Chương 15: Bị đuổi khỏi ban

Khổ nỗi không biết hồi tối là ngày gì có phải là do ăn quá no hay ăn quá nhiều chất đạm hay là quên mất thứ gì đó mà thiếu nữ Trang Nhi nhà ta cứ nằm lăn qua rồi lăn lại chả ngủ được tới tận 12h khuya mới dần dần chìm vào giấc ngủ ấy thế mà ngủ ngon tới mức mà quên trời quên đất quên luôn giờ đi học.

Tỉnh dậy sau cơn miên man cô bé bật dậy nhìn đồng hồ, aaaa mẹ ơiiiii 6h30 sáng rồi cứu em cả nha ơi còn phải lên phòng ban để làm nhiệm vụ kiểu này anh chị chửi em chết mất thôi.

Cô bé lật đật vào tắm vệ sinh cá nhân xong liền mặc lên bộ đồng phục váy áo thì xuề xòa tóc còn chưa được cột gọn gàng vội mang chiếc balo mà chạy thật nhanh còn chưa kịp ăn sáng. Mẹ thấy cô bé hớt hải mà quên bữa sáng liền thúc giục:

"Này bé con phải ăn sáng rồi mới đi học chứ?"

Cô bé tay chân luống cuống mang giày ngước mắt nhìn mẹ mình: "con bị trễ rồi mẹ ạ huhu"

Nói xong cô bé chạy một cái vèo ra chỗ dựng xe đạp ba chân bốn cẳng mà đạp như gió tới trường...

...

Tới trường thì cũng đã sát giờ vào lớp cô bé vội vứt cặp sách liền chạy lên phòng ban vừa bước tới cửa đã thấy mọi người đang ngồi bên trong có vẻ rất nghiêm túc lại nhìn qua gặp ai kia còn đáng sợ hơn, anh chàng liếc mắt nhìn cô:

"Giờ này đã là mấy giờ rồi mới lên làm không được nữa thì có thể viết đơn xin rời"

Giọng nói của ảnh sắc lạnh khiến em cũng cảm thấy rùng mình huhu chắc là sắp bị đuổi rồi ấy, em sắp rơi nước mắt tới nơi rồi huhu.

Trang Nhi đưa mắt nhìn anh chàng đôi mắt kia cũng sắp ngấn lệ mà nhìn anh với vẻ vô tội mà nói lên: "em xin lỗi mọi người, anh có thể cho em giải thích được không?"

Không ác độc thì không phải Hoàng Nam soái ca của mấy chị mà, anh đưa mắt ác độc nhìn cô mà phán:

"Không, tôi không muốn nghe lời giải thích nào hết không làm được nữa thì mời em ra khỏi ban từ ngày mai đừng lên nữa"

Mọi người xung quanh đều kinh ngạc về hai anh em họ nhưng mà không ai dám nói lời nào chỉ nhìn cô bé với vẻ thương xót.

Cô bé chảy hai hàng nước mắt luôn rồi, ngập ngừng nói:"em xin anh bỏ qua cho em một lần này thôi."

Anh chàng vẫn không thấy đổi sắc mặt: "Không, đừng ở đây làm phiền mọi người ngày mai đừng lên nữa sẽ có người khác vào thay."

Nghe vậy cũng đau tim lắm chứ bộ cái người này ăn trúng cái gì mà hôm nay căng thế chứ lị.

Trang Nhi cuối đầu rơi hai hàng nước mắt liền chào mọi người rồi quay đầu rời đi.

Về lớp Đậu hũ và Đào Anh thấy sắc mặt cô không tốt liền hỏi: "cậu bị bệnh à?"

Cô nàng đã ráng kiềm nén rồi mà lại còn bị người khác hỏi làm vỡ lòng muốn òa khóc lên nhưng mà vẫn phải kìm nén: "tớ cũng không biết nữa"

Đậu hũ thắc mắc:" kể tớ nghe cậu bị sao"

Trang Nhi vừa thúc thít vừa kể hết mọi chuyện lại cho hai người bạn nghe. Thấy cô bé khóc cậu và cô bạn cũng không biết làm gì chỉ biết lấy tay lau nước mắt cho cô bạn nhỏ Trang Nhi.

Tiếng trống vào lớp bắt đầu tiết học nhưng mà thời gian trôi qua cả buổi học hôm đó cô bé cứ ngồi trầm ngâm suy nghĩ lại mấy câu anh chàng lạnh lùng kia nói với cô như dao đâm vào tim vậy.

Ra về đi cũng vô thức không nhìn đường mà đυ.ng trúng người nào đó ngước mắt lên nhìn mới biết là anh Trung đã giúp mình, cô bé cười mỉm: chào anh, em xin lỗi anh nhé ạ"

Anh chàng cười nheo cả mắt:"không sao đâu mà cô bé dễ thương."

Chắc mọi người cũng thắc mắc về cậu bạn tên Trung này lắm ha để Trang Nhi em miêu tả lại cho mọi người xem nhé. Ảnh cũng cao gần bằng với anh Nam, mặt có chút nhí nhảnh, hơi ốm nhưng nhìn khá ổn, cũng khá là đẹp trai quả là người đẹp thường chơi với người đẹp mà. Nhưng mà ảnh vui tính hơn con người nào đó.

Hai người cùng nhau ra tới rạp giữ xe Trang Nhi liền chào tạm biệt anh bạn tên Trung kia rồi vội đạp xe trở về.

...

Phía bên trong chiếc xe bốn bánh kia có cậu thiếu niên đang nhìn ra ngoài cửa sổ trầm tư suy nghĩ trời lúc này cũng bắt đầu mưa to

Anh và cô cũng chỉ mới biết nhau được gần một tháng nay thôi nhưng mà anh cũng đã dần dần thích nghi với tính cách và cũng rất thích giọng nói của cô bé.

Anh nghĩ trong lòng" mình có phải là hơi quá đáng quá không nhỉ..."

Bất ngờ tiếng điện thoại của anh trong xe vang lên tài xế lấy đưa cho anh màn hình hiện lên là mẹ của anh đang gọi tới.

Anh bắt máy lên:"sao vậy mẹ???"

"Con có đang đi chung với em không? Trang Nhi ấy mẹ con bé vừa gọi mẹ bảo trời mưa to như này nhưng mà chưa thấy em về" bà nói với vẻ lo lắng.

Nghe xong hết câu tâm tình anh bỗng rối như tơ mà bắt đầu lo lắng cho con gái người ta rồi.