Chương 5

Phần 6. Nửa đêm.

1. Khâu Tiểu Ngọc

"Làm ơn nói thật đi, em giấu số liệu điều tra ở đâu?"

Nước muối xát lên các vết thương trên người tôi khiến tôi tỉnh lại vì đau.

Mọi vết thương trên người tôi đều bị thứ nước đó làm đau đớn khó nhịn.

Tôi cắn chặt răng, toàn thân đau đớn, nhưng tôi vẫn cố gắng kiềm chế không rên la.

Tất nhiên, như vậy thì tôi cũng không thể trả lời Cao Lỗi được.

"Tiểu Ngọc!", Hắn nâng mặt tôi lên, "Anh đang giúp em đó, em có hiểu không hả!"

Bọn chúng đưa tôi trở lại tòa nhà Detrick.

Chỉ là, lần này không phải là một bữa tiệc yên bình.

Mà là một phòng thí nghiệm tư nhân trên tầng thượng, nơi mà bọn chúng có thể làm bất cứ thứ gì.

"Tiểu Ngọc, nói cho anh biết số liệu kia ở đâu đi, rồi anh xin tổng giám đốc cho em được sống!"

"Cao Lỗi…"

"Em muốn nói cái gì, em nói đi."

"Bây giờ, là mấy giờ rồi?"

"Ba giờ. Tiểu Ngọc, em đã gồng mình chịu đựng suốt sáu tiếng rồi, nếu còn tiếp tục như vậy, em sẽ mất mạng."

"Ba giờ rồi sao, Lý Đồng chắc đã xuống máy bay rồi."

Vẻ mặt Cao Lỗi thay đổi, như thể cuối cùng đã mất hết kiên nhẫn.

Hắn đứng dậy, lui về phía sau vài bước, rồi vẫy tay với những người mặc đồ đen ở phía sau.

Bọn họ tiến lên, thay đổi thủ đoạn.

Bọn họ lấy ra vài cái dùi cui điện, dài chừng một cẳng tay. Trên đỉnh của nó, dòng điện hình vòng cung xoay chuyển liên tục, phát ra tiếng tanh tách dữ dội.

"Tiểu Ngọc, anh chỉ là làm việc thay người khác thôi."

Nói rồi, Cao Lỗi quay lưng lại.

Cuối cùng, dòng điện điện kia nổ tung trên người tôi.

Đau như thể có vài thanh sắt xuyên qua cơ thể mình.

Tôi không biết họ đã bấm nút bao lâu, chỉ cảm thấy, mỗi giây, mỗi phút, đều đằng đẵng như một năm đã trôi qua niên.

Rất lâu sau.

Rất lâu, rất lâu sau, khi trước mắt tôi chỉ còn lại một chút xíu tầm nhìn rõ ràng, tôi mới thấy Cao Lỗi vẫy vẫy tay.

Dòng điện dừng lại.

Nhưng tất cả các cơ trên cơ thể tôi vẫn không ngừng co giật mất kiểm soát, cổ họng đau rát không thể phát ra bất kỳ tiếng kêu nào nữa, thanh âm phát ra rất khó nghe. Một hồi lâu sau, chúng cuối cùng cũng mềm nhũn. Tôi nhìn nước mắt và máu của mình rơi xuống từng giọt, từng giọt.

Bây giờ, chắc chắn trông tôi xấu muốn c.h.ế.t…

Nhưng cũng còn may, Lý Đồng chỉ nhớ được dáng vẻ xinh đẹp của tôi.

"Tiểu Ngọc, cô chịu không nổi đâu, mau nói đi, những số liệu kia đang ở đâu?"

Tôi nức nở, không có sức nói chuyện.

Hắn nói đúng, tôi không thể chịu đựng lâu thêm được nữa.

Cao Lỗi đợi một hồi cũng hết kiên nhẫn. Hắn lại vẫy tay, bọn người mặc áo đen kia lại một lần nữa tới gần, dùi cui phát ra ánh sáng chói mắt.

"Dừng tay."

Bỗng nhiên cửa phòng thí nghiệm mở ra, một người đàn ông trung niên bước vào.

"Sao lại đối xử với cô Khâu như vậy?"

2. Lý Đồng

Cao Lỗi dùng hết sức bình sinh lắc đầu, miệng phát ra tiếng nức nở.

