Chương 3: Ta Có Chuyện Muốn Nói

Tô Từ Chi đi vào trong phòng, kính cẩn đa lễ: "Thần xin thỉnh an Quý phi nương nương"

Tô Ánh Ngọc vẫn ngồi ung dung quay mặt vào gương, sắc thái không chút thay đổi.

Khoảng một lúc sau, bà ta mới lên tiếng.

"Không biết hôm nay chuyện trong triều thế nào rồi?"

Tô Từ Chi từ tốn nói: "Có người nói rằng Đại hoàng tử là con trưởng nên lập làm thái tử nhưng Đại hoàng tử vốn ngốc nghếch lại ham chơi nên bị phần lớn các quan trong triều phản đối"

"Vậy Nhị hoàng tử thì sao?"

Hắn bỗng cười phá lên, giọng điệu như cố ý mỉa mai: "Nhị hoàng tử chỉ là con của một nô tì thấp bé, lại bị hoàng thượng ghẻ lạnh. Đến sống trong cung còn không xứng, nói gì đến chuyện được làm thái tử"

Tô Ánh Ngọc nghe mấy lời vừa rồi thì trong lòng nhẹ nhõm hơn chút. Bà ta dơ bộ móng của mình lên trước mặt, vừa cẩn thận vuốt ve vừa hỏi khéo:

"Ngài thấy giữa Tam hoàng tử và Tứ hoàng tử ai sẽ thắng?"

"Bẩm, dĩ nhiên là Tam hoàng tử"

Tô Ánh Ngọc lại nói: "Nhưng so về mọi mặt đúng là nó đều thua Liễu Tư Nguyệt"

Tô Từ Chi đi đến gần chỗ Tô Ánh Ngọc, cúi khom người xuống, ghé sát vào tai nói nhỏ, giọng điệu bỗng có chút thay đổi:

"Muội muội, muội quên năm đó hoàng thượng lên ngôi cũng nhờ Tô gia chúng ta sao. Cả vụ đó cũng do cha lấp liếʍ hộ. Ân tình của Tô gia bệ hạ trả cả đời còn không hết, hắn dám không chọn Phế nhi làm thái tử?"

Tô Từ Chi đúng là gan to bằng trời lại dám gọi hoàng thượng là "hắn"

Lão càng nói nhỏ hơn: "Nếu cần thì cứ khử người là xong"

Tô Ánh Ngọc bỗng thay đổi sắc mặt, bà ta sợ hãi vội vã lắc đầu, xua tay: "Không, không, muội đã hứa với Mai phi. Muội không thể..."

Tô Từ Chi liền đặt tay lên vai nàng trấn an: "Muội nuôi nó từ khi lọt lòng cho tới bây giờ là đã hoàn thành lời hứa rồi. Đừng quên, Phế nhi mới là con của muội chứ không phải Liễu Tư Nguyệt"

Thấy muội muội còn lo sợ, hắn tiếp tục reo rắt:

"Nếu để Liễu Tư Nguyệt đăng cơ, liệu nó có cho muội làm thái hậu không? Còn Phế nhi thì khác"

Tô Ánh Ngọc im lặng, chân tay bà ta run lẩy bẩy.

Tô Từ Chi như nhìn thấu nỗi sợ của nàng liền nói: "Hơn nữa, người ra tay là ta chứ không phải muội nên không cần phải cảm thấy có lỗi"

Dứt lời hắn liền cáo từ mà rời đi trước.

Tô Ánh Ngọc trầm tư suy nghĩ những lời ca ca mình nói.

Nhớ lại trước đây hoàng thượng thiên vị sủng ái Mai phi nàng cũng đã nhịn, nếu cô ta không chết sớm có lẽ bây giờ đã làm hoàng hậu. Nàng chăm sóc Liễu Tư Nguyệt từ bé tới giờ vậy là quá đủ.Tô Từ Chi nói đúng, nàng đỗi đãi với nó như vậy chưa chắc nó đã biết đường báo ơn.

Huống hồ Liễu Tư Nguyệt bản tính vốn thông minh lại hay đa nghi. Nếu để nó làm hoàng đế rồi điều tra ra một số chuyện không nên biết lúc đó cả nàng và Tô gia coi như xong đời.

