Chương 24

Người đến có cậu của Kiều Kiều, em trai của mẹ Kiều, tuy rằng đều ở cùng một thành phố nhưng bình thường tần suất qua lại lại cực kỳ thấp, trừ những ngày tụ tập ăn uống vào tết thì đa số thời gian đều thông qua điện thoại để liên lạc tình cảm.

Hôm nay cậu đến quả nhiên là cũng do có chuyện mới tới cửa, ông ta ngồi xuống không lâu liền lấy thiệp mời ra, em họ Nguyệt Nguyệt tuần sau sẽ kết hôn.

Mẹ Kiều nhìn tấm thiệp mời màu đỏ kia, vừa hâm mộ vừa cảm thán: “Aizzz, đến Nguyệt Nguyệt cũng đã phải kết hôn, thật là nhanh. Ở trong lòng chị con bé vẫn còn là một đứa trẻ đó.” Đây đã là tấm thiệp mời cưới thứ bảy bà nhận được trong năm nay rồi, mẹ Kiều ít nhiều cũng có chút cảm xúc.

“Cũng không còn nhỏ.” Cậu uống một ngụm trà, liếc mắt Kiều Kiều đang ngồi nghịch điện thoại một bên, “So với Kiều Nhi thì nhỏ hơn 8 tháng.”

Động tác lướt điện thoại của Kiều Kiều khựng lại, không hé răng.

Mẹ Kiều cũng nghe ra được ẩn ý trong lời này, bèn lảng sang chuyện khác: “Đều đã chuẩn bị xong xuôi rồi sao? Em cũng không nói sớm, sớm nói thì chị có thể nhìn xem có việc gì cần giúp hay không.”

“Không có việc gì cần giúp.” Cậu nói: “Nhà trai đều đã chuẩn bị hết, gia đình đối phương có điều kiện rất tốt, đối xử với Nguyệt Nguyệt nhà em rất thật lòng, lại cực kỳ để bụng.”

“Nguyệt Nguyệt chính là người quen người thích.” Mẹ Kiều nói.

Cậu đem ánh mắt chuyển lên trên người Kiều Kiều: “Hiện tại Kiều Nhi thế nào?”

“Khá tốt ạ.”

“Cháu cũng đừng quá bắt bẻ.” Cậu khuyên bảo cô: “Tính cách cháu vốn đã.... muốn tìm một người mọi thứ đều phù hợp thì nào có dễ dàng như thế. Nếu như đã không thể thì chỉ cần gia đình có điều kiện tốt, ta cảm thấy có thể suy xét.”

Kiều Kiều cảm thấy cùng với người cậu này của cô đôi co cũng quá không có ý nghĩa, gật đầu phụ họa: “Cậu nói rất đúng.”

Cậu Kiều thời trẻ là một lãnh đạo nhỏ ở cục xây dựng, chức không lớn nhưng là người thích dạy dỗ người khác, vừa nói là căn bản không thể dùng được, “Giống như Nguyệt Nguyệt nhà cậu, so với con tốt hơn rất nhiều đúng không? Nhưng cuối cùng lại lấy người này, thật ra ngoại hình cậu cũng không quá vừa lòng nhưng thắng ở chỗ thương con bé, công việc cũng ổn định.”

Cách nói chuyện đạp người khác xuống này khiến người nghe cực kỳ khó chịu, Kiều Kiều không nói gì, mẹ Kiều cũng nghẹn tới mức có chút tức giận, cố kỵ mặt mũi, cực kỳ uyển chuyển nói: “Kiều Kiều không vội, chị còn muốn giữ con bé thêm hai năm.”

“Kết hôn đúng thật là không vội, nhưng cũng không sai biệt lắm nên tìm hiểu yêu đương rồi. Yêu đương hai năm rồi kết hôn chính là phù hợp nhất.”

Tuy rằng cảm thấy em trai mình nói chuyện không xuôi tay nhưng câu này đã nói đến tâm của mẹ Kiều.

