với Dịch Kiêu cô lại không thể nào sinh ra được một ý niệm tươi đẹp.

Không chỉ là bởi vì từ xương cốt anh ta lộ ra một vẻ âm lãnh đủ để người né ra xa ba thước, cô còn cảm giác được, anh ta tựa hồ sớm đã bị vây vào trong một thế giới nhỏ xíu đóng kín.

Thế giới kia, trừ bỏ anh ta, chỉ còn em gái Dịch Đường Đường.

Rốt cuộc không thể chứa được một kẻ thứ ba.

Đối với cô gái thân phận khó lường này, Chu Hiểu không biết nên có cảm giác như thế nào đối với cô ấy.

Cô biết thương tổn dạng gì mới tạo thành hiệu quả như vậy, lục phủ ngũ tạng đều suy kiệt. Khi sử dụng dị năng "giảm bớt", cô có thể cảm giác được trong cơ thể cô ấy có một cổ lực lượng thật mỏng manh chống chỡ cho thân thể, tuy rằng Chu Hiểu không đoán ra được đó là năng lượng gì, nhưng cô biết một khi năng lượng đó tan đi, thân thể cô gái ấy sẽ chìm vào vực sâu.

Mà hiệu quả của "giảm bớt" đối với thân thể cô ấy, Chu Hiểu tự mình cảm thụ và biết hiệu quả thực tế thật mỏng manh, cho dù vẫn luôn duy trì loại hình thức này, cô vẫn như cũng không thể chữa khỏi cho Dịch Đường Đường.

Nghĩ đến đây, Chu Hiểu thầm than một tiếng.

Cô xoay người vào trong, cưỡng chế mà nhắm mắt lại, cố gắng không suy nghĩ nhiều thêm.

Cho dù kết quả trong tương lai thế nào, nếu thật sự cho cô lựa chọn, cô cho rằng mình vẫn là nguyện ý duy trì hình thức như hiện tại —— đứa bé kia, quá chọc người đau lòng.

Lúc Chu Hiểu trầm tư gần như bắt đầu thiu thiu ngủ, ngoài cửa đột nhiên truyền đến một giọng như trẻ con kêu cứu.

"Cứu mạng, cứu mạng, các người xin thương xót, giúp cháu cứu ông nội của cháu đi!"