Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Ánh Trăng Sáng Của Bạo Quân Trọng Sinh

Chương 1

Chương Tiếp »
Tuyết lớn như lông ngỗng lặng lẽ rơi suốt đêm, đè thấp cành cây xuống, Cù Cẩm sáng sớm đã dựa vào mép cửa sổ, mắt không chớp nhìn chằm chằm ra ngoài cửa sổ. Nha hoàn Trúc Thanh đã đi suốt một canh giờ, Cù Cẩm nhìn quanh không đợi được Trúc Thanh, cũng không đợi được phu quân Dương Hạo của mình.

Trúc Thanh là nha đầu từ nhỏ hầu hạ nàng, người từ hầu phủ mang tới chỉ còn lại mỗi một mình nàng ta. Những người còn lại có người bị đuổi về thôn trang, có người được đưa về nhà mẹ đẻ, lúc này nàng một mình đứng trong gian phòng to như vậy, đột nhiên cảm thấy có chút cô quạnh.

Đêm qua, mẫu thân sai người hầu đưa tới một bức thư, nội dung trong thư là: Có người mật báo phụ thân và huynh trưởng tự ý luyện binh, có ý đồ mưu phản, hiện tại đã bị Hoàng Thượng hạ chỉ bắt giam vào đại lao. Nay phu quân của con một bước lên mây, là đại hồng nhân bên cạnh Hoàng Thượng, mẫu thân thỉnh cầu phu quân con có thể nói giúp vài câu trước mặt Hoàng Thượng, phụ thân và huynh trưởng con cả đời trung thành tận tâm, tuyệt đối sẽ không làm ra loại chuyện này, mong Hoàng Thượng minh xét.

Trong trí nhớ của Cù Cẩm, mẫu thân chưa bao giờ dùng qua hai chữ "thỉnh cầu". Khoảnh khắc nàng nhận được bức thư, cả người như bị sét đánh ngang tai, ngây người một lúc lâu mới phản ứng lại, sau đó liền vội vàng bảo Trúc Thanh đi tìm Dương Hạo, cứ như vậy đợi trọn vẹn một canh giờ, nàng cuối cùng cũng không thể đứng yên được nữa.

Cù Cẩm lấy chiếc áo choàng màu trắng trên giá khoác lên người, sau đó cầm dù, men theo lớp tuyết dày đặc đi về phía thư phòng của Dương Hạo. Hai người đã chiến tranh lạnh hơn một tháng, nguyên nhân là do song thân của biểu muội Dương Hạo đều đã qua đời, muốn tới nương tựa người biểu ca này, Dương Hạo thương lượng với nàng muốn nạp biểu muội hắn ta làm quý thϊếp.

Nàng không đồng ý, Dương Hạo lại lấy lý do nàng không có xuất thân cao quý để nạp biểu muội hắn ta làm quý thϊếp. Lúc này phải đi cầu xin hắn ta, trong lòng nàng dâng lên một cảm giác khó tả, giống như nuốt không trôi cục tức này, lại giống như cảm thán sự bất đắc dĩ của một nữ nhân.

Không bao lâu, Cù Cẩm đi qua cửa hoa, đặt ô dầu cây trẩu ở một góc, dọc theo hành lang đi về phía thư phòng. Nhưng khi còn cách hành lang không xa, nàng nghe thấy tiếng nha hoàn, bèn dừng bước.

"Ngươi tối hôm qua có nghe thấy không? m thanh kia, chậc chậc, thật sự là xấu hổ chết người."

"Ai nói không phải chứ? Lão gia và phu nhân chưa bao giờ truyền ra âm thanh như vậy!"

"Chuyện này thì ngươi không hiểu rồi! Phu nhân là quý nữ hầu môn, từ nhỏ học không phải lễ nghi thì là lễ giáo, sao có thể phóng khoáng như vậy, sợ người trong viện lớn này không biết hay sao?"

"Nhưng nam nhân không phải thích nữ tử như vậy sao? Ngươi xem phu nhân xinh đẹp như vậy, còn không phải bị lão gia gạt sang một bên, từ khi lão gia cưới Mã di nương kia, lão gia liền thay đổi. Nha hoàn của phu nhân bây giờ còn quỳ gối bên ngoài thư phòng lão gia, đây không phải là đang đánh vào mặt phu nhân sao?"