Kiều Kiều vốn định lắm miệng một câu, ai ngờ Mẹ Kiều giành trước một bước đã đáp lời: “Có đối tượng tìm hiểu rồi.”

Kiều Kiều nhìn về phía mẹ mình: “?”

Ai? Cô sao?

Người cậu này thế mà cũng có chút giật mình, thấy phản ứng của Kiều Kiều, bắt đầu nghi ngờ: “Thật sao?”

Kiều Kiều rất nhanh phản ứng lại, mẹ cô có lẽ muốn giúp cô giảng hỏa, vì thế gật đầu thừa nhận: “Đúng thế, đúng là có người như thế…“

Cậu nửa tin nửa ngờ, nhưng cũng không miệt mài đeo đuổi, ông ta vấn cũng là vì chuyện của con gái nhà mình mà tới, hàn huyên với mẹ Kiều vài câu việc nhà liền rời đi.

***

Mới đầu Kiều Kiều không để bụng, đến lúc dùng cơm chiều, mẹ Kiều do dự một lúc, vẫn nói: “Nếu là người thích hợp thì dẫn tới nhà để mẹ gặp xem.”

“Dạ?” Kiều Kiều thật sự không hiểu, “Ai cơ ạ?”

“Thì chính là cái người…” Mẹ Kiều ám chỉ: “Cái người mà mỗi buổi tối đều đi gặp mặt đó.”

Kiều Kiều thấy thế mới biết mẹ cô hóa ra đều hiểu lầm cái gì đó, vội vàng xua tay: “Không phải giống như mẹ nghĩ đâu, người mỗi ngày đều gặp chỉ là một người bạn thôi.”

“Có bạn bè nào mà mỗi tối đều gặp mặt?” mẹ Kiều không tin, cảm thấy con gái đã lớn đều bắt đầu lừa gạt mình giữ bí mật, nghĩ đến lại tưởng tượng bỗng nhiên có chút nghĩ mà sợ, “Không phải là con đang làm chuyện xấu gì chứ?”

“Không có.” Kiều Kiều nói, “Có một người bạn bị thương, con giúp người ta dắt chó đi dạo mà thôi.”

Mẹ Kiều nghe thế bộ dạng chịu đả kích, mỗi ngày con gái đi ra ngoài không phải để gặp bạn trai, mà là đi gặp một con chó.

Nhìn thấy bộ dạng ngây người của mẹ Kiều, Kiều Kiều bỗng nhiên có chút áy náy, nhận từng chiếc bom đỏ của từng người ít nhiều vẫn phá hủy đi năng lực thừa nhận của mẹ Kiều.

Sau khi mẹ Kiều về hưu, tuy rằng vẫn tích cực tham gia các hoạt động xã khu các kiểu nhưng cuộc sống tóm lại vẫn rất cô đơn. Sau khi bà ly hôn thì vì Kiều Kiều nên cũng không tái hôn, vài chục năm qua đều một mình như thế.

Hiện tại con cái cũng đã lớn, trong lòng cũng chỉ có một chuyện như thế,

Kiều Kiều đảm bảo với mẹ Kiều: “Nếu con có bạn trai, con sẽ nói với mẹ đầu tiên, được không?”

Mẹ Kiều uể oải mà không lên nổi tinh thần, sau một hồi lâu im lặng, “Ăn cơm đi.”

Tuy rằng mẹ Kiều không nói gì nữa nhưng nhìn ra được cực kỳ mất mát, lúc rửa chén cũng không ca hát như ngày thường. Kiều Kiều đi qua đi lại ở cửa phòng bếp hai vòng, đi qua ôm lấy mẹ Kiều từ phía sau.

Thấy cô như một con gấu Koala, mẹ Kiều tức giận mà cười: “Còn tưởng là mình nhỏ lắm sao? Nặng chết mất, tránh ra.”