"Tôi biết, anh không g.i.ế.t Tiểu Ngọc, nhưng anh cũng không phải không làm gì."

Động tác của hắn dừng lại.

"Cao Lỗi, lúc cô ấy c.h.ế.t, anh đã ở hiện trường, đúng không?"

Hắn chậm rãi gật đầu.

"Cô ấy... không c.h.ế.t ở biệt thự của giáo sư Tôn."

Hắn gật đầu.

"Cô ấy c.h.ế.t trong công ty của anh."

Hắn gật đầu.

"Cái c.h.ế.t của cô ấy, cái c.h.ế.t của giáo sư Tôn, hiển nhiên đều là mệnh lệnh của ông chủ anh."

Hắn gật đầu.

"Ông chủ anh sai anh đưa Tiểu Ngọc về công ty, tự mình ép cung."

Hắn gật đầu.

"Cho nên, Tiểu Ngọc, là hắn tự tay g.i.ế.t sao?"

Hắn sửng sốt một hồi, rồi gật gật đầu.

Tôi nhắm mắt lại.

Nhận được đáp án này, tôi như nhìn thấy Tiểu Ngọc c.h.ế.t ở trước mặt mình.

3. Khâu Tiểu Ngọc

"Phóng viên Khâu Tiểu Ngọc, cuối cùng chúng ta cũng gặp mặt."

Chủ tịch Detrick, Liễu Thạch Thành, khoác cho tôi một cái áo vest.

"Ngoài vắc-xin ra, cô còn điều tra cái gì về Detrick? Có bao nhiêu người khác trong tòa soạn Tuần báo Sơn Nam của cô vẫn đang điều tra về vụ này?"

"Và, đống dữ liệu kia rốt cuộc đang ở đâu?"

Hắn kéo một cái ghế lại ngồi đối diện tôi.

"Phóng viên Khâu Tiểu Ngọc cứ yên tâm. Nếu cô hợp tác, tôi có thể trả cho cô một khoản phí giữ bí mật rất lớn. Hơn nữa, tôi còn có thể đảm bảo an toàn cho cô và người nhà của cô nữa."

"Bớt nổ đi cha", tôi cố chịu đựng nỗi đau trên người, nặn ra một nụ cười, "Detrick không phải công ty của anh, là công ty của Mỹ. Tất cả quyết sách, bao gồm chuẩn bị vắc-xin phòng bệnh kém chất lượng, ám sát giáo sư Tôn, đều là do ông chủ người Mỹ bày mưu đặt kế. Nếu chuyện này anh xử lý không tốt, phải bồi thường tiền cho các cổ đông người Mỹ, rất có thể ông chủ của anh sẽ điều anh đi Nam Á, hoặc là Châu Phi."

Tôi nhịn không được cười ra tiếng, nhưng lại khiến các vết thương trên người bị ảnh hưởng, "Ngài Liễu Thạch Thành, ngài lấy cái gì để bảo đảm cho tôi?"

Hắn tựa lưng vào ghế, hai tay ôm ngực thở hổn hển.

"Khâu Tiểu Ngọc, tôi nói là tôi có thể đảm bảo an toàn cho cô và người nhà của cô, cô lại không tin."

Lúc này, điện thoại di động của hắn reo lên.

Hắn nối máy, mở loa ngoài.

"Chủ tịch Liễu, chúng tôi có thể hành động bất kỳ lúc nào."

"Các anh đến đâu rồi?"

"Khu Tây Giang thành phố Ninh Hàng, số 43 đường Học Phú, tiểu khu Cẩm Phúc Uyển, tòa nhà số 6, khu 2, phòng 1004."

"À, đến nhà cha mẹ cô Khâu rồi à?"

"Mày dám động đến cha mẹ tao!", tôi hét lên.

Liễu Thạch Thành không để ý đến tôi, lại hỏi qua điện thoại, "Các cậu chuẩn bị sao rồi?"

"Chúng tôi vừa mới cắt hệ thống giám sát trong tòa nhà này, sau đó sẽ cạy khóa cửa, cắt ống dẫn khí đốt. Mọi chuyện có thể hoàn thành chỉ trong vòng 5 phút."

Liễu Thạch Thành đầy đắc ý, "Chờ mệnh lệnh của tôi đi."

Hắn cúp điện thoại, "Phóng viên Khâu Tiểu Ngọc, bây giờ, có thể nói được chưa?"

