Chương 10: Làm Phản

Liễu Thư Di vừa quay mặt lại, Tiểu Mỗ đã run tới nỗi đánh rơi bông hoa xuống. Nàng biết người đứng đây từ nãy tới giờ không phải Mạn Nai mà là Tiểu Mỗ thì vô cùng kinh ngạc. Nàng không trách cũng không bắt hắn phải quỳ. Chỉ trách bản thân không để ý mà buột miệng tuôn hết ra. Liễu Thư Di từ nhỏ trời không sợ, đất không sợ, chỉ sợ Tứ ca. Nếu Tiểu Mỗ đem chuyện này đi nói với huynh ấy thì nàng coi như tiêu đời.

Nàng nhìn bông hoa bị vò nát trên mặt đất định cúi xuống nhặt. Tiểu Mỗ nhanh tay nhặt hoa lên mà giấu nhẹm ra sau lưng, ấp úng nói: "Điện... điện hạ sai tiểu nhân tới đây nói với công chúa ngày mai là sinh nhật của bệ hạ, kêu người chuẩn bị đồ đẹp để mặc"

Hắn nói xong thì coi như hoàn thành nhiệm vụ, liền định nhanh chân bỏ đi.

Liễu Thư Di vội vàng nắm lấy cánh tay hắn giữ lại, khẩn thiết cầu xin:

"Những lời ta nói hôm nay, ngươi đừng nói cho ai biết hết được không?"

Tiểu Mỗ sắc mặt buồn bã, hốc mắt sưng đỏ, không nói gì, chỉ gật đầu vài cái. Nàng cuối cùng cũng an tâm mà buông tay để hắn đi.

Tiểu Mỗ vào cung từ năm sáu tuổi, lúc đó trong đôi mắt thiếu nhi nơi này chỉ đơn giản là một nơi rộng lớn và có một cô bé xinh xắn ngồi hát trên xích đu.

Hắn cứ đứng ngơ ngẩn mà nghe công chúa hát đến nỗi quên cả đi làm việc của mình. Công chúa biết có kẻ nhìn trộm mình, giọng điệu còn đanh đá: "Ai cho ngươi nhìn trộm ta!". Liễu Thư Di khi ấy mới sáu tuổi.

Về sau, công chúa hay rủ hắn trốn ra ngoài cung chơi, mỗi lần Tiểu Mỗ không chịu đi, nàng lại nói đạo lý như bà cụ: "Trẻ con là phải đi chơi không được làm việc!"

Tiểu công chúa vô tư, hồn nhiên không biết rằng kể từ giây phút đó có một cậu nhóc đã thích nàng và cho tới bây giờ vẫn như vậy.

...

Sáng sớm, tuyết phủ dày mặt đất.

Gió đầu mùa thổi lành lạnh. Tịch Đàn đứng dưới mái hiên, bóng dáng người thiếu nữ yếu ớt đưa bàn tay thon mượt hứng từng hạt tuyết rơi, sắc khí trong ánh mắt chứa đầy tâm sự.

Minh Nhàn nói với nàng, ở trong cung có quy định các vương gia, hoàng tử đến tuổi lập thê thϊếp đều phải dọn ra ngoài cung ở. Nàng vừa nghe xong hai con mắt đã trìu xuống. Nếu không được ở trong cung vậy mọi kế hoạch của nàng còn có nghĩa lý gì, nàng đi lấy Liễu Tư Nguyệt để làm gì cơ chứ?

Cứ ngỡ gϊếŧ chết được Liễu Phế thì như loại bỏ được chướng ngại vật lớn nhất. Không ngờ mấy hôm nay lại nghe nói Nhị hoàng tử chăm chỉ hơn mức bình thường, hết xung phong dẫn quân ra chiến trường lại đích thân đi kiểm tra đê, sứ. Hoàng thượng hết lòng khen ngợi còn phong hắn làm "Ngụy Thành Vương".

Nếu chỉ là một Diệp Lan tiểu thư bình thường thì nàng có thể mặc sức kích động hắn, khiến hắn tạo phản, một khi vương triều của tên cẩu hoàng đế kia sụp đổ thì cũng coi như nàng đã báo thù thành công, còn nếu bên Nhị hoàng tử thua thì lúc đó Liễu Tư Nguyệt sẽ trở thành thái tử, chỉ cần được tiếp cận Liễu Dư Dân nàng nhất định sẽ dùng mọi cách khiến cuộc đời hắn chứa đầy khổ đau, sống không bằng chết.