Tuy không nỡ ra tay trực tiếp vì dù sao nàng cũng ở bên Liễu Tư Nguyệt từ khi nó còn nhỏ, nghe thấy tiếng nó học nói, nhìn nó chập chững tập đi. Nhưng nếu ca ca của nàng thật sự muốn trừ khử Liễu Tư Nguyệt thì nàng cũng không thể ngăn cản được.

Sáng sớm, Tịch Đàn làm một giỏ bánh thơm ngon rồi kêu Minh Nhàn mang vào cung đưa cho Liễu Tư Nguyệt. Nhưng mục đích chính là tớ giấy gấp lại mà nàng cố ý nhét vào giỏ bánh, chuyện này đến cả Minh Nhàn cũng không biết.

Không ngờ lúc đang định xách giỏ bánh đem đi, Minh Nhàn phát hiện có một tờ giấy bên trong, tưởng là rác liền nghĩ tiểu thư cố tình làm bánh để ghi điểm với điện hạ, sao có thể chứa rác ở bên trong được.

Minh Nhàn cứ vậy mà cầm tờ giấy vứt đi.

Tịch Đàn hẹn Liễu Tư Nguyệt lúc hoàng hôn sau cung điện vậy mà giờ trăng đã lên cao hắn vẫn còn chưa xuất hiện.

Nhưng nếu hắn tới nàng cũng không biết nên nói gì với hắn.

"Hãy chọn ta làm chính thê ta sẽ giúp ngài trở thành thái tử" ư? Không, không, nếu nói như vậy hắn sẽ nắm được điểm yếu của nàng.

Tịch Đàn hai tay ôm chặt lấy người để giữ ấm. Càng lúc trời càng lạnh và tối, nàng nhìn ngó xung quanh như chỉ chờ đợi một bóng người đi đến.

"Tại sao Liễu Tư Nguyệt còn chưa đến? Minh Nhàn đúng là bình thường có hay vụng về thật nhưng sẽ không ngốc đến mức giao nhầm giỏ bánh đó chứ? Hay Liễu Tư Nguyệt đã đọc rồi mà cố tình phớt lờ mình?"

Tịch Đàn cứ tự hỏi đi hỏi lại mình các câu hỏi. Đến mức đau cả đầu.

Bỗng một đôi tay từ phía sau bịt mắt nàng lại.

Tịch Đàn nghĩ thầm: "Là Liễu Tư Nguyệt?"

Người phía sau liền cất giọng: " Sao vậy. Nhớ ta rồi sao! Cục cưng!"

Bình thường tên Liễu Tư Nguyệt này có lãng mạn thì lãng mạn nhưng chưa bao giờ sến sẩm như vậy. Tịch Đàn bỗng thấy làm lạ.

Nàng nhõng nhẽo: "Điện hạ, người bỏ tay ra đi ta không thấy gì hết"

Người phía sau từ từ bỏ tay ra. Tịch Đàn liền quay mặt lại mà nhìn cho rõ.

Người trước mắt nàng không phải Liễu Tư Nguyệt. Tuy nàng chẳng biết hắn là ai nhưng nhìn y phục mà hắn mặc trên người có thể đoán hắn cũng là một vị hoàng tử.

"Ngươi... ngươi là ai?"

"Muội quên ta rồi sao? Ta là Liễu Phế, là người mà muội thích.

Tịch Đàn nghe đến cái tên "Liễu Phế" thì liền biết hắn là Tam hoàng tử, nàng từng nghe Minh Nhàn kể về người này, về xuất thân của hắn, thật không ngờ hôm nay lại có thể tận mắt nhìn thấy.