Cả người tôi đều run rẩy. Một lúc lâu sau, tôi mở miệng, "Được rồi, có thể nói được rồi."

"Vậy tốt quá."

"Nhưng mà, anh muốn để nhiều người ở đây như vậy sao?"

Liễu Thạch Thành giơ tay, ra lệnh cho Cao Lỗi và đám thủ hạ rời khỏi phòng thí nghiệm.

Tôi dùng ánh mắt quét xuống đám dây thừng buộc ở trên người, "Anh để tôi như thế này mà đàm phán hợp tác sao?"

Hắn mỉm cười, đứng dậy, cởi dây thừng trên người tôi.

Tôi chậm rãi mở miệng, "Công ty Detrick của các anh đâu phải chỉ có một chuyện là vắc xin. Sản phẩm chăm sóc da cho trẻ sơ sinh có chứa Glucocorticoid*, sản phẩm chăm sóc sức khỏe có thành phần thuốc hạ huyết áp, thuốc trị thận chứa độc tính cho gan quá cao, chuyện của các người còn rất nhiều."

(*) Một hormone được tiết ra ở tuyến thượng thận hoặc hoá tổng hợp, có vai trò quan trọng trong chuyển hoá lipid, glucid, lipid, calci và phospho, đồng thời giúp chuyển hóa nước và điện giải,... Tuy nhiên, nó cũng có độc tố mạnh, nếu sử dụng liều lượng cao trong thời gian dài có thể dẫn đến ngộ độc và đặc biệt có hại cho trẻ nhỏ. (Nguồn: Google)

4. Lý Đồng

Tôi rút mạnh con dao trên đùi Cao Lỗi ra, dí sát nó vào cổ họng của hắn.

Sau đó, tôi lôi giấy vệ sinh trong miệng hắn ra.

"Ông chủ của anh g.i.ế.t Khâu Tiểu Ngọc đúng không?"

"Còn ai vào đây nữa?", Cao Lỗi khóc lóc, "Trừ tên có quốc tịch Mỹ là hắn ra, cậu thật sự cho rằng chúng tôi dám g.i.ế.t người sao?"

"Hắn đang ở đâu?"

Cao Lỗi nhìn chằm chằm vào tôi, "Người anh em, cậu đấu không lại hắn đâu…"

"Đừng gọi tôi là anh em! Ông chủ của anh ở đâu! Chủ tịch Detrick ở đâu hả?!"

Bỗng nhiên, cánh cửa phía sau tôi bị đạp văng ra.

"Tìm tôi sao?"

Sau đó, một đòn nặng nề giáng xuống gáy tôi, tưởng như có thể nghiền nát hộp sọ.

Tôi ngã xuống đất. Trong lúc hoảng hốt, tôi nhìn thấy một người đàn ông trung niên ngồi xổm trước mặt tôi, ngắm nghía con dao của tôi, "Không ngờ, cậu ra tay rất ác đó."

"Liễu Thạch Thành?", tôi hỏi.

"Lý Đồng, tiến sĩ Lý, tôi theo dõi anh suốt bốn năm rồi. Sao bây giờ anh mới nhớ tới tôi chứ."

Tại tầng cao nhất của tòa nhà Detrick, trong một phòng thí nghiệm nhỏ.

Bọn họ trói tôi vào một cái ghế, Liễu Thạch Thành nói với tôi, "Đúng vậy, Khâu Tiểu Ngọc là do tôi g.i.ế.t. Nhưng trước khi g.i.ế.t, chúng tôi đã chơi với cô ấy suốt sáu tiếng đồng hồ."

Hắn đặt một cái ipad trước mặt tôi, mở một video, chỉnh độ sáng và âm lượng lên mức cao nhất.

Đó là video Khâu Tiểu Ngọc bị bức cung.

Tiếng kêu thảm thiết, tiếng khóc lóc, tiếng điện nổ tung, cho dù nhắm mắt lại cũng trốn không thoát.

Tôi giãy giụa như điên, khiến dây thừng ở trên người cạ ra máu. Tôi muốn chửi, nhưng bọn họ đã sớm bịt kín miệng tôi.

Đoạn video đó kéo dài hơn một tiếng, mà sự tức giận của tôi, cũng làm tôi gần như kiệt sức.

Sau đó, Liễu Thạch Thành cầm một cái búa sừng dê.

