Chương 3.2: Hơn nữa còn nấu cơm rất ngon

CHUYỂN NGỮ: TEAM SUNSHINE

Trong phòng rất ấm áp, Tân Hoài Nguyệt ném túi xách xuống dưới đất rồi ngồi phịch xuống.

Tại sao không để cô sống lại từ lúc cô chưa quen biết Tiết Cẩn Độ chứ?

Biết rõ sau này bọn họ sẽ chia tay.

Biết rõ mình chỉ ở bên lúc anh ta cô đơn, biết rõ mình chỉ là hòn đá ngáng chân anh ta tiến về phía trước.

Càng biết rõ hai người bọn họ không thể ở bên nhau.

Nhưng lại không kìm được lòng mà muốn đến gần.

Muốn đối xử tốt với anh ta.

Cửa bị mở ra, Tân Hoài Nguyệt thấy Tiết Cẩn Độ mở cửa đi vào. Anh ta mặc tạp dề, môi mím lại, nhặt túi xách cô vứt dưới đất lên rồi lấy hộp cơm ra, sau đó đóng cửa đi ra ngoài, trong lúc đó không hề tỏ bất cứ thái độ gì với cô.

Lúc ăn cơm, bầu không khí vô cùng ngột ngạt, Tân Hoài Nguyệt dè dặt liếc mắt nhìn anh.

Anh ngồi thẳng lưng, chăm chú nhìn bàn ăn trước mắt. Ánh mắt cô nương theo xương quai hàm mịn màng nhìn xuống bờ vai và cần cổ gợi cảm, l*иg ngực rộng lớn và rắn chắc của anh, sau đó dừng lại ở gan bàn tay.

Trên đó có một vết thương màu đỏ, rách toạc ra, miệng vết thương vẫn đang chảy máu.

"Làm sao thế này?" Tân Hoài Nguyệt bất ngờ túm lấy cổ tay anh, quên mất rằng một giây trước hai người còn đang chiến tranh lạnh.

Tiết Cẩn Độ quay đầu lại, nhìn cô với đôi mắt sáng lấp lánh giống hệt một con thú cưng muốn được vuốt ve an ủi.

"Cắt thức ăn bị đứt tay."

Những hồi ức khi xưa như thủy triều ào ạt dội về.

Không, không phải vậy.

Kiếp trước có một hôm lãnh đạo bảo cô ra ngoài làm việc, cô vừa xuống tàu điện ngầm đã vội vàng chạy đến công ty khách hàng, trong lúc đó tình cờ nhìn thấy Tiết Cẩn Độ đang làm việc ở công trường xây dựng. Ngay khoảnh khắc đó, sự đau lòng, lo lắng, xót xa... bỗng chất đầy trái tim cô, cuối cùng, ngay vào lúc anh ta làm chính mình tổn thương một lần nữa, cô đã mở miệng nói ra từng câu từng chữ mà mình đã sắp xếp trong đầu mấy ngày qua.

Hôm đó hai người làʍ t̠ìиɦ đến rạng sáng, cô mặc kệ mồ hôi nhễ nhại nằm trong lòng anh, ôm lấy thắt lưng anh.

"A Độ, anh cứ tập trung chuẩn bị thi đại học đi, chuyện tiền nong anh không cần lo lắng."

"Anh nhìn em xem, học hành không cẩn thận, lăn lộn bốn năm trời mới có cái bằng tốt nghiệp chả ra làm sao, ngay cả một cơ hội phỏng vấn mà mấy công ty tốt đó cũng không cho em, bây giờ chỉ có thể kiếm sống ở cái công ty rách nát đến cả công quỹ cũng không có này. Anh cố gắng nhiều như thế, nhất định có thể thi đỗ một trường đại học tốt, anh nhất định sẽ thành công."

"Em làm những việc này cũng coi như đầu tư hết tiền của vào anh, sau này anh phát đạt rồi, nhất định không được quên em đâu đấy."

Khi đó cô chưa từng nghĩ đến tương lai của hai người, một lòng chỉ muốn tốt cho anh.

Tân Hoài Nguyệt cúi đầu băng bó vết thương cho anh, nghĩ đến chuyện quá khứ mà lòng nghẹn lại.

Tiết Cẩn Độ cảm nhận được tâm trạng suy sụp của cô, vươn tay vuốt ve mặt cô, lúc ngón tay chạm vào khóe mắt ẩm ướt của cô thì không khỏi luống cuống.

"Anh không sao, chỉ là một vết thương nhỏ thôi."

Cô nhìn anh chằm chằm, trong mắt như có hàng ngàn lời muốn nói. Tiết Cẩn Độ như là bị cái gì đó đánh trúng, cánh tay không bị thương kia giơ lên ôm lấy eo cô, tiếp đó không kìm được mà hôn lên môi cô.

Cô không từ chối, nước mắt còn đọng lại trên mi, cứ thế chăm chú nhìn anh.

Anh cũng nhìn cô rồi từ từ hôn sâu hơn.

Sau một nụ hôn sâu, Tân Hoài Nguyệt kéo áo len của anh, khẽ thở hổn hển. Hai người vẫn nhìn nhau, bầu không khí bỗng trở nên mập mờ và ướŧ áŧ. Vành tai cậu thiếu niên ửng đỏ một cách khả nghi, ánh mắt nhìn về phía cô sáng ngời và tràn đầy sức sống, ngoài ra còn ẩn giấu chút ham muốn không thể nói thành lời.

"Chúng ta ăn cơm đi." Tân Hoài Nguyệt quay đi trước, mất tự nhiên khẽ ho khan một tiếng: "Thức ăn nguội hết rồi."