Chương 2: Liễu Tư Nguyệt

Năm 756, thành Nam An, Chu Quốc

Thấm thoắt đã hai năm trôi qua, Tịch Đàn sống ở Diệp Phủ đã được hai năm rồi. Tuy những người ở đây đều đối xử với nàng rất tốt nhưng nàng biết rất rõ những thứ đó không dành cho nàng.

Trong phòng, Minh Nhàn đang chải tóc cho Tịch Đàn.

"Tiểu thư, Lão gia nói lát nữa Tứ hoàng tử sẽ tới Diệp Phủ."

Tịch Đàn liền đặt tay lên trên, khuôn mặt trầm tư, lại hỏi Minh Nhàn: "Tứ hoàng tử?"

Tứ Hoàng Tử Liễu Tư Nguyệt là hoàng tử thứ tư của Liễu Dư Dân, năm nay vừa tròn tuổi mười chín, cũng bằng tuổi Tịch Đàn và Diệp Lan. Người này khí chất song toàn lại thông minh từ nhỏ. Hai năm trước là lễ chọn thê tử của hắn. Lúc đó mọi người đều chắc nịnh rằng hai vị tiểu thư của Diệp Phủ và Chương Phủ sẽ được chọn. Có điều ai là chính thê, ai là thϊếp thất thật sự khó mà đoán được. Không ngờ lúc đó Diệp Lan lại không tới, Liễu Tư Nguyệt lại nhất quyết hủy bỏ buổi lễ.

"Tiểu thư, người ta nói hai năm trước điện hạ bỏ lễ chọn thê tử là vì người không đến đó."

Diệp Lan xinh đẹp lại dịu dàng, tốt tính. Nếu Liễu Tư Nguyệt thích nàng ấy thì cũng không phải là chuyện gì đáng ngạc nhiên. Có điều Diệp Lan số mệnh ít ỏi chẳng thể sống tiếp để báo đáp tấm chân tình của hắn.

Nàng bỗng chốc nhớ đến mẫu thân của nàng bị Liễu Dư Dân bức tử mà chết, nước Nguyệt của nàng giờ đây lại hợp nhất vào nước Chu, còn bao nhiêu binh lính tử trận không có mồ chôn. Càng nghĩ đôi mắt càng sưng đỏ lên.

"Tiểu thư, người khóc sao?"

Nàng lấy tay lau nhẹ đi những giọt nước mắt, cố gắng che đậy cảm xúc của mình.

Minh Nhàn cảm thấy tiểu thư của mình từ khi bị ngã xuống dưới chân đồi thì như biến thành một người khác. Trước đây Diệp Lan thích nhất là cái trâm cài tóc có hình con bươm bướm trắng. Nàng thích tới nỗi lúc nào cũng muốn cài nó lên tóc mình. Vậy mà bây giờ nàng lại thích trâm cài tóc hình hoa mai. Minh Nhàn từng hỏi thì nàng chỉ cười mà nói rằng: "Vì ta thích hoa mai nhất".

Tịch Đàn đột nhiện nhắm mắt lại, thở nhẹ, cất tiếng nói:

"Minh Nhàn, ta muốn báo thù."

Minh Nhàn bỗng hoảng sợ mà dừng tay, giọng nói run run: "Tiểu thư, sao người lại...."

Tịch Đàn im lặng một lúc, không khí trong căn phòng vắng lặng đến phát sợ.

Nàng từ từ mở mắt, quay mặt sang phía Minh Nhàn, cười mỉm rồi lại làm vẻ mặt đáng yêu, giọng nói dẻo như kẹo kéo: "Ta chỉ đùa thôi!"

Tịch Đàn cười nhưng tâm không hề vui. Nụ cười ấy có mấy phần là thật, mấy phần là giả? Nàng nói mình nói đùa nhưng thật ra không phải đùa. Một cô gái luôn mang trong mình sự giả dối, nàng muốn hận cái người đã lấy đi nụ cười của nàng, hận cái người đã gieo cho nàng những sự khổ đau này. Nàng muốn gϊếŧ hắn, muốn hắn một lần mất đi người thân, muốn hắn cảm nhận được những gì mà nàng đã trải qua.

