Chương 26

Truyện tranh của Kiều Kiều cuối cùng cũng có chút tiến triển, nam chính gặp được cô gái mà mình thích, những suy nghĩ thận trọng mà mông lung đó được cô miêu tả cực kỳ chân thật, đẹp đẽ.

Các độc giả chờ đợi thu được sự kinh ngạc, lần thứ hai weibo của cô bị mọi người nhiệt tình tiến công vây hãm.

Có người đọc nhắn tin cho cô: [Thái thái, cô vẽ tốt như thế, là do từ cảm xúc của mình mà phát ra sao?]

Rất nhiều người đọc lâu năm đều cực kỳ quan tâm đến vấn đề tình cảm của cô. Theo dõi nhiều năm như thế chưa từng thấy cô chia sẻ qua bất kể cái động thái gì liên quan đến tình yêu.

Kiều Kiều nhìn tin nhắn kia hơi mỉm cười, trả lời lại người đọc một cái biểu cảm trái tim, sau đó mang mười đồng tiền đi tản bộ.

Cuộc sống cũng không bởi vì Lâm Viễn Chu rời đi mà có thay đổi quá lớn, ngược lại bởi vì truyện tranh lần nữa tiếp tục mà ngày tháng trở nên ngày càng phong phú công việc lu bu.

Hôm nay sau khi tan học, Kiều Kiều cố ý đến cửa hàng thú cưng gần đó mua thức ăn cho chó mới cho mười đồng tiền, lúc đi về nhà lại gặp được một người ngoài dự liệu ở trước cửa tiểu khu.

Đỗ Minh Vũ dựa vào cạnh xe, đang cúi đầu nhìn điện thoại.

Từ sau bữa cơm kần đó, anh ta cũng từng gửi wechat cho Kiều Kiều, từng thử hẹn cô hai lần nhưng đều bị Kiều Kiều từ chối. Cho nên anh ta trực tiếp xuất hiện ở cửa nhà là điều mà Kiều Kiều ngàn vạn lần không nghĩ tới.

Nhưng cô cũng không trốn tránh, lập tức đi qua.

Đỗ Minh Vũ phát hiện ra cô, cất điện thoại đi, khác hoàn toàn so với khuôn mặt căng chặt, quanh thần đều có vài phần thả lỏng, “Cậu đã về rồi à.”

“Cậu ở đây, chờ tôi?”

“Đúng thế.”

Kiều Kiều không nói tiếp, im lặng chờ anh ta mở miệng.

“Hẹn cậu rất nhiều lần đều bị cậu từ chối. Nhưng tôi nghĩ có một số chuyện không nên từ bỏ dễ dàng như thế.” Đỗ Minh Vũ chần chờ: “Chắc hẳn em cũng cảm giác được, anh thích em.”

“....” không hề thông báo dự liệu được trước, Kiều Kiều cho là Đỗ Minh Vũ sẽ từ bỏ sau vài lần cô ám chỉ như thế.

“Anh có thể đại khái đoán được đáp án của em, nhưng bây giờ em không có người yêu, cho nên anh có thể cố gắng một lần.” Đỗ Minh Vũ rũ mắt nhìn cô, từ đầu đến cuối đều ôn hòa khiêm tốn, “Kiều Kiều, trước kia lúc còn ở trường học anh đã có tình cảm với em, hôm đó gặp lại em, phát hiện cảm giác cũng không hề thay đổi.”

“Cảm ơn cậu.” Kiều Kiều quyết định ăn ngay nói thật: “Tôi, có người mình thích rồi.”

Tựa như Đỗ Minh Vũ cũng không ngoài ý muốn, thậm chí anh ta còn đoán được đó là ai, lại vẫn nói: “Nếu hai người còn chưa tiến thêm một bước thì anh vẫn còn có cơ hội.”

Kiều Kiều nhíu mày nói: “Đỗ Minh Vũ, như thế, thật không có ý nghĩa.”

“Chỉ là cho em thêm một sự lựa chọn.” Đỗ Minh Vũ biết tính cách của Kiều Kiều, cho nên nói xong câu này liền chuẩn bị rời đi, cũng không định một lần tạo quá nhiều áp lực cho cô. Anh ta mở cửa xe lên xe, trước khi khởi động xe nói, “Nếu vị Lâm tiên sinh kia thật sự thích hợp với em thì lúc hẹn hò, hai người vì sao lại không tiếp tục?”

Kiều Kiều: “...”

***

Vốn tưởng cái chuyện đột ngột như thế liền kết thúc, Kiều Kiều không nghĩ tới hôm sau sẽ nhận được chuyển phát nhanh hoa của Đỗ Minh Vũ, là một bó hoa rất lớn, đặt ở phòng bảo vệ. Bác bảo vệ ở cửa thông báo cô tới ký nhận.