"Cũng không thể trách lão gia, nhà mẹ đẻ phu nhân hiện giờ phạm tội, còn không biết sẽ như thế nào? Hiện giờ lão gia chúng ta là đại hồng nhân bên cạnh Hoàng Thượng, phu nhân luôn luôn cao ngạo, có lẽ lão gia muốn mượn cơ hội này để áp chế nhuệ khí của phu nhân, bất quá lão gia đối nhân xử thế luôn luôn khôn khéo, có lẽ là muốn vứt bỏ phu nhân để bo bo giữ mình cũng không chừng."

"Nhưng mà... không phải..." Nha hoàn đang nói, bỗng nhiên nhìn thấy Cù Cẩm đứng cách đó ba bước, lắp bắp mấy chữ vẫn không nói ra lời.

Cù Cẩm thản nhiên, không để lộ cảm xúc.

Nhưng hai nha hoàn vẫn vội vàng quỳ xuống, ở sau lưng chủ tử mà dám khua môi múa mép, nhất là lúc tâm tình chủ tử không tốt, nhẹ thì bị đánh một trận rồi bị đuổi đến thôn trang, nặng thì trực tiếp bị bán đi. Hai người này nói năng như vậy, trong lòng bất an, run rẩy.

Nhưng Cù Cẩm không nhìn các nàng, mặt không chút thay đổi lướt qua các nàng. Thật ra đêm qua nàng đã phái Trúc Thanh tới, nhưng Trúc Thanh ngay cả người cũng không gặp được, chỉ nghe nói là hắn ta ra ngoài chưa trở về, thì ra không phải chưa trở về, mà là cùng biểu muội hắn ta đang vui vẻ, không muốn để ý tới nàng mà thôi.

Tim nàng sao có thể không đau, chỉ là từ một tháng trước đã được lĩnh giáo sự trở mặt vô tình của nam nhân, lúc này ngược lại chết lặng.

Trong nửa tháng này nàng đã mơ rất nhiều lần, trong mơ hắn ta cứ lặp đi lặp lại câu nói kia: Cũng vĩnh viễn không nạp thϊếp, xem đây là chứng.

Thế nhưng, mộng đẹp tỉnh rồi, chung quy cũng chỉ là hy vọng xa vời của nàng. Năm đó nàng, thân là đích nữ hầu phủ, gả cho hắn ta, một kẻ xuất thân hàn môn, ít nhiều gì cũng bởi vì câu thề này. Câu thề này khiến nàng cho rằng nam tử này yêu nàng biết bao nhiêu, mới có thể chắc chắn như thế, hôm nay xem ra giống như một trò cười.

Nhưng vì người nhà, nàng phải đi cầu xin hắn ta, đây là do hắn ta nợ gia đình nàng. Phụ thân và huynh trưởng đã từng hết lần này đến lần khác giúp hắn ta chuẩn bị mọi thứ, mới có được địa vị của hắn ta như ngày hôm nay, chắc hẳn hắn ta nghĩ tới điều này cũng sẽ ra tay giúp đỡ.

Cù Cẩm không tin những gì nàng cho đi, sẽ khiến hắn ta lựa chọn bo bo giữ mình, nàng không tin người mà nàng đã từng một lòng một dạ gả cho, sẽ vong ân phụ nghĩa như thế, cũng coi như là đang đánh cược lương tri cuối cùng của hắn ta. Chỉ là nghĩ đến hai nha hoàn kia nói Trúc Thanh vẫn còn quỳ gối trong tuyết lạnh, mi tâm nàng giật giật vài cái, khiến nàng rối bời.

Chẳng mấy chốc, từ xa Cù Cẩm đã nhìn thấy một bóng người mảnh khảnh trong tuyết bên ngoài thư phòng, đây không phải là nha hoàn Trúc Thanh của nàng thì là ai?

Cù Cẩm vội vàng chạy tới, đỡ Trúc Thanh dậy, trong mắt tràn đầy đau lòng xen lẫn châm chọc, đau lòng là vì Trúc Thanh, còn châm chọc chính là bản thân mình.

Tay chân Trúc Thanh đã đông cứng từ lâu, nhìn thấy Cù Cẩm, hai cánh môi run rẩy nói: "Phu nhân, sao phu nhân lại tới đây, thời tiết lạnh như vậy, đông lạnh đến hỏng mất thì phải làm sao."