Kiều Kiều không đi, ôm bà càng chặt hơn.

Mẹ Kiều thở dài, cũng không hề đuổi cô, vừa rửa mâm vừa nói ra lời trong lòng, “Mẹ không muốn tạo áp lực cho con, nhưng cũng không không chế được mà suy nghĩ. Cái tình cách này của con, đương nhiên so với chuyện khác mẹ phải nhọc lòng hơn rất nhiều.”

Kiều Kiều chôn mặt ở cổ bà: “Con biết.”

Thật ra từ lúc còn rất nhỏ, tính cách cô không phải như thế này, cũng giống với những đứa bé gái cùng tuổi đó, thích nói thích cười thích phá phách, sau đó bởi vì bị đưa đi gửi nuôi ở các gia đình, nhìn quen các loại sắc mặt, cũng từ từ mà nói ít dần đi.

Khi bị ghét bỏ, thường tránh qua một bên hạ thấp cảm giác tồn tại, sợ gây thêm phiền toái cho người ta.

Sợ Mẹ Kiều nhọc lòng.

Năm đó lúc mẹ Kiều phát hiện con gái trở nên quá hướng nội, gặp người khác đều theo bản năng mà trốn tránh thì cũng từng mang cô đi khám bác sĩ tâm lý. Nhưng tình trạng vẫn luôn không tốt lên, mấy năm nay làm giáo viên mỹ thuật tiểu học, tiếp xúc nhiều người hơn, tính cách của Kiều Kiều đã rộng rãi hơn rất nhiều.

Nhưng vẫn luôn không yêu đương, một lần cũng chưa từng. Điểm này vẫn luôn là tâm bệnh của mẹ Kiều.

“Hôm nay là do mẹ quá sốt ruột.” Mẹ Kiều lau tay vào tạp dề, xoay người mỉm cười nhìn con gái: “Nhưng con đấy, đừng có tốn thời gian trên người một con cún, được không?”

Kiều Kiều gật đầu, ôm mẹ Kiều, cực kỳ nghiêm túc mà nói: “Nếu tùy tiện tìm một người thì mẹ mới không cảm thấy an tâm. Tin con đi, người sau này con mang tới gặp mẹ nhất định là người rất tốt.”

Mẹ Kiều nghĩ xong cũng bình thường trả lại, người ta nói rằng con cháu có phúc của con cháu, bà sốt ruột thì cũng vô dụng, vẫy tay, “Thôi thôi, đi dắt chó đi dạo của con đi.”

Buổi tối lúc cô đến nhà Lâm Viễn Chu, phát hiện nhà anh có người. Đây là lần đầu tiên Kiều Kiều thấy người này, là một người đàn ông trẻ tuổi, một người cực kỳ cao, khuôn mặt và ngũ quan có vài phần tương tự với Lâm Viễn Chu.

Lâm Viễn Chu giới thiệu đối phương là: “Em trai tôi, Lâm Dật Sanh.” Lại bổ sung thêm câu: “Bác sĩ tâm lý.”

“Nhìn phản ứng kinh ngạc của chị.” Lâm Dật Sanh híp mắt đánh giá Kiều Kiều “Lúc bố em đặt tên cho em tuyệt đối không nghĩ tới tương lai em sẽ làm bác sĩ đâu, cho nên chỉ là trùng hợp mà thôi.”

“...” Kiều Kiều chỉ cảm thấy đối phương thật hoạt ngôn.

“Tôi là Kiều Kiều.”

“Kiều…” nháy mắt Lâm Dật Sanh liền khớp với vị ở trong đầu, đây không phải là cái vị đối tượng xem mắt trước kia đã đá Lâm Viễn Chu hay sao!

Lâm Dật Sanh nhìn Lâm Viễn Chu, lại nhìn Kiều Kiều, bỗng cảm thấy đây chính là ngôi nhà tràn ngập cỗ hương vị JQ. Cậu thử nói: “Mạo muội hỏi một chút, cảnh avata wechat của chị là gì thế?”