Tịch Đàn hai tay nắm chặt vải ảo, nàng lại nhìn vào gương. Khuôn mặt xinh đẹp này là mặt của nàng nhưng đối với họ nàng chỉ là Diệp Lan, Liễu Tư Nguyệt cũng như vậy.

Ba canh giờ sau một cái kiệu dừng trước cửa Diệp Phủ.

Từ trong kiệu bước ra là một vị hoàng tử khôi ngô tuấn tú, đôi mắt hắn sáng long lanh, da trắng, dáng đi chứa đầy sự nghiêm nghị.

Liễu Tư Nguyệt nhìn chằm chằm vào nữ tử phía sau đang cúi đầu bèn lẽn rồi không nói một lời mà đi thẳng vào phía trong. Diệp tướng quân cũng theo đó mà đi vào. Tịch Đàn nhìn khuôn mặt hắn nghiêm túc như vậy thầm nghĩ hẳn có chuyện gì rất quan trọng.

Tháng mười hai, trời lạnh thấu xương

Tịch Đàn cùng Minh Nhàn đi dạo quanh Diệp Phủ. Nàng đưa tay hứng từng hạt tuyết rơi.

Minh Nhàn lấy một chiếc áo ấm choàng cho tiểu thư của mình.

Nhớ lại lúc trước ở lầu xanh nàng cũng chỉ có một cái áo mỏng, thậm chí còn không có chăn để đắp. Cuộc đời nàng chịu lạnh đã quen nay chịu thêm một chút cũng có làm sao.

Tịch Đàn liền cởϊ áσ ra choàng cho cái người đang run bần bật bên cạnh. Không ngờ nô tì này nhất quyết không chịu mặc áo của chủ nhân, cái mặt còn nhăn lên: "Tiểu thư vốn không chịu được lạnh sao còn lo cho nô tì chứ?"

Tịch Đàn mỉm cười hiền hậu, nắm chặt lấy tay nàng, hai đôi bàn tay lạnh cóng đan xen vào nhau làm nó trở lên ấm áp hơn bao giờ hết, nàng nhỏ nhẹ nói: "Ta không lạnh, ngươi cứ mặc đi."

Bỗng từ phía sau có người đi tới, hắn nhẹ nhàng cởϊ áσ của mình ra choàng cho nàng.

Tịch Đàn quay lại phía sau thì bắt gặp ánh mắt của Liễu Tư Nguyệt.

Hắn lấy tay cốc nhẹ lên chán nàng một cái rồi cười châm chọc: "Cô là trâu hay sao mà không thấy lạnh."

Tịch Đàn tự nhiên bị nói là trâu như vậy thì tức lắm chứ. Nàng định đáp trả thì nhớ ra bây giờ mình là Diệp Lan. Nếu là Diệp Lan có lẽ nàng ấy sẽ nhẫn nhịn.

Thấy nàng không nói gì, đứng im như phỗng trong lòng Liễu Tư Nguyệt có vẻ không vui.

Liễu Tư Nguyệt nói: "Năm ngày nữa ta sẽ chọn thê tử..."

Hắn nói nửa lời thì dừng lại, ghé sát mặt hắn vào mặt nàng nói nhỏ:

"Cô nhất định phải tới đó."

Tịch Đàn không biết nói gì chỉ khẽ gật đầu.

Còn những năm ngày mà Liễu Tư Nguyệt đã mời nàng tới sớm như vậy. Cũng phải thôi, Diệp Lan đã từng không đến khiến hắn phải chờ đợi. Vì vậy có lẽ lần này Liễu Tư Nguyệt nhất định sẽ không để chuyện hai năm trước xảy ra.