Nhưng bây giờ nàng sẽ trở thành nương tử của Liễu Tư Nguyệt những lời nàng nói ra liệu Liễu Hằng còn tin được hay sao? Nếu nàng là y dĩ nhiên sẽ không tin rồi, hơn nữa chuyện này còn có thể khiến nàng bại lộ thân phận trước hắn.

Liễu Hằng từ nhỏ đã cô độc, lại luôn bị các hoàng tử khác xem thường, bắt nạt. Hắn có mẫu thân nhưng mẫu thân hắn lại bị Tô Quý phi hãm hại, cho người đánh đập tới chết. Vậy mà bà ta chỉ mới nói vài lời hoàng thượng đã tin lời mà cho qua chuyện. Hắn sống với nhũ mẫu nhưng vài ngày trước nhũ mẫu cũng bệnh nặng qua đời. Tâm trạng đang đau buồn thì lại nghe thấy lời mấy tì nữ, cái gì mà "Bệ hạ tất nhiên là chọn Tứ hoàng tử, Ngụy Thành Vương còn không đáng làm con chó của ngài" "Tên Liễu Hằng thấp kém, đáng lẽ nên chết đi từ lúc mới sinh ra". Những lời cay độc như nhát dao đâm vào người hắn. Hắn thầm nghĩ bản thân cũng là con của hoàng đế, tại sao lại luôn phải chịu sự sỉ nhục còn bọn họ lại cho mình có quyền sỉ nhục người khác?

Chẳng biết hắn muốn làm gì, gần đây tâm tính khác thường lại thường xuyên ra vào cửa cung, nửa đêm nửa hôm mà phòng thắp nến sáng trưng còn có tiếng đàn bà cười đùa bên trong. Người ta đồn nhau rằng Ngụy thành vương đang tập hợp binh lính tạo phản. Những lời đồn thổi vô căn cứ trong cung xưa nay không phải không có, hoàng thượng dĩ nhiên là biết, tuy không có chứng cứ xác thực nhưng cũng không khỏi đề phòng.

...

Đại lễ mừng sinh thần của hoàng thượng được tổ chức rất linh đình, hắn cho người gửi thiệp mời tới từng gia, phủ. Diệp phủ tất nhiên cũng được mời. Ấy vậy, vừa nghe nói tới, Tịch Đàn đã một tay chống lưng như bà già, tay kia vắt lên trán, làm bộ mệt mỏi. Cái gì mà "sinh thần" chứ! Nàng hận hắn còn không hết vậy mà lại phải đi mừng sinh thần của hắn, có chết nàng cũng không đi. Quả nhiên phụ thân không ép nàng đi, lại còn cho người sắc một thang thuốc bổ, nàng vừa uống vào mặt đã nhăn nhó vì mùi vị đắng ngắt nhưng nàng thà chịu đựng vị đắng một chút còn hơn phải nhìn bộ mặt vui vẻ của tên cẩu hoàng đế kia!

Canh ba, không khí trong yến tiệc vô cùng nhộn nhịp, hoàng thượng ngồi trên cao, thấp hơn ở hai bên là các hạ thần, nhi nữ, hoàng tử .... Người nào người nấy khuôn mặt cũng tươi như hoa, thân mật mà mừng rượu nhau, sắc mặt hoàng thượng hôm nay cũng tốt hơn mọi khi.

Ngồi cạnh Ngũ công chúa là Thất An vương gia, đệ đệ ruột của hoàng thượng. Cạnh Thất An vương gia là Bạch Nhược Vũ*. Để nói về con người này thì thật sự khó mà nói hết trong mấy câu. Hắn vì vừa ý Tứ hoàng tử mà được vào cung từ năm mười ba tuổi, mười tám tuổi đã đứng đầu kỳ thi hương lại nắm giữ chức vị thủ thư trong cung, mọi người thường kính nể mà gọi ba chữ "Bạch tiên sinh". Người này vui, buồn không để lộ ra, khuôn mặt lúc nào cũng toát lên vẻ vô tư, an nhàn nhưng sự thực hắn đang nghĩ gì làm gì khó ai biết được.

Mọi người vừa thưởng thức rượu vừa xem ca múa.

Vũ nữ trên mặt đeo mạn che, nhẹ nhàng đưa tay tạo thành đóa sen, từng động tác thật dẻo dai, cơ thể uốn lượn như dải lụa mềm mại, y cố ý kéo vải áo xuống để lộ bờ vai trắng nõn. Điệu múa hòa cùng bản nhạc khiến người thưởng thức thật thấy thỏa mãn trong tâm thức.