Kiều Kiều chờ tới lúc tan học mới đi lấy, nhưng vẫn bị không ít giáo viên thấy được. Một bó hoa lớn như thế, ở trong đám người muốn không thấy được cũng khó.

Kiều Kiều trực tiếp gửi wechat cho Đỗ Minh Vũ: [Không cần tiếp tục tặng, tôi không thích.]

Đỗ Minh Vũ biết rõ còn cố tình hỏi: [Không thích hoa hồng? Thế đổi bách hợp được không?]

Kiều Kiều cũng không muốn nói nặng lời, trước kia Đỗ Minh Vũ thực sự rất chăm sóc cô, cho dù không thể làm người yêu cô cũng không hy vọng hai người nháo lên đến mức khó coi: [Cậu như thế, tôi cảm thấy rất bối rối.]

Lời này có lẽ đã khiến Đỗ Minh Vũ suy nghĩ lại, canh ta trả lời: [Xin lỗi, là do anh suy xét không chu toàn. Sau này sẽ không như thế nữa.]

Kiều Kiều nhìn thấy câu nói kia, cũng không hiểu rõ anh ta nói “sẽ không” là không đưa hoa hay là sau này sẽ không tiếp tục quấy rầy cuộc sống của cô.

Buổi trưa đó ở nhà ăn trường học ăn cơm, Kiều Kiều liền phát hiện Tiêu Tình và mấy giáo viên nữ đang buôn chuyện của mình. Nói là buôn chuyện về cô, là bởi vì đám người này tụ lại bên nhau, thường xuyên nhìn về hướng cô.

Kiều Kiều cúi đầu cơm nước xong, thu dọn đồ đạc mà rời đi, cho dù không nghe cô cũng biết sẽ bị nói như thế nào.

Một mình ngồi trong văn phòng, nhìn email một chút, tâm tư lại dần bay xa, không biết vì sao lại có chút nhớ Lâm Viễn Chu.

Cô lấy điện thoại ra, nhưng lại cảm thấy bây giờ gửi tin nhắn có thể sẽ ảnh hưởng tới anh hay không?

Nhưng nghĩ tới lại nhớ đến miệng vết thương của anh còn chưa hồi phục, sẽ không có nhiệm vụ quá nguy hiểm, như thế.... gửi một tin nhắn wechat chắc là được đi?

Suy nghĩ hồi lâu, cực kỳ cẩn thận mà gửi qua một câu: [Vết thương của anh còn đau không?]

Thật ra thời gian lâu như thế, vết thương không thể nào vẫn còn đau nhưng cô thực sự không biết nên hỏi cái gì mới được.

Thời điểm này văn phòng cực kỳ yên tĩnh, trừ âm thanh điều hòa hoạt động rất nhỏ, rõ ràng không có âm thanh dư thừa nào khác nhưng Kiều Kiều lại cảm thấy bản thân có thể nghe được thời gian từng giây từng giây trôi đi. Cô không biết lại mất qua bao lâu Lâm Viễn Chu mới có thể trả lời mình.

Có lẽ buổi tối, hoặc có lẽ ngày mai...

Nhưng tại thời điểm này, điện thoại của cô rung lên ngắn ngủi.

Cô lập tức cầm lên nhìn, đúng là anh, chỉ là lời nói vẫn ngắn gọn như cũ: [Có chuyện gì sao?]

Kiều Kiều nhớ tới câu lúc anh đi kia, có chuyện liên lạc. Cô mím môi, trong lòng nổi lên một chút buồn bã, có chút khổ ở mà trả lời: [Không có chuyện gì.]

Anh không hề trả lời lại. Kiều Kiều cũng không hề quấy rầy anh lại chống cằm mắt đầu phát ngốc.

***

Tuy rằng như thế nhưng Kiều Kiều vẫn tận tâm mà chăm sóc cho mười đồng tiền, buổi chiều thứ bảy còn tới nhà Lâm Viễn Chu xem một chút, nơi này đã lâu không có ai ở, rất sợ điện nước có vấn đề gì đó, tạo thành nguy hiểm.

Cô tiện tắm rửa cho mười đồng tiền một cái, trong thời gian này mười đồng tiền đều sống nhờ nhà cô, trừ hai ngày đầu còn chưa quen bây giờ đã hoàn toàn thích ứng, nhưng đồ đạc tắm rửa chuyên dụng vẫn chưa mang qua.

Cô vừa bôi sữa tắm cho mười đồng tiền, vừa nói: “Mày cũng có năng lực thích ứng thật là mạnh.”