"Tiến sĩ Lý, tôi biết bây giờ anh đang rất tức giận, nhưng đây chính là điều tôi muốn."

"Anh sẽ sớm nhận ra, cho dù anh có tức giận đến mức nào thì cũng không thể chống lại chúng tôi."

"Tôi không vội hỏi anh, nhưng tôi sẽ phá hủy tất cả ý chí của anh, chờ đến khi anh tuyệt vọng, tự nhiên sẽ nói cho tôi biết số liệu ở đâu!"

Hắn bảo cấp dưới đè tay tôi lại, sau đó nhắm ngay mu bàn tay tôi rồi giơ cao cánh tay lên.

Xương cốt vỡ vụn, cơ bắp tan rã.

Máu thịt tôi dính vào đầu búa, theo chuyển động của cây búa mà bay lên cao rồi rơi xuống.

Dứt khoát, lưu loát, không chút do dự.

Tôi biết tại sao Tiểu Ngọc lại làm chuyện đó, cũng hiểu vì sao cô ấy thà c.h.ế.t cũng muốn níu lấy Detrick không buông.

Đám người này, là ác ma.

5. Khâu Tiểu Ngọc

"Công ty Detrick của các anh đâu phải chỉ có vắc xin là có chuyện đâu. Sản phẩm chăm sóc da cho trẻ sơ sinh có chứa glucocorticoids, sản phẩm chăm sóc sức khỏe có thành phần thuốc hạ huyết áp, thuốc trị thận chứa độc tính cho gan quá cao, chuyện của các người còn rất nhiều."

"Rất tốt, tôi muốn chính là những kết quả điều tra này. Tôi có thể cung cấp tiền, nhưng cô phải câm miệng."

"Đương nhiên tôi có thể câm miệng, nhưng tôi chỉ điều tra vắc xin, những cái tôi đang nói là kết quả điều tra của người khác."

"Ai đang điều tra?"

"Cái này thì tôi không biết, nghề nghiệp của chúng tôi cạnh tranh rất kịch liệt, chuyện bọn họ đang điều tra đều rất bí mật."

"Vậy cô vừa nói..."

"Tin vỉa hè thôi, xem phản ứng của anh thì những chuyện này đều là thật sao?"

"Khâu Tiểu Ngọc, cô đùa tôi à?"

"Tôi không đùa anh, tôi quả thật biết không ít chuyện, nhưng chúng ta phải từ từ nói."

"Cô biết cái gì? Nói hết cho tôi đi."

"Tôi biết rất nhiều, ví dụ như... anh."

"Tôi?"

"Xuất thân của anh, quá khứ của anh, nội tâm của anh."

"Khâu Tiểu Ngọc, cô đã điều tra tôi?"

"Anh là người Hồng Kông, cha mất sớm, mẹ thì được người ta giới thiệu, gả cho một người Mỹ, vào thập niên 90, ai cũng cho rằng nước Mỹ là thiên đường, nhưng khi anh đến đó thì mới biết được, người Mỹ kia chẳng qua chỉ là một công nhân, nơi anh sống cách khu dân cư người da đen một con phố. Anh bị người da trắng bắt nạt, cũng bị người da đen bắt nạt, đêm đến còn thường xuyên bị cha dượng anh b.ạ.o h.à.n.h."

"Khâu Tiểu Ngọc, cô không nên nói những lời này."

"Nhưng anh rất thông minh, thi đỗ vào một trường đại học tốt với học bổng toàn phần, sau đó vào công ty dược phẩm Detrick, trở về Trung Quốc làm boss khu Hoa Nam*, ngay lập tức đã trở thành người ở giai cấp phía trên, sang trọng, được người người ngưỡng mộ."

(*) Hoa Nam là khu vực miền nam Trung Quốc. Theo cách gọi truyền thống trong lịch sử Trung Hoa thì vùng đất từ sông Hoài về phía Nam tới đảo Hải Nam gọi là Hoa Nam. Phía bắc sông Hoài là Hoa Bắc.

"Khâu Tiểu Ngọc, cô là phóng viên điều tra giỏi nhất mà tôi từng gặp, cũng là người phụ nữ quyến rũ nhất mà tôi từng thấy."

"Anh vốn muốn kiếm đủ tiền để đón mẹ anh về, anh cũng đã mua hai căn biệt thự ở Thẩm Thành. Nhưng khi tất cả đã chuẩn bị xong thì mẹ anh lại t.ự s.á.t ở New York."