Nàng vừa múa đôi mắt vừa hướng nhìn Tứ hoàng tử Liễu Tư Nguyệt, càng lúc càng nhích cơ thể lại gần còn y chẳng mảy may nhìn nàng nấy một khắc.

Vũ nữ cố tình hất vải lụa vào người Liễu Tư Nguyệt, hắn nhẹ nhàng gạt ra.

Vũ nữ không đạt được ý nguyện thì nhíu mày, khó chịu.

Thất An vương gia quay sang Ngũ công chúa, cười trêu trọc: "Thư Di, con nhìn xem, có người múa đẹp hơn con rồi!"

Ngũ công chúa liếc lườm thúc thúc một cái, bĩu môi: "Như vậy thì có gì mà đẹp, có mà đang cố tình khoe thân thì đúng hơn!"

Tuy lời nói của Liễu Thư Di có phần hơi thô lỗ nhưng quả thật người ngoài nhìn vào cũng cảm thấy đỏ mặt tía tai gai mắt, ấy vậy hoàng thượng lại trông có vẻ vô cùng hứng thú, mắt không chớp nấy một giây.

Vũ nữ đưa tay kéo màn che mặt xuống, để lộ khuôn mặt quyến rũ tựa bông hồng.

Hoàng thượng tựa hồ bị mỹ nhân làm mê hoặc, nhỏ giọng hỏi công công: "Nàng ấy là ai?" Công công đáp: "Dạ bẩm là con gái của Chương đại nhân, Chương Hoa Nghiên"

Màn biểu diễn kết thúc.

Bấy giờ Nhị hoàng tử mới cho người dâng lên một bình rượu, tôn kính nói:

"Nhi thần chúc phụ hoàng sinh thần vui vẻ, thọ tỷ nam sơn!"

Hoàng thượng cười lớn, tấm tắc khen hắn biết hiếu thuận.

Tô Từ Chi ngồi kế bên nhìn sắc mặt vui vẻ của hoàng thượng lại quay sang nhìn Liễu Tư Nguyệt ngây thơ không biết thế nào là nịnh nọn thì thất vọng ra mặt, lắc đầu, thầm mắng: "Đúng là ngốc!"

Thị nữ rót rượu hai tay đưa cho hoàng thượng.

Liễu Hằng mới ban nãy còn cười mà bây giờ sắc mặt bỗng thay đổi đến tột độ, không ngờ hoàng thượng sẽ thử rượu ngay ở đây. Trong lòng nghĩ: "Nếu bây giờ hoàng thượng uống rượu thì tất cả những người này đều biết rằng ta lập mưu gϊếŧ vua cha." Hắn nhìn đám thị vệ xung quanh, tay cầm gươm giáo, mắt liếc ngang liếc dọc, chỉ cần thấy có vấn đề là lập tức xông ra, hắn dĩ nhiên cũng có nghĩ tới trường hợp này vậy nên đã chuẩn bị trước.

Liễu Tư Nguyệt ngồi đối diện, vừa nhìn sắc mặt hắn đã biết có điều xấu.

Hoàng thượng vừa đưa chén rượu lên cửa miệng đã bị hắn cắt ngang. Mọi người ai nấy đều lấy làm kinh ngạc.

"Phụ hoàng thân thể tôn quý như ngọc, sao có thể không rõ ràng mà tùy tiện uống rượu. Vì an nguy của người cũng như Đại Chu, nhị thần mạn phép được thử rượu trước."

Liễu Hằng nghiến răng, nắm tay siết chặt.

Hoàng thượng bật cười : "Nguyệt nhi đúng là có hiếu! Hôm nay là sinh thần của trẫm, lại được hai người con có hiếu như vậy đã là món quà to lớn lắm rồi, bình rượu này trẫm sẽ đem tặng cho đám hạ nhân, coi như ban phát lộc cho các ngươi."

Liễu Dư Dân đúng là quá xảo quyệt, lòng rõ ràng là không tin tưởng nên mới đưa cho hạ nhân uống thử, vậy mà giọng điệu thốt ra lại như bản thân đang ban phát vàng ngọc châu báu vậy.

Hắn nháy mắt ra hiệu cho công công, công công hiểu ý liền dâng chén rượu cho thị nữ. Thị nữ nhìn chén rượu, ánh mắt chứa đầy sợ hãi, hai tay run rẩy nhận lấy, từ từ đưa lên miệng uống.

Thị nữ vừa uống xong thì ngay tức khắc miệng phun ra toàn máu, hai con mắt trợn trừng, hét lên một tiếng "Aaa!!!" rồi ngã xuống khiến tất cả mọi người khϊếp sợ.