Lại nhớ đến Lâm Viễn Chu thường xuyên không ở nhà, có lẽ nó cũng bị gửi tới các cửa hàng thú cưng. Nghĩ như thế, cũng có chút giống với bản thân mình lúc còn nhỏ, liền có hương vị đồng bệnh tương liên, ôm đầu nó, “Chủ nhân mày không ở đây, có nhớ anh ấy không?”

Mười đồng tiền vẫy đuôi với cô, một đầu toàn nước bắn về phía cô. Dường như đang từ chối trả lời.

Một tay Kiều Kiều che mặt “Mười đồng tiền!”

Lần này mười đồng tiền đột nhiên vẩy lông ướt cả người, một thân nước từ trên xuống dưới tất cả đều bắn lên người Kiều Kiều.

Kiều Kiều đều bị nó chọc tức đến bật cười: “Còn nghịch thì trừ thức ăn của mi.”

Mười đồng tiền như nghe không hiểu, một người một chó như đang đánh một trận thủy chiến, tắm cho nó xong, bản thân Kiều Kiều cũng giống như vừa mới tắm rửa xong vậy.

Váy trên người cô ướt đẫm, căn bản không có cách nào mặc, trong lúc do dự, đến phòng Lâm Viễn Chu tìm một chiếc áo ngắn tay màu trắng. Bây giờ trời nóng, cô phơi váy ở bên ngoài một chút hẳn rất nhanh có thể khô.

Kiều Kiều ngồi khoanh chân dưới đất sấy khô lông cho mười đồng tiền, nhịn không được oán hận với nó, “Chủ nhân của mi thật sự một chút đều không khiến cho người ta thích được. Không hiểu phong tình chút nào, đúng không?”

Mười đồng tiền trừng đôi mắt đen nhánh nhìn cô. Kiều Kiều không nhịn xuống mà hung hăng xoa đầu ngốc manh của nó: “Làm sao, nói xấu anh ấy, mi không vui à?”

Mười đồng tiền liền vặn đầu qua một bên.

“Thôi vậy.” Kiều Kiều cười nói: “Chị đây hào phóng một chút, không chấp nhặt với anh ấy.”

Mười đồng tiền lập tức xoay người lại, nhắm thẳng vào ngực của cô mà dụi, Kiều Kiều cảm thấy con chó này thật sự là sắp thành tỉnh rồi! Dùng sức đẩy nó ra “Mi lại muốn khiến cả người chị đây ướt sao!”

Một người một chỗ đùa giỡn ở phòng khách, Kiều Kiều bỗng nhiên cảm thấy buồn bực mấy ngày nay bỗng nhiên đều tiêu trừ đi không ít. Bên ngoài cửa sổ sát đất, ánh mặt trời chiếu vào, cả căn nhà sáng ngời tươi đẹp.

Lúc Lâm Viễn Chu mở cửa đi vào chính là nhìn thấy một màn như thế này. Chỉ ngắn ngủi trong vài giây, có một số chuyện bỗng nhiên có đáp án.

Âm thanh máy sấy thật sự quá lớn, cho nên lúc tiếng khóa mật mã vang lên thì Kiều Kiều hoàn toàn không nghe được. Cho đến khi nhìn thấy ở huyền quan xuất hiện người khác, cô mới giật mình mà lảo đảo, vội vàng dùng tay chồng sàn mà đứng lên: “Sao anh lại…”

Nẹp tay và băng gạc quấn quanh cánh tay Lâm Viễn Chu đều được dỡ bỏ, không khác gì lúc bình thường, mặc áo trắng quần đen đơn giản đứng ở cửa, trong tay có một balo hành lý nhỏ. Anh cũng không nghĩ tới sẽ dọa cô nhảy dựng, hơi sửng sốt vài giây, “Tôi xong việc trước kế hoạch.”

“À.” Kiều Kiều lên tiếng, lại ngẩng đầu phát hiện anh vẫn luôn nghiêm túc nhìn chằm chằm mình.

Cô cúi đầu nhìn, lập tức phản ứng lại, nhanh chóng đứng lên: “Tôi tắm rửa cho mười đồng tiền nên quần áo ướt.” Anh không ở đây còn ổn, anh ở đây, còn mặc quần áo của anh, bỗng nhiên cảm thấy không khí đều trở nên kỳ lạ.

Trên quần áo tất cả đều là mùi hương của anh…

“Không có vấn đề gì.” Lâm Viễn Chu đã bước chân dài đi vào. Anh hơi khụy đầu gối nửa quỳ nửa đứng xoa xoa mười đồng tiền, lúc ngẩng đầu nhìn cô, cười một cái: “Cô mặc rất đẹp.”

“...”