Kiều Kiều: “...Gì cơ?”

Lâm Viễn Chu đá em trai mình một phát.

Kiều Kiều khó có khi thấy được trong nhà Lâm Viễn Chu có người, còn là em trai của anh, đoán chừng hai người hẳn có rất nhiều chuyện để nói, hơn nữa không khí trước mắt này đúng thật rất quái dị, theo bản năng muốn chạy: “Thế tôi, mang mười đồng tiền ra ngoài.”

“Aizzz.” Lâm Dật Sanh đánh gãy lời nói của cô, cười cười nói: "Nhìn qua đã biết cô vừa đi tới đây rất mệt, Trước hết nghỉ ngơi đã, trời nóng như thế.”

Kiều Kiều đứng ở đó nhất thời có chút trạng thái luống cuống, “Không, không cần.”

“Đừng.” Lâm Dật Sanh nhanh chóng chạy ra dẫn cô ngồi xuống, rót cho cô ly nước đá, theo sau đưa mắt ra hiệu cho Lâm Viễn Chu, “Anh cũng ngồi đi.”

Đây rốt cuộc là nhà ai!

Lâm Viễn Chu không để ý đến cậu, ngồi ở dưới thảm bên cạnh Kiều Kiều, nhìn trán Kiều Kiều có mồ hôi, duỗi tay đưa tờ khăn giấy cho cô.

Ánh mắt Lâm Dật Sanh lần thứ hai lóe lên đầy vi diệu.

“Đúng rồi, tôi nhớ chị là giáo viên đúng không?” Lâm Dật Sanh bắt đầu tìm kiếm chuyện để nói.

“Giáo viên mỹ thuật.”

“Oa, tôi đặc biệt khâm phục người giỏi vẽ tranh!” Lâm Dật Sanh không chút nào ý thức được phản ứng của mình quá mức khoa trương, vẫn cứ lôi kéo làm quen như cũ, “Tôi thích một tác giả truyện tranh, vẽ tranh cực kỳ lợi hại, bình thường chị có xem truyện tranh không?”

“...Thi thoảng xem.” Kiều Kiều cảm thấy người này thật sự là em trai của Lâm Viễn Chu sao? Vì sao tình cách so với Lâm Viễn Chu lại tương phản lớn như thế.

“Thật trùng hợp.” Lâm Dật Sanh mới đầu chỉ đang cố gắng kéo dài câu chuyện, thế này là thật sự tìm được yêu thích chung, chủ động ngồi qua lấy điện thoại cho Kiều Kiều xem: “Cái truyện này, chị đã xem qua chưa.”

“!!” vậy mà ngẫu nhiên gặp được một độc giả của mình! Kiều Kiều thấy ánh mắt Lâm Dật Sanh nháy mắt thay đổi.

Lâm Dật Sanh thấy cô nhìn chằm chằm mình, thử hỏi: “Chưa từng đọc sao?”

“Từng đọc qua.” Kiều Kiều nghĩ, nếu có thể từ trong miệng đối phương nghe được một chút chủ ý không tồi. Cô khó có được mà nhiệt tình hơn bình thường: “Cô ấy hình như đã lâu không cập nhật.”

“Đúng thế, nhưng cũng có thể hiểu được. Bởi vì tiến triển đã đến phần chuyển biến rồi.”

“Ừm.” Kiều Kiều lại hỏi: “Cậu có ý tưởng gì không?”

Hai người cứ thế thảo luận về truyện tranh, trước kia Lâm Viễn Chu không biết Kiều Kiều cũng thích xem truyện tranh, nhìn thấy hai người trò chuyện vui vẻ, hợp nhau như thế thì anh hơi nhíu mày.