"Điện hạ đích thân mời người tới đó có phải sẽ chọn người làm chính thê không?" - Minh Nhàn trêu ghẹo

Tịch Đàn liền mắng: "Ngươi đừng nói bậy"

Tuy hắn đã ngỏ ý mời nàng tới nhưng ai biết chắc hắn sẽ chọn nàng. Nếu hắn không chọn thì mọi kế hoạch coi như đổ sông đổ bê hết.

Hiện tại trong cung đang nháo nhào chuyện lập thái tử. Chương Quế Hàm cũng coi như một trong bốn vị quan lớn nhất trong triều. Nếu có ngài ấy giúp sức xem ra con đường trở thành thái tử của Liễu Tư Nguyệt càng trở nên thuận lợi. Vậy nên hắn tất nhiên sẽ chọn con gái ông ta làm chính thê.

Trong cung mấy ngày nay các quan đại thần liên tục được gọi lên thiết triều, ấy vậy mà vẫn chưa thể quyết được ai là thái tử, chuyện này thật khiến người ta đau đầu.

Hoàng đế ngồi trên ngai vàng, mình khoác long bào, vẻ mặt uy nghi.

"Nào các ái khanh, bắt đầu cho ý kiến đi"

Chương Quế Hàm bước lên nói trước: "Muôn tâu bệ hạ, Tứ Hoàng Tử một tuổi biết nói, ba tuổi theo học theo sư trong cung, mười bảy tuổi cầm quân chinh chiến, tài đức vẹn toàn. Theo thần, rất xứng đáng kế thừa ngai vàng."

Khi Chương Quế Hàm vừa nói xong thì đột nhiên có tiếng cười khanh khách.

Tô Từ Chi nói: "Chương đại nhân nói hơi quá rồi, gì mà một tuổi biết nói..."

Các vị quan khác trong triều cũng theo đó mà nói chen vào:

"Học thiếu sư trong cung thì hoàng tử nào mà chả được học."

Hoàng thượng hỏi: "Tô đại nhân có ý kiến không?"

Tô Từ Chi đáp lời: "Theo hạ thần, người kế thừa ngai vàng vẫn lên là con của hoàng hậu nhưng Đại Hoàng Tử không đủ năng lực thì nên suy xét tới con của quý phi. Tam Hoàng Tử rất thích hợp."

Chương Quế Hàm giả vờ ho "khụ khụ" vài cái như cố ý châm chọc.

"Tô Đại Nhân tưởng đao to búa lớn thế nào hóa ra vẫn là đề cử người nhà. Nhưng ngài có chắc Tam Hoàng Tử đủ năng lực không?"

Tô Từ Chi nghiến răng, lòng bàn tay siết chặt từ bao giờ, trong lòng cảm thấy tức giận mà vẫn phải cố nhịn cho qua chuyện. Bởi lẽ những lời Chương Quế Hàm nói hắn cũng chẳng có cách nào cãi được.

Mỗi người một ý, chả ai vừa ai cuối cùng hoàng đế đành bãi triều.

Trong phòng, một người đàn bà đoan trang ngồi trước gương. Gương mặt phảng phất qua bóng gương là một phụ nữ xinh đẹp. Bên cạnh còn có các cung nữ hầu hạ, người gắn từng món trang sức lên người nàng, người thì cầm quạt phe phẩy.

Đó là Tô Ánh Ngọc, Quý Phi của Liễu Dư Dân, nàng là muội muội ruột của Tô Từ Chi. Nhờ xuất thân cao quý mà được Hoàng thượng hết mực sủng ái. Những cũng chỉ là sủng ái, chẳng có chút tình cảm nào. Liễu Dư Dân cũng là người thông minh, hoàng hậu đã qua đời lâu như vậy mà hắn vẫn không chịu lập nàng làm kế hậu, phải chăng là đang sợ người nhà họ Tô sẽ thấu tóm quyền hành trong cung.

"Thưa Nương Nương, Tô Đại Nhân đã tới rồi"

Tô Ánh Ngọc đưa tay lên vuốt ve dung mạo yêu kiều của mình, nhẹ giọng nói: "Mời ngài ấy vào"