***

Anh nhận công việc tiếp tục sấy nốt cho mười đồng tiền, phút chốc Kiều Kiều không có việc gì để làm, đi tới ban công kiểm tra váy đã khô chưa. Lâm Viễn Chu dường như đang tự hỏi chuyện gì đó, từ lúc bắt đầu vẫn không nói gì, Kiều Kiều không biết có phải anh đang suy nghĩ tới chuyện công việc hay không, chỉ hạ quyết tâm, quyết định rời đi trước đã.

Còn về quần áo người này thì sau khi về sẽ giặt sạch sẽ rồi trả lại là được.

Cô quay lại phòng khác, “Nếu không có chuyện gì…”

“Tôi có chuyện muốn nói với em.”

Hai người dường như đồng thời mở miệng.

“...” Kiều Kiều cảm thấy hay để anh nói trước, gật đầu: “Anh nói đi.”

“Là chuyện khá nghiêm túc.” Lâm Viễn Chu ý bảo cô ngồi xuống rồi nói.

Anh nghiêm túc như thế khiến cho Kiều Kiều có chút lo sợ bất an. Cô nghe lời ngồi xuống, đôi tay giao nhau đặt lên trên đầu gối, cái tư thế kia, thật sự giống như đang nghe ở cái hội nghị quan trọng nào vậy.

Trong giây phút đó Lâm Viễn Chu cười, “Không cần lo lắng.”

“Tôi không lo lắng.” Thật ra Kiều Kiều không biết anh có chuyện gì mà có thể nói với mình, có lẽ là vết thương đã tốt, không cần tới cô giúp chăm sóc mười đồng tiền? Nghĩ như thế, thật sự có chút nuối tiếc với mười đồng tiền, trước kia rõ ràng là rất sợ nó.

“Em cũng biết, người trong nhà vẫn luôn thúc giục tôi kết hôn, cho nên tôi mới đi xem mắt.” Lúc Lâm Viễn Chu nói lời này, mười ngón tay thon dài cũng không tự giác mà đan vào nhau.

Kiều Kiều suy đoán, anh cũng đang khẩn trương…

Cô “Ừm” một tiếng, không biết vì sao bỗng nhiên nhắc tới chuyện này.

“Tuy rằng trước kia đã từng bị em từ chối.” Lâm Viên Chu nhìn thẳng vào đôi mắt cô, đôi mắt đen láy chứa ánh sáng đơn thuần sáng ngời, âm thanh cũng rất nhẹ. “Nhưng sau khi trải qua thời gian ở chung này, tôi cảm thấy nếu nhất định phải cùng ai đó chung sống thì tôi hy vọng đó sẽ là em.”

Kiều Kiều: “…” cô có chút không thể giải thích được ý tứ của lời này.

Lời này như là đang thổ lộ, nhưng lại cũng không giống.

Cái gì gọi là nếu nhất định phải cùng một người khác sống chung, mới hy vọng đó là cô…

Lúc này Kiều Kiều cũng có chút ngây người, cũng không kịp làm ra bất kỳ hành động đáp lại nào.

Lâm Viễn Chu thấy cô ngồi đó không nói lời nào, chỉ mở to đôi mắt không chớp mà nhìn chằm chằm mình, biểu cảm cũng không có cách nào phân biệt được cảm xúc chân thật ngay lúc này của cô.

Anh cúi đầu, nhẹ nhàng khụ một tiếng, nói ra một câu cuối cùng, cũng là vấn đề mà mấy ngày nay vẫn luôn suy nghĩ: “Cho nên em, có đồng ý kết hôn với tôi không?”

Kiều Kiều: “?!”

Cô đúng là muốn có quan hệ gì đó với Lâm Viễn Chu, nhưng nháy mắt nhảy qua yêu đương mà chạy thẳng tới hôn nhân thế này như nào cũng có chút quá không chân thật.

Lâm Viễn Chu cũng biết yêu cầu này của mình bất ngờ, nhưng anh cũng không có nhiều thời gian chuẩn bị như thế, hai ngày trước ông nội biết được anh mang theo vết thương đi thực hiện nhiệm vụ, càng tức giận không chịu được, ra lệnh cưỡng chế lần này anh trở về phải nghe theo sắp xếp mà xem mắt lần nữa.

Anh trầm mặc, lại nhìn cô cực kỳ rõ ràng: “Hôm đó lúc em gửi wechat tới, tôi đoán em có lẽ cũng có chút nhớ tôi, vậy có phải em đối xử với tôi vẫn có chút khác biệt hay không?”

Kiều Kiều: “…”

“Cho nên tôi trở lại trước dự tính.” Lâm Viễn Chu nhìn cô, lúc lâu sau mới nhẹ nhàng cười, “Tôi cầu hôn em, có phải em nên cho tôi chút phản ứng đúng không?”