Cù Cẩm không nói gì, chỉ khoác áo choàng lên người Trúc Thanh, dắt nàng ta đi vào trong thư phòng.

Trong thư phòng, địa long được đốt ấm áp, Cù Cẩm vừa bước vào cửa thư phòng, đã nghe thấy giọng nói của Dương Hạo từ sau tấm bình phong:

"Phu nhân không cần phải nhiều lời với ta nữa, Hoàng Thượng đã hạ lệnh, vị thần tử nào dám nhiều lời, liền cùng tội."

Cù Cẩm từ trong bức tranh lụa nhìn thấy bóng dáng đã lâu không gặp, chỉ cảm thấy như đã cách mấy đời, khóe miệng nàng hơi nhếch lên, mang theo vẻ châm chọc, nói: "Nếu đã như thế, tại sao chàng lại để nha hoàn của ta quỳ gối trong tuyết lạnh như vậy, chàng đây là tức giận nàng ấy hay là tức giận ta? Chàng đừng quên, dù sao chàng cũng là con rể của Tây Bình hầu phủ, là phụ thân và huynh trưởng đã dùng hết nhân mạch, mới có được địa vị của chàng như ngày hôm nay, một người vinh hiển thì tất cả đều vinh hiển, một người chịu tai ương thì tất cả đều chịu tai ương, lẽ nào chàng không nên ra chút sức lực sao?"

"Phu nhân, nàng tới đây là để hưng sư vấn tội sao? Hay là đến đòi nợ nhân tình? Hôm nay nàng có thể đứng ở đây, chính là ta đang bận tâm đến chút tình nghĩa này, chẳng lẽ nàng còn muốn ta liều mạng vào đó sao?"

Cù Cẩm đột nhiên cười lạnh một tiếng, nói: "Sao chàng biết phụ thân và huynh trưởng không phải bị oan uổng, mà là bị người khác hãm hại?"

"Ồ! Thì ra phu nhân lại nghĩ như vậy, cũng được, nhưng phu nhân trời sinh tính tình cao ngạo, ngay cả cầu xin người khác cũng chỉ phái một nha hoàn tới, người nhà của phu nhân cũng như thế, đối với ta luôn có thái độ bố thí, chưa từng để ta vào mắt."

Nói xong, Dương Hạo bỗng nhiên chuyển đề tài: "Nếu như phu nhân thật sự muốn cứu phụ thân và huynh trưởng, vậy nàng hãy quỳ ở bên ngoài trong tuyết mấy canh giờ, có lẽ ta có thể liều mạng này đi cầu xin."

Cù Cẩm cười nhạo một tiếng, không nói một lời đi ra ngoài, quỳ xuống ngay chỗ Trúc Thanh vừa quỳ, khoảnh khắc này, nàng có cảm giác như có gì đó trong lòng sụp đổ, rơi thẳng xuống.

Trúc Thanh vội vàng khoác áo choàng lên người Cù Cẩm, nói: "Phu nhân, thân thể người luôn yếu ớt, cô gia đây là muốn mạng của người đó! Người cần gì phải như thế."

Đây là nàng nợ người nhà, năm đó không nghe lời khuyên bảo, cố ý muốn gả cho hắn ta, hôm nay quỳ ở đây cũng là muốn đi hết con đường này: "Trúc Thanh, muội đi đi, đừng trở về nơi này nữa." Nói xong, Cù Cẩm ngẩng đầu lên, tuyết trắng rơi lả tả vào người nàng, trái tim nàng càng lúc càng lạnh.

Một canh giờ, hai canh giờ, ba canh giờ, mãi cho đến khi màn đêm buông xuống, Cù Cẩm đã không còn cảm giác. Đột nhiên, nàng cảm thấy một cỗ ấm áp dưới thân, sau đó là một cơn đau truyền đến, nàng chỉ cảm thấy có thứ gì đó từ trong cơ thể chảy ra, không thể gắng gượng được nữa, ngã xuống.

Không biết là ai đã kêu lên một tiếng thất thanh: "Phu nhân chảy máu, thật nhiều máu!"