Hắn sửng sốt một chút, bỗng nhiên bóp cổ tôi, trực tiếp nhấc tôi lên rồi ấn lên bàn thí nghiệm phía sau.

"Khâu Tiểu Ngọc! Cô dám nhục nhã tôi!"

Hắn gào thét, cuối cùng cũng nổi giận.

Vừa hay đúng lúc.

Tôi chộp lấy đèn cồn trên bàn thí nghiệm, đập thẳng vào đầu hắn.

Mắt hắn bị cồn kí©h thí©ɧ, bèn giơ tay lau đi.

Thừa dịp một chút thời gian này, tôi chộp lấy mảnh vỡ đèn cồn, trực tiếp đâm thẳng vào cổ Liễu Thạch Thành.

Nhưng hắn phản ứng rất nhanh, tôi khó khăn lắm mới rạch ra một tia máu trên cổ hắn liền bị hắn đè lại cổ tay, sau đó xoay 180 độ.

Ngay lập tức, cổ tay tôi bị vặn gãy, mảnh vỡ sắc bén kia cũng bị hắn đoạt ở trong tay. Hắn lưu loát giơ tay lên, cắt cổ tôi.

Đau đớn dữ dội, chợt lóe lên rồi biến mất.

Tôi cảm nhận được dòng nước ấm nhanh chóng tuôn trào từ cổ tôi, chỉ trong giây lát đã rút đi toàn bộ sức lực của tôi.

6. Lý Đồng

"Thế nào, tiến sĩ Lý!"

Sau khi mu bàn tay phải của tôi đã nát bét, Liễu Thạch Thành dừng búa, cả người hắn bị mồ hôi thấm ướt, kiểu tóc tinh xảo cũng trở nên tán loạn.

Hắn kéo miếng vải trong miệng tôi ra.

"Số liệu điều tra của Khâu Tiểu Ngọc bốn năm trước ở đâu, nói cho tôi biết."

Tôi bị đau đớn tra tấn đến run rẩy liên tục, vì thế, hắn tát vào mặt tôi hai cái.

"Tiến sĩ Lý? Số liệu ở đâu?"

Tôi nhìn vẻ mặt điên cuồng của hắn, "Tôi đột nhiên hiểu ra được một chuyện."

"Cái gì?"

"Anh sợ Tiểu Ngọc, anh cực kỳ sợ."

Hắn nhìn tôi chằm chằm, nheo mắt lại, "Anh đang trào phúng tôi?"

"Không, tôi muốn nói với anh, tôi không phải Tiểu Ngọc. Tôi hiện tại có thể nói cho anh biết vật kia đang ở đâu. Nhưng tôi có một điều kiện."

7. Khâu Tiểu Ngọc

Nhìn thấy máu tươi trên cổ tôi, Liễu Thạch Thành sợ tới mức lui về phía sau hai bước.

"Cô... Cô muốn c.h.ế.t", hắn run rẩy nói.

Phải, tôi chỉ muốn c.h.ế.t.

Sau khi Liễu Thạch Thành phát tài, hắn đã học qua các kỹ năng tự vệ trong nhiều năm. Mà lúc chọc giận hắn, tôi cũng đã nghĩ kỹ rằng sẽ lợi dụng bản năng phản ứng của hắn để kết liễu chính mình.

Đương nhiên, nếu kỹ năng tự vệ của hắn quá kém, tôi cũng sẽ tìm ra sơ hở của hắn để t.ự s.á.t, chẳng qua rất khó xuống tay.

Tôi chỉ muốn c.h.ế.t.

Chỉ có c.h.ế.t ở đây mới có thể làm cho người của Detrick yên tâm, gia đình tôi cũng như Lý Đồng mới thật sự tránh khỏi phiền toái.

Hơn nữa, đây là biện pháp duy nhất mà tôi có thể mang số liệu kia công bố ra ngoài.

8. Lý Đồng

"Như thế mới đúng! Tiến sĩ Lý! Đưa ra điều kiện mới là sáng suốt, anh muốn tiền hay muốn nhà?"

"Tôi nói cho anh biết số liệu ở đâu, còn anh nói cho tôi biết Tiểu Ngọc ở đâu."

"Anh nói cái gì?"

"Thi thể của Tiểu Ngọc được chôn ở đâu?"