"Nhưng sao ngài lại ở đây?" - Tịch Đàn hỏi

Liễu Phế liền nói: "Đây là nơi mà chúng ta vẫn thường hẹn hò, ban nãy ta thấy muội lén ra đây liền biết muội tới để gặp ta"

Mọi lời nói, hành động của người này đều cho thấy hắn và Diệp Lan từng tình cảm sâu đậm như thế nào. Nhưng có điều tại sao mối quan hệ này lại bí mật tới mức ngay cả người gần gũi nhất với Diệp Lan là Minh Nhàn có vẻ cũng không biết gì. Liễu Phế là con trai của Tô Quý Phi lại có cậu ruột là quan đứng đầu triều-Tô Từ Chi. Còn Diệp Lan là con gái của Diệp đại tướng quân, từng ghi nhiều chiến công vang dội, hiển hách. Nếu hai người họ có tình ý với nhau thì thật xứng đôi vừa lứa, có gì mà phải che dấu chứ.

Liễu Phế đặt hai tay lên vai Tịch Đàn, nghiêm túc nói: "Diệp nhi, ta biết hai năm trước là muội giả vờ tai nạn để không phải làm thê tử của Liễu Tư Nguyệt"

Sao có thể là giả vờ được vì Diệp Lan thật sự đã chết mà. Tịch Đàn nhớ tới chuyện này mới thấy kỳ lạ, tai nạn của Diệp Lan xảy ra trên đường đi đến buổi lễ chọn thê tử của Liễu Tư Nguyệt, tại sao lại có chuyện trùng hợp như vậy được chứ? Lẽ nào có kẻ muốn hãm hại nàng ta sao?

Liễu Phế nhìn thẳng vào đôi mắt trong veo của nàng, lại nói tiếp:

"Diệp nhi, ta thích muội. Đợi ta, ta nhất định sẽ xin phụ hoàng ban hôn cho chúng ta. Lúc đó cho dù Liễu Tư Nguyệt có muốn lấy muội hắn cũng đừng hòng lấy được"

Những lời mà Liễu Phế nói ra chứa đầy sự chân thành từ đáy lòng. Chỉ tiếc rằng người trước mặt hắn chẳng phải Diệp Lan mà là Tịch Đàn. Chỉ tiếc rằng Diệp Lan mà hắn yêu từ lâu đã không còn trên đời này.

Tịch Đàn buông hai tay của Liễu Phế ra, nhẹ giọng nói:

"Muội hiểu lòng chàng. Tấm chân tình của chàng muội đã ghi nhận. Nhưng bây giờ muội muốn về nhà, chàng cũng nên về nhà đi."

Liễu Phê đưa tay lên vuốt má nàng, dáng vẻ ân cần như không nỡ rời xa.

"Được, vậy ta đi trước, hẹn gặp lại muội sau"

Liễu Phế vừa đi khỏi, Tịch Đàn như chút được gánh nặng. Nàng thở hơi một hơi dài. Vốn dĩ nàng định lợi dụng Liễu Tư Nguyệt để báo thù mà giờ đây lại còn có Liễu Phế. Nếu nàng chuyển mục tiêu sang hắn thì cũng không phải không thể báo thù. Hơn nữa Liễu Phế trông có vẻ thật lòng si tình với Diệp Lan, như vậy hắn càng dễ nằm trong sự kiểm soát của nàng hơn.

So về phần tình cảm, Liễu Tư Nguyệt dĩ nhiên không bằng được. Nàng không biết hắn thích Diệp Lan tới cỡ nào nhưng để cô nương mình thích đứng một mình giữa đêm tối lạnh giá này thì thật không đáng mặt nam nhi.

Có điều luận về chính sự Liễu Tư Nguyệt lại là có người năng lực làm thái tử cao hơn Liễu Phế. Dù vậy, phe cánh của Tam hoàng tử cũng không hề đơn giản.

Tịch Đàn chẳng về ai phe hết cả. Nàng chỉ muốn báo thù, cho dù có trở thành một kẻ giả tạo, tàn nhẫn nhất nàng cũng sẽ quyết đem nước Nguyệt phồn hoa, náo nhiệt xưa kia trở về. Nếu Liễu Tư Nguyệt không đến chỗ nàng thì nàng sẽ đến chỗ hắn.

Đôi chân của thiếu nữ ấy bước đi nhanh thoăn thoắt trong đêm tối. Ánh trăng trên trời cao soi chiếu chỉ đường rẽ lối cho nàng.

Tịch Đàn một mình tới Nguyệt Cung gặp Liễu Tư Nguyệt.

Nơi này yên ắng như không một bóng người ở.