Tuy bình thường Lâm Dật Sanh là người nói nhiều khiến người ta cảm thấy cực kỳ phiền, nhưng từ trước tới nay đều luôn hiểu phải bảo trì khoảng cách lễ độ với người khác phái. Mà Kiều Kiều cũng thế, chưa từng thấy cô thân thiện như thế với ai trong lần gặp mặt đầu tiên…

***

Sau khi Lâm Dật Sanh đi rồi, hai người cùng nhau dắt chó đi dạo. Hôm nay đi hơi muộn, mười đồng tiền vui như nở hoa vậy, chạy chỗ này một chút, nhìn chỗ kia một cái, lắc mông bộ dạng cực kỳ hạnh phúc.

Vốn dĩ Kiều Kiều bởi vì chuyện của Mẹ Kiều không có nhiều hứng thú lắm, sau đó lại có Lâm Dật Sanh phát biểu rất nhiều cái nhìn về truyện tranh khiến cho cô có chút mở mang đầu óc, vì thế vẫn luôn thất thần.

Điều này ở trong mắt Lâm Viễn Chu liền không quá hợp lý. Anh hỏi cô: “Có tâm sự sao?”

“À, xem là như thế đi.” Kiều Kiều cảm thấy hai việc này, mỗi một việc đều không thích hợp để nói với Lâm Viễn Chu, dứt khoát mà hàm hồ nói: “Có chút phiền phức.”

Thấy cô không muốn nhiều lời, anh cũng không hỏi, hai người một đường lập tức đi tới công viên ở cửa tiểu khu. Trời đã vào tháng 7, đúng là thời điểm nóng nhất, công viên nhỏ không ít người, cũng có rất nhiều người buôn bán nhỏ mở các quán xá nhỏ ở dưới các bóng cây.

Kiều Kiều đang suy nghĩ không chú ý Lâm Viễn Chu đã tách ra. Chờ tới khi cô hoàn hồn phát hiện người nọ không biết đã mua về một chiếc kem ốc quế cho cô.

Kiều Kiều có chút ngoài ý muốn, đến mức hoàn toàn quên luôn phản ứng lại.

“Ăn đồ ăn ngon có thể khiến người ta được an ủi.” Lâm Viễn Chu vẫn là bộ dạng nghiêm túc ít cười đó, thậm chí bây giờ thoạt nhìn còn có hơi buồn cười, một cánh tay được cố định bằng nẹp, một bàn tay cầm kem ốc quế. Nhưng anh trong đôi mắt Kiều Kiều lại tươi sáng lạ thường.

Anh đưa kem ốc quế cho cô: “Cô nói mà.”

Kiều Kiều cúi đầu cười, cô cắn một miếng kem, hương vị kem ngọt ngào lan tràn tiến vào tận đáy lòng, dường như sinh ra một nụ hoa lặng yên chờ nở rộ.

“Cảm ơn.”

“Không cần cảm ơn.”

Anh vẫn như cũ có chút vụng về lại có chút kiềm chế thậm chí khi an ủi người khác cũng chỉ biết học bộ dạng của cô, nhưng Kiều Kiều lại cảm thấy anh như thế.... có chút đáng yêu.

Cô cẩm kem ốc quế bắt đầu ăn, một tay còn kéo mười đồng tiền đi về phía trước.

Lâm Viễn Chu thoáng trầm mặc, lần thứ hai mở miệng: “Nếu tâm tình cô đã tốt hơn một chút, tôi vẫn muốn kiến nghị cô, đừng có suy nghĩ gì với Dật Sanh. Nó yêu thầm một nữ sinh đã nhiều năm, cho nên…”

Anh nhìn về phía Kiều Kiều, thấy đối phương hơi hé miệng, có chút kinh ngạc mà nhìn mình.

Tuy rằng khó xử nhưng vẫn nói hết lời muốn nói: “Cô vẫn nhân lúc còn sớm mà lạc đường biết đường quay đầu đi.”

Kiều Kiều: “...”