Hắn sửng sốt một chút, "Điều đó quan trọng sao?"

"Tôi vốn muốn cưới cô ấy, nhưng anh lại g.i.ế.t c.h.ế.t cô ấy, hiện tại, tôi muốn được chôn cùng cô ấy."

9. Khâu Tiểu Ngọc

"Gọi xe cứu thương, gọi xe cứu thương!", Liễu Thạch Thành hô, "Khâu Tiểu Ngọc cô không thể c.h.ế.t! Cô nói cho tôi biết..."

Liễu Thạch Thành quỳ gối bên cạnh tôi, không ngừng gào thét.

Nhưng tôi không nghe rõ nữa, tầm nhìn của tôi bị thủy triều màu đen dâng lên từ bốn phía, chậm rãi tiến tới trung tâm, cơn buồn ngủ càng lúc càng mãnh liệt.

Cuối cùng, tôi hoàn toàn chìm vào bóng tối, trong đầu chỉ còn lại một số âm thanh xa xôi.

"Chờ anh trở về, anh sẽ cho em một bất ngờ lớn."

Đó là lời hứa hẹn của anh ấy lúc tạm biệt tôi trước khi anh bay đến nơi hội thảo cách đây vài ngày.

"Sẽ không hối hận, tin hay không tùy em."

Đó là những gì anh ấy của tương lai nói với tôi.

"Em làm bạn gái của anh nhé."

Đó là lời anh ấy tỏ tình với tôi vào một đêm khuya của vài năm trước.

Lý Đồng, em thích anh nhiều lắm.

10. Lý Đồng

"Cười cái gì? Tiến sĩ Lý, rất buồn cười sao?"

"Thì ra là chỗ đó, các người lại chôn cô ấy ở chỗ đó", tôi cười, "Tôi còn chèo thuyền với cô ấy ở hồ nhân tạo kia."

"Được rồi, bây giờ nói cho tôi biết số liệu ở đâu."

"Anh vừa mới nói cho tôi biết đó."

"Tôi vừa mới nói cho anh biết?"

"Đúng vậy. Phần số liệu đó vẫn luôn ở trong cơ thể Khâu Tiểu Ngọc, trước khi cô ấy ra khỏi biệt thự của giáo sư Tôn thì đã nuốt USB rồi."

Liễu Thạch Thành sửng sốt trong nháy mắt, bỗng nhiên hét lớn, "Mọi người, đi tìm thi thể!"

"Không kịp đâu, chủ tịch Liễu. Các người không nhanh bằng cảnh sát."

"Mày… mày lắp máy nghe lén? Không thể nào! Tao đã lục soát khắp người mày!"

"Không phải trên người tao", tôi chỉ về phía vết thương ở đùi của Cao Lỗi vừa mới băng bó xong, "Mà là trên người đàn anh tao. Lúc đánh hắn, tao tiện tay nhét vào."

Cửa phòng thí nghiệm bị đập mạnh.

Mấy người cảnh sát xông vào. Chu Dã miệng ngậm điếu thuốc, lạnh lùng đi vào cuối cùng.

"Liễu Thạch Thành, con m.ẹ nó mày xong đời rồi!"

Cảnh sát đồng loạt giơ súng lên. Dưới họng súng, ai dám phản kháng.

Sau khi bọn chúng bị còng tay, Chu Dã cởi dây trói cho tôi.

Hắn nói nhìn không ra, tôi lại là người liều mạng như vậy, rồi giục tôi mau đi bệnh viện.

Tôi hỏi hắn có thể cho tôi mượn còng tay không.

"Làm gì?"

"Nghe nói, dùng còng tay đánh người rất đau."

"Đau ấy hả? Đau thì phải dùng búa sừng dê ấy. Đừng đánh c.h.ế.t, nếu không sẽ bị coi như phòng vệ quá đáng."

11. Lý Đồng

Ngày hôm đó, tổng cộng có ba cảnh sát giúp tôi ấn Liễu Thạch Thành xuống, đánh gãy mấy cái xương sườn, cổ tay phải và xương ống chân trái của hắn.

Sau đó, Chu Dã không cho tôi tiếp tục nữa, nói ít nhất cũng phải để hắn ta có thể chống gậy ra tòa.

Tôi biết đó chỉ là cái cớ. Hắn sợ tôi có thể sẽ không nhịn được mà g.i.ế.t hắn.