Anh Trai Tôi

6.13/10 trên tổng số 38 lượt đánh giá
Tác Giả: Đề Cử
Tình Trạng: Hoàn Thành
Hằng đêm tôi vẫn thường ngước lên bầu trời đầy sao, thầm cám ơn ông trời đã hậu hĩnh tôi, ban cho tôi một người anh trai tuyệt diệu. Có anh trong đời tôi như thấy cuộc sống tươi đẹp hơn và tôi cũng có …
Xem Thêm

Cho anh ăn và uống thuốc xong thì đã là bốn rưỡi chiều. Tôi đề nghị:

- Bây giờ em về nhà tắm rửa, thay quần áo rồi em đến ngủ với anh đêm nay.

- Không được! - Anh lắc đầu - Hải phải về với cô ấy và cháu chứ, không thể ở đây được đâu.

- Nhưng mà...

- Anh biết Hải lo cho anh nhưng anh không sao thật mà. Anh rất khỏe, có thể tự xuống giường và đi lại được.

- Ờ, nếu anh không muốn thì thôi, nhưng anh phải nhớ có chuyện gì thì phải gọi điện cho em đó.

- Ừ, được rồi, anh biết mà.

- Vâng, vậy em về nhá. Sáng mai em sẽ đến thăm anh sớm.

Tôi trở về nhà, đem chuyện anh Hoàng bị ốm kể lại cho Huệ nghe. Tưởng Huệ sẽ đồng cảm cho anh, ai ngờ Huệ nói luôn một tràng làm tôi sửng sốt:

- Ai bảo ông ấy tự kiêu tự đại mà làm gì? Có vợ hiền thì không muốn còn chê người ta quê mùa cục mịch nên nằng nặc đòi li hôn. Bây giờ bị ốm nằm bẹp một chỗ không có ai thuốc thang chăm sóc mới sáng mắt ra. Cực là đáng kiếp!

- Kìa Huệ, chuyện của anh Hoàng em không hiểu thì đừng nói thế!

- Gớm, ai mà chẳng biết hai anh là anh em tốt của nhau nên bênh nhau chằm chặp là đúng. Nói gì thì nói chứ em cũng không thể nào không tức khi ông Hoàng đối xử tệ bạc với chị Mai như thế. Anh thử nghĩ xem trên đời này đâu dễ gì tìm cho ra một người phụ nữ dịu dàng lại hiền thảo như chị Mai? Vậy mà ông Hoàng... Đúng là bị cái danh hão làm mờ hai mắt. Chị Mai là chị ấy hiền nên chị ấy mới dễ dàng ly hôn như vậy. Chứ còn em, không đơn giản như thế đâu. Mà ông Hoàng ấy, cứ chê chị Mai đi, mai sau không biết chừng lấy phải con vợ khác thần nanh đỏ mỏ thì mới sáng mắt ra.

- Em... em không hiểu đâu.

- Em chẳng có gì là không hiểu hết. Sự thật nó bày rành rành ra trước mắt mà anh cứ bênh ông Hoàng cho bằng được. Từ nay trở đi á, em không bao giờ thèm đọc bất cứ tác phẩm nào của ông Hoàng nữa. Cái gì mà nhân nghĩa, cái gì mà tình cảm, cái gì mà đạo đức rồi lí tưởng sống của con người mà ông ấy phơi trên từng trang sách? Giả dối! Giả dối hết! Đúng là nhà văn nói láo, nhà báo nói phét. Các cụ nói chả có bao giờ sai.

- Em... Thôi được rồi. Em muốn nghĩ thế nào thì nghĩ. Hôm nay anh mệt lắm, anh đi ngủ sớm đây.

Tôi không trách Huệ mà chỉ thấy buồn cho anh Hoàng, buồn cho chị Mai, buồn cho hai con người, hai số mệnh.

Một buổi tối đầu hè, anh Hoàng gọi điện hẹn tôi ra quán cà phê. Nghe giọng nói hồ hởi của anh trong điện thoại tôi đoán chắc anh đang có chuyện gì vui lắm.

Tôi đến quán thì đã thấy anh Hoàng ngồi chờ ở đó, bên cạnh anh là một thằng bé con lên bốn lên năm, mặt mày vô cùng kháu khỉnh.

- Anh Hoàng, có chuyện gì mà anh hẹn em ra đây gấp thế?

Anh mỉm cười rồi quay sang nói với thằng bé con bên cạnh:

- Chú Hải đó. Chào chú đi con!

Đứa bé đưa mắt nhìn tôi rồi rụt rè:

- Dạ, cháu chào chú Hải!

Tôi nhìn thằng bé, ngạc nhiên:

- Nó... nó là...

Anh cười:

- Nó là con trai anh đó. Anh mới đón nó về từ trại trẻ mồ côi lúc sáng. Tên nó là Hoàng Hải.

- Hả? - Tôi nhìn thằng bé, mắt sáng lên mừng rỡ, rồi không kiềm chế được, hét toáng lên - Con trai anh đó hả anh Hoàng? Trời ơi! Dễ thương quá nha! Kháu khỉnh quá nha! Nào! Để chú bế cháu cưng của chú xem nào!

Chưa nói dứt câu tôi đã nhào tới nhấc bổng thằng bé vào lòng, áp mặt hôn hít nó ríu rít y như nó là con trai tôi vậy. Anh phì cười:

- Kìa, nhẹ thôi không làm cháu nó sợ.

- Ôi! Cháu của chú đẹp trai quá nha! Mai này ắt hẳn phải làm khối cô chết mê chết mệt. Uả, mà cháu tên gì nào? Nói cho chú nghe rồi chú dẫn cháu đi ăn kem nào!

- Dạ, khi ở trại cháu tên là Quân nhưng bố Hoàng mới đặt lại tên cho cháu là Hoàng Hải.

- Hoàng Hải? - Tôi ngơ ngác nhìn anh.

Anh mỉm cười rồi gật đầu khẳng định. Hoàng Hải - Tên anh và tên tôi ghép lại mà thành.

Thì ra bấy lâu nay, cho dù tôi đã có vợ, cho dù anh mãi mãi không bao giờ đến được với tôi nhưng tôi biết tận sâu trong trái tim anh thì tình yêu mà anh dành cho tôi vẫn không bao giờ phai nhạt.

Tôi mỉm cười. Bất giác trong tâm trí lời bài hát Tình huynh đệ mà anh viết tặng tôi ngân lên da diết:

" Dù mai có cách xa nhau rồi hay khổ đau đắng cay trong đời, hai trái tim con người luôn có nhau..."

HẾT

Sở Khanh xin chân thành cảm ơn các bạn đã ủng hộ và theo dõi tập truyện này. Rất mong nhận được thật nhiều lời bình luận và ý kiến đóng góp của các bạn để Sở Khanh rút kinh nghiệm trong những tập truyện khác.

Mọi ý kiến các bạn có thể liên lạc với Sở Khanh qua số điện thoại 01698111278 hoặc email [email protected]

Xin chân thành cảm ơn!

Bình Luận (5)

  1. user
    Tùng Dương Đỗ (1 tháng trước) Trả Lời

    Đọc cứ ngỡ hai người sẽ đến được với nhau, tôi đã khóc rất nhiều.

  2. user
    Nam Kỳ (5 tháng trước) Trả Lời

    Tội Hoàng nhỉ

  3. user
    はいたに-らい (3 năm trước) Trả Lời

    Cứ ngỡ Hoàng với Hải đến đc vs nhau... Ai mà dè.... Một cái kết sad ending😔

Thêm Bình Luận Xem Thêm Bình Luận→