Cù Cẩm khép hờ hai mắt, không biết từ khi nào tuyết đã ngừng rơi, bên tai truyền đến tiếng bước chân, Dương Hạo rốt cục cũng xuất hiện. Hắn ta vẫn mang một bộ dáng lạnh lùng và thản nhiên như vậy, đâm thẳng vào trái tim lạnh lẽo của nàng, nàng mấp máy môi, khẩn cầu nói: "Đứa nhỏ, con của chúng ta, chàng hãy cứu lấy con của chúng ta."

Dương Hạo ghé vào tai nàng, nói nhỏ: "Con cái sao? Ta đã có từ lâu rồi, mà hài tử của phu nhân lại quá mức cao quý, ta không nuôi nổi."

Lúc này Cù Cẩm hận chính mình đến nhường nào, nàng cười đến đau đớn, sớm biết mình mang thai, nàng đã không quỳ gối trong tuyết lâu như vậy, nàng thở dốc nói: "Chàng không có trái tim sao? Dù sao đây cũng là cốt nhục của chàng."

"Phu nhân, nàng hồ đồ rồi, với thân phận và địa vị của ta hôm nay, muốn một đứa bé, có rất nhiều người nguyện ý sinh cho ta."

Toàn thân Cù Cẩm run rẩy, một cỗ lạnh lẽo truyền khắp tứ chi: "Vì sao là ta?"

"Bởi vì phu nhân thân phận cao quý, bởi vì phu nhân thuần khiết không rành thế sự."

"Ta tự hỏi, đã một lòng chân thành đối đãi với chàng, suy nghĩ cho chàng, mặt dày mày dạn cầu xin người nhà hết lần này đến lần khác, mắt thấy chàng một đường thăng quan tiến chức, chúng ta cũng vẫn ân ái như lúc ban đầu, chẳng lẽ những thứ này đều là giả sao?" Cù Cẩm mở to hai mắt, muốn nhìn cho rõ người trước mắt.

Chỉ thấy hắn ta nhếch mép nói: "Phu nhân, ta nói gì nàng cũng đều tin là thật, nếu nàng thật sự tốt với ta, thì đã sẽ không ngay cả việc ta nạp thϊếp cũng ngang bướng như vậy, nàng nghĩ xem có vị quan nào không phải tam thê tứ thϊếp, có ai mà không phải lấy phu làm đầu, nàng xem người ngoài nói ta thế nào, nói ta sợ vợ, nhìn sắc mặt nữ nhân mà sống."

Cuối cùng Cù Cẩm thở dài một hơi: "Vậy bây giờ chàng đã hài lòng chưa? Lần cuối cùng chàng đáp ứng ta, hi vọng chàng đừng hối tiếc ."

Dương Hạo bỗng nhiên cười to: "Phu nhân ngốc, thật sự là quá ngốc, ta quên nói cho nàng biết, bức thư tố cáo phụ thân và huynh trưởng mưu phản kia, là do ta tự tay viết."

Cù Cẩm cắn chặt đầu ngón tay vào trong da thịt, nàng chớp chớp mắt, hai hàng nước mắt lăn xuống, nàng yếu ớt nói: "Chàng lại đây, ta có một câu cuối cùng muốn nói với chàng."

Dương Hạo cười lạnh một tiếng, tiến lại gần, Cù Cẩm dồn hết sức lực cắn mạnh vào tai hắn ta, máu tươi theo khóe môi nàng chảy vào trong cổ họng, vừa đắng vừa chát.

Bên tai là tiếng kêu đau đớn của Dương Hạo, thì ra hắn ta cũng biết đau! Nàng không biết trên người bị thứ gì đó đánh vào, đau đến mức chết lặng, chỉ có thể cắn chặt lấy vành tai này, cho đến khi không còn chút sức lực nào.

"Người đâu, phu nhân đột tử , mau chuẩn bị hậu sự cho phu nhân."

Nghe được câu này, Cù Cẩm cười, nàng muốn mở mắt ra nhìn bộ dáng chật vật của tên nam nhân buồn nôn này, nhưng làm thế nào cũng không mở mắt ra được, trước mắt là một màu đen vô tận. Nếu như có kiếp sau, nàng tuyệt đối sẽ không lặp lại sai lầm, nhất định phải tự tay xé xuống lớp mặt nạ của hắn ta, nếu như thật sự có ngưu quỷ xà thần, nàng nguyện vĩnh viễn không siêu sinh, hóa thành lệ quỷ cũng muốn tìm hắn ta báo thù rửa hận.
Chương Tiếp »