Chương 5: Nhị Hoàng Tử

Tháng mười hai, không khí trong chợ tấp nập kẻ mua người bán.

Lúc đang đi tới giữa chợ Minh Nhàn đột nhiên quay sang nàng mà hỏi một câu: "Tiểu thư có biết vụ án ở lầu xanh không?"

Tịch Đàn bất giác giật mình mà đánh rơi cả cành hoa mai trên tay xuống dưới đất.

"Sao ngươi lại hỏi vậy?"

Minh Nhàn nói: "Vì nô tì từng nhìn thấy chân dung hung thủ bỏ trốn. Người đó có khuôn mặt giống hệt tiểu thư đó"

Minh Nhàn vẻ mặt hồn nhiên đặt ngón tay lên cằm lại ngẩng mặt lên trời ra vẻ suy nghĩ: "Kỳ lạ thật đó, sao trên đời lại có hai người giống nhau như hai giọt nước vậy chứ?"

Tịch Đàn môi mím chặt, không cất lên lời, trong lòng bỗng chốc cảm thấy run sợ.

Minh Nhàn lại nói:

"Nghe nói hung thủ đã chết rồi vậy nên vụ án cũng khép lại"

Là vì lúc đó nàng đã đổi quần áo của mình cho Diệp Lan, vậy nên bọn họ đã nhầm cô ấy thành nàng. Nghĩ kỹ thì cũng nhờ sự tráo đổi này mà nàng mới thoát khỏi sự truy đuổi của bọn chúng. Giờ đây nàng lại là Diệp Lan tiểu thư cao quý, vốn dĩ cũng không cần phải chạy trốn nữa rồi.

"Tiểu thư cẩn thận!"

Tịch Đàn mải mê suy nghĩ mà không để ý phía trước có một con ngựa đang chạy tới, nó điên cuồng lao tới mặc phía trước có người.

Bỗng có một bàn tay đỡ lấy eo nàng, Tịch Đàn nhất thời bị hoảng sợ mà nắm chặt mắt. Tới khi có ý thức thì phát hiện bản thân đang ngồi trên yên ngựa, mái tóc nàng bay bay trong gió.

Người phía sau một tay giữ chặt nàng, một tay nắm dây cương mà chạy thật nhanh về phía trước

Tới khi ngựa dừng hẳn hắn mới thả nàng xuống.

Nơi đây rừng cây rậm rạp lại hoang vu, vắng vẻ, không một bóng người. Minh Nhàn bị bỏ lại giữa chợ chắc đang lo lắng cho nàng lắm.

Người đàn ông bước xuống ngựa có khuôn mặt trái xoan, lông mày dậm, khí chất thanh tao, nhã nhặn.

"Đa tạ, Nhị điện hạ vừa rồi cứu ta"

Hắn ngạc nhiên: "Cô biết ta?

Tịch Đàn mỉm cười nói: "Nhìn y phục của ngài là biết ngài là hoàng tử, Tứ hoàng tử và Tam hoàng tử thì ta đã biết, còn Đại hoàng tử nghe nói không biết cưỡi ngựa, vậy chỉ còn lại Nhị hoàng tử"

Liễu Hằng bỗng bật cười mà khen nàng thật thông minh.

Tịch Đàn yểu điệu, vén tóc lên mang tai, khẽ nói:

"Điện hạ có lẽ quá khen rồi, Diệp Lan sao có thể so sánh với các hoàng tử như người"

"Xin lỗi, ngựa của ta làm cho cô hoảng sợ rồi, bình thường nó rất nghe lời không hiểu sao hôm nay lại như vậy" - Hắn vừa dịu dàng xoa đầu ngựa vừa nói.

Tịch Đàn đi gần đến nhẹ nhàng xoa lưng con ngựa, mũi nàng khịt khịt như ngửi thấy một mùi gì đó.

"Vừa rồi ta ngửi thấy trên con ngựa này có mùi một loại độc dược gọi là Tảo Hương, loại độc này khi hít phải có thể gây điên loạn"

Nàng nói tiếp: "Xem ra có ai đó muốn hại điện hạ"

Liễu Hằng nghe mấy lời nàng nói thì như hiểu ra mọi chuyện. Khuôn mặt hắn lạnh tanh, nắm tay siết chặt lại. Hắn vốn là con của một nô tì, chỉ vì một hôm hoàng thượng quá chén mà vô tình sủng hạnh, trong cung này từ trước tới giờ người thật sự tôn trọng hắn cũng chỉ có Liễu Tư Nguyệt, tưởng rằng cứ vậy mà có thể an phận sống qua ngày, thật không ngờ...

Tịch Đàn như hiểu nỗi lòng của Liễu Hằng, thật ra câu chuyện của mấy vị hoàng tử này nàng đều biết cả. Dù nói rằng hắn không dám cướp đoạt nhưng sự tham vọng trên khuôn mặt vẫn còn đó, chỉ cần nhìn một lần là nàng biết.

