Chương 15.1: Cô không nhịn được mà đi tìm anh

Gần đây Tân Hoài Nguyệt đối với chuyện gì cũng đều cảm thấy thiếu đi vài phần hứng thú, công việc mới cũng không gợi lên chút nhiệt tình nào trong cô. Ngày đầu tiên đi làm còn đến muốn, thói quen thật đúng là một thứ gì đó rất đáng sợ, từ ngày đầu tiên chia tay trở đi, cô nhớ nhung một cách điên cuồng “cái đồng hồ” Tiết Cẩn Độ, rồi cả hộp cơm “tự tay làm” của anh, còn có gương mặt đẹp trai khiến người ta vừa nhìn đã vui vẻ ấy nữa.

Bảy giờ về đến nhà, cô phải đối mặt với căn phòng ngủ bừa bộn, một đống bát đũa chưa rửa, còn có quần áo giặt tối qua vẫn chưa kịp khô, bị om suốt một ngày thậm chí có khi sắp bốc mùi lên đến nơi.

Sau khi dọn dẹp hết thảy thì người cô đã đẫm mồ hôi, tâm tình cũng tốt hơn chút, nhưng lại không có sức nấu cơm nữa, sau khi mở app gọi đồ ăn lướt nửa tiếng đồng hồ, chứng khó lựa chọn cũng phát tác, cuối cùng không đặt gì cả.

Tại sao chứ, rõ ràng cô rất đói mà.

Cô cảm thấy hơi mệt, cả người toàn mồ hôi nằm xuống giường, cũng không có ai thúc giục cô mau mau đi tắm nữa rồi.

Mơ mơ màng miệng liền thϊếp đi, lần sau tỉnh dậy đã là bốn giờ sáng, người trên dinh dính nhớp nháp, sau khi tắm một hồi liền không ngủ được nữa.

#Điểm trúng tuyển đại học

Cô nhấp vào hotsearch này, nhìn thấy một tài khoản bán hàng ở cùng thành phố đăng điểm trúng tuyển của vài đại học trọng điểm ở thành phố E lên, đứng đầu là đại học E.

678 điểm.

Cô vẫn nhớ năm đó hình như Tiết Cẩn Độ thi được hơn 700 điểm, thật quá trâu bò, trường học năm đó đuổi học anh còn kiên trì không ngớt gọi cho anh biết bao cuộc điện thoại, mời anh về lại trường cũ để phát biểu cho các đàn em khóa dưới nghe. Cái bức áp phích có in tên và điểm số của anh còn treo ở chính giữa cổng trường Nhất Trung suốt bao ngày cơ.

Lần này, có lẽ thi cũng được ha.

Ban ngày bị cấp trên bắt chạy đi chạy lại, lúc về có đi qua Nhất Trung, ở cổng trống trơn, nào có tấm áp phích nào.

Lẽ nào lần này anh thi không tốt sao?

Buổi tối cấp trên tổ chức tụ tập ăn uống, có người đề nghị đến con đường ẩm thực đặc biệt nổi tiếng ở phía bắc thành phố, có một tiệm thịt nướng rất ngon.

Trùng hợp cũng là khu tiểu khu mà cô ở lúc trước.

Có lẽ, không có trùng hợp đâu nhỉ.

...

Nhưng trùng hợp thật sự.

Ở góc đường có một cửa hàng bách hóa, có một chiếc xe tải đỗ trước cửa, một bóng lưng cao gầy mặc bộ đồ màu xám đang nhanh chóng vận chuyển đồ đạc, động tác của anh vô cùng nhanh nhẹn và sạch sẽ, đồ trên thùng xe rất nhanh đã được anh vận chuyển xong hơn nửa. Động tác dứt khoát thành thục khiến người ta cảm thấy đau lòng. Thân người anh vô cùng vững chắc, mỗi lần chuyển đồ nặng, gân xanh trên cánh tay đều nổi lên. Chắc là nặng lắm, Tân Hoài Nguyệt nhìn bóng dáng thành thục điêu luyện đó, trong tim nổi nên sự chua xót, sao anh lại làm công việc này?

Tuy nhiên nhìn có vẻ như chân không có vấn đề gì lớn.

Tân Hoài Nguyệt nhìn ra ngoài cửa sổ, có lẽ anh đã làm xong, đang ngồi nghỉ ngơi trên bậc thềm lau mồ hôi.

“Tiểu Tiết, cậu mau qua đây, ở đây thiếu người, cậu giúp mang vài món lên đi!” Ông chủ tiệm thịt nướng đột nhiên hướng ra ngoài gọi anh.

Anh đi vào rồi.

Tân Hoài Nguyệt trở nên căng thẳng, cúi thấp đầu.

Cậu thiếu niên đi vào chân dài tay dài, sau lưng ướt đẫm mồ hôi, áo phông xám dán lên tấm lưng gầy của anh. Quần bò đều đã bị mài đến mức rách thành hai lỗ không có quy tắc, lộ ra sợi vải. Bụi bặm trên gương mặt cũng không che nổi vẻ đẹp trai của anh. Trong quán trở lên yên tĩnh, các cô gái ở bàn khác đều châu đầu ghé tai nhau thì thầm vài câu, lấy điện thoại ra chụp ảnh anh, có người lớn gan hơn còn chạy đến bắt chuyện với anh.

Dáng vẻ lãnh đạm xa cách của Tiết Cẩn Độ đã dọa sợ mất vài người, các cô gái vẫn không bỏ cuộc, nhân lúc anh đưa món lên liền nhiệt tình tấn công... Cuối cùng vẫn đành phải để đích thân ông chủ ra mặt giải quyết mấy chuyện phiền phức này.