Chỉ có một Tiểu Mỗ* đang ngồi dựa lưng vào cửa ngủ gật.

Tịch Đàn liền đi tới lay người hắn dậy.

Hắn bị đánh thức, trước mặt tự nhiên lại có một cô nương thì bỗng hét toáng lên.

Tịch Đàn liền đưa ngón tay lên miệng khẽ "suỵt" một cái.

Hắn bĩnh tĩnh lại thì mới nhận ra đây là Diệp Lan.

"Diệp Lan cô nương, cô làm ta giật mình rồi đó"

Tịch Đàn nói: "Xin lỗi, ta tới đây để gặp điện hạ, ngài ấy có trong đó không?"

Tiểu Mỗ đáp: "Có. Nhưng hôm nay điện hạ có chuyện buồn. Diệp cô nương nên đi về đi."

Có chuyện buồn? Thì ra đó là lý do hắn không đến gặp nàng ư?

"Vậy hay là ngươi để ta vào trong xem sao, biết đâu ta có thể an ủi ngài ấy."

Tiểu Mỗ suy nghĩ một lát rồi để nàng vào trong.

Nàng bước vào bên trong.

Liễu Tư Nguyệt ngồi trên ghế, người ngả ra đằng sau, hai mắt nắm chặt lại. Tịch Đàn bước tới cạnh bên hắn nhìn rõ trên khuôn mặt còn một ít nước mắt chưa khô.

Trên bàn còn có một bức tranh vẽ. Trong tranh là một người con gái với dung mạo đẹp như ngọc, đôi mắt sắc sảo, mái tóc dài mượt mà, óng ả.

Bên phải bức tranh còn có dòng chữ: "Kính tặng Mai phi nương nương"

Thì ra đây là chân dung mẫu thân của Liễu Tư Nguyệt.

"Người này cũng giống ta, đều không có mẫu thân" - Tịch Đàn nói

Nàng bỗng chốc cảm thấy đồng cảm với hắn.

Tịch Đàn ngồi xuống bên Liễu Tư Nguyệt, bàn tay nhẹ nhàng vuốt ve từng sợi tóc của hắn. Nàng cất lên tiếng hát ru. Đây là bài hát mà lúc nhỏ mẫu thân hay hát cho nàng nghe.

Tiếng hát du dương vang lên khiến Liễu Tư Nguyệt chợt tỉnh giấc.

Hắn dùng con mắt mơ mơ hồ hồ mà nhìn chằm chằm vào nàng.

"Là cô?"

Nàng chỉnh trang lại tư thế ngồi, mặt không biến sắc mà đáp lời hắn: "Ta nghe Tiểu Mỗ nói điện hạ có chuyện buồn"

Hắn trầm mặc hồi lâu, rồi lại chần chứ không biết nên nói hay không.

Cuối cùng hắn cũng chịu nói

"Hôm nay là ngày sinh của ta"

Thanh âm hắn trầm hẳn xuống: "Và cũng là ngày giỗ của mẫu thân ta"

Nàng giả bộ hỏi: "Mẫu thân ngài không phải Tô nương nương sao?"

Liễu Tư Nguyệt lắc đầu.

"Vào ngày mẫu thân ta sinh nở, thái y nói chỉ có thể giữ lại mạng của một trong hai người. Vậy là người đã chọn sinh ta ra. Sau đó ta được đem cho Tô Quý Phi nuôi "

Liễu Tư Nguyệt từ nhỏ chỉ có thể nhìn thấy mẫu thân qua tranh vẽ.Tuy hắn ở cùng Tô Ánh Ngọc nhưng có thể cảm nhận rõ sự khác biệt giữa mình và Liễu Phế trong mắt người. Hắn chưa từng tị hiềm ngược lại luôn coi họ là người thân của mình.

Những giọt châu lệ Tịch Đàn đột nhiên ngưng đọc lại nơi khóe mắt.

Dù ngắn ngủi nhưng chí ít nàng còn từng được ở cạnh mẫu thân, từng được mẫu thân vuốt ve, che chở còn Liễu Tư Nguyệt thì không.

*Tiểu Mỗ: là người hầu thân cận của Liễu Tư Nguyệt