Nàng cười nhẹ, trong ánh mắt như có điều gì đó ẩn ý: "Ngài biết tại sao tất cả tiểu thư trong thành Nam An này đều muốn gả cho Tứ điện hạ không?"

Liễu Hằng nói không hiểu.

"Vì ngài ấy có thể trở thành thái tử, nếu không phải là Tứ điện hạ thì cũng Tam điện hạ, việc trở thành một thái tử phi so với trở thành một phu nhân hoàng tử thì mọi cô gái tất nhiên đều muốn trở thành thái tử phi, nhất là lại còn là phu nhân của một hoàng tử bị thất sủng"

Những lời nàng nói như cứa vào vết thương của Liễu Hằng, hắn biết rõ nàng đang cố tình sỉ nhục hắn, trong lòng vì vậy mà cảm thấy tức giận.

Một con người khi bị đẩy xuống vực sâu thẳm thì càng có ý chí để vươn lên.

Nàng đặt một bàn tay lên vai hắn, cố tình nói móc: "Ta thật sự cảm thấy rất tiếc cho ngài, một người như ngài đáng lẽ ra nên có được vị thế cao hơn là một hoàng tử"

Tịch Đàn quay mặt ra đằng sau, thở nhẹ một hơi. "Đúng là đáng tiếc!"

Liễu Hằng chợt nhận ra cô nương trước mắt hắn chẳng hề bình thường mà còn cực kỳ kỳ quái. Những lời cô ta nói dường như đều có ý đồ đằng sau. Lần đầu hắn gặp một nữ tử như vậy.

"Vậy cô có thể giúp ta không?"

Tịch Đàn cười nhếch miệng như đã chờ đợi câu hỏi này của hắn từ rất lâu.

"Ta có thể giúp ngài"

Nàng tiến gần đến bên cạnh Liễu Hằng, ghé sát vào tai hắn thì thầm: "Chỉ cần ngài lấy giúp ta một thứ"

Gió trong rừng thổi mạnh, cuốn theo cả những chiếc lá rơi, cũng vì vậy mà bay đi.

...

Ngày Liễu Tư Nguyệt chọn thê tử cuối cùng cũng đến. Các tiểu thư khuê các từ khắp nơi tới rất đông. Tất cả xếp thành một hàng ngang, người được chọn làm chính phi sẽ được ban thanh ngọc như ý, người được chọn làm trắc phi ban hoa.

Phía trước là một công công đứng đọc thông tin các tiểu thư tham gia tuyển chọn.

"Chương Hoa Nghiên con gái của quan sử bộ Chương Quế Hàm"

"Diệp Lan con gái của đại tướng quân Diệp Tả"

"......"

Liễu Tư Nguyệt cầm trên tay thanh ngọc như ý đi đến chỗ Tịch Đàn.

Nàng vươn tay định nhận lấy thì hắn đột nhiên rụt lại.

Liễu Tư Nguyệt lượn qua lượn lại vài vòng, ngắm nhìn các nữ tử xinh đẹp, ánh mắt chẳng hề nhìn nàng một cái. Quả nhiên, là hắn không chọn nàng. Đêm đó nàng một mình vào cung gặp hắn cuối cùng lại thành công cốc.

Tịch Đàn sắc mặt thật là không vui nổi.

"Xin lỗi Liễu Tư Nguyệt, vì ngài đã không chọn ta nên ta đành phải..."

"Ta chọn nàng!"

Tịch Đàn ngẩng mặt lên thì nhìn thấy Liễu Tư Nguyệt đứng trước mặt mình mỉm cười dịu dàng. Đôi mắt nàng mở to nhìn chằm chằm vào hắn. Hắn muốn chọn nàng thật sao? Không phải đùa nữa chứ?

"Nàng sao vậy?" - Liễu Tư Nguyệt vừa khua tay trước mặt nàng vừa hỏi

"Điện hạ, người vừa nói gì?" - Tịch Đàn ngơ ngác

Liễu Tư Nguyệt nói to như để tất cả mọi người ở đây đều nghe thấy. À không, phải là cả hoàng cung này đều nghe.

"Ta nói ta sẽ chọn Diệp Lan làm chính phi của ta"

Trái tim Tịch Đàn rung nhẹ, hai má nàng ửng hồng từ bao giờ. Lần đầu tiên nàng đứng trước con người này mà trái tim lại rung động vì hắn.

Các cô nương khác thì cảm thấy ghen tị.

Nàng bẽn lẽn nhận lấy thanh ngọc như ý từ tay Liễu Tư Nguyệt.

Công công lúi cúi đi tới, khẽ nhắc: "Điện hạ, người còn phải chọn trắc phi nữa"

Liễu Tư Nguyệt ánh mắt không rời nàng một khắc, nói với một giọng đầy dõng dạc:

"Liễu Tư Nguyệt ta đời này, kiếp này chỉ có một thê tử duy nhất!”