Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Ánh Trăng Sáng Của Bạo Quân Trọng Sinh

Chương 19

« Chương TrướcChương Tiếp »
Hai tháng sau, tại một tòa nhà ở ngoại ô kinh thành, Tiêu Trình mặc trường bào màu trắng, bên ngoài khoác áo choàng thêu hoa văn màu lam đậm, đứng trong sân. Lúc này đã vào đông, trong vườn là một rừng hoa mai đỏ rực, hắn khẽ nhắm mắt lại, hương thơm thoang thoảng bay vào trong mũi, nàng ấy sẽ thích nơi này chứ?

Tây Bình hầu phủ, Lưu thị chỉnh lại cổ áo cho Cù Cẩm, nói: "Cẩm nhi, xem như Hoàng thượng cũng có lòng, tìm một nơi có suối nước nóng, cách kinh thành cũng không xa, còn cho người xây một tòa nhà ở đó, thái y đã nói rồi, ngâm mình trong suối nước nóng rất tốt cho thân thể con, con cứ ở đó một thời gian, nương chỉ cần nghĩ đến lần trước con suýt chút nữa..."

Mỗi lần nhìn thấy Lưu thị rơi lệ, Cù Cẩm đều không nhịn được đỏ hoe mắt.

Lưu thị thấy vậy, vội vàng dùng khăn lau nước mắt, nói: "Được rồi, không nói những chuyện này nữa, mấy nha hoàn ma ma mà nương phái đi theo hầu hạ con, con đừng có nuông chiều bọn họ..."

"Con biết rồi, mẫu thân, người đừng lo lắng, con sẽ nhanh chóng trở về."

Hai người nói chuyện rất lâu, mãi đến khi hành lý của Cù Cẩm được đưa lên xe ngựa, Lưu thị nhìn nàng lên xe ngựa xong mới thôi.

Xe ngựa chạy một mạch, đến khi dừng lại, Cù Cẩm vén rèm cửa sổ lên nhìn, liền nhìn thấy hai chữ "Mai viên", nơi này được xây dựng không hề xa hoa, ngược lại rất thanh nhã.

Trúc Thanh đỡ Cù Cẩm xuống xe ngựa, nàng bước trên con đường lát đá, đi thẳng đến trước cửa, hai thị vệ canh giữ ở cửa mở cổng ra, Cù Cẩm có chút ngơ ngác nhìn vào bên trong, hắn lại cho người trồng cả một vườn hoa mai.

Cù Cẩm mặc bộ váy trắng như tuyết, bước vào rừng hoa mai đỏ rực, nàng đưa tay hái một bông mai, đưa lên mũi ngửi, hương thơm thanh mát bay thẳng vào trong tim.

Trúc Thanh vừa định lên tiếng, bảo tiểu thư nhà nàng đừng tham luyến cảnh đẹp này nữa, thì Nhất Thác từ đằng xa đi tới, nói: "Cù Cẩm cô nương, người trong phủ của cô nương ta đều đã sắp xếp thỏa đáng, bữa trưa cũng đã chuẩn bị xong, cô nương vẫn nên dùng chút gì trước đã."

Cù Cẩm gật đầu, đi theo hướng Nhất Thác mở ra, chỉ chốc lát sau đã tới nơi. Trong phòng rất ấm áp, bày biện cũng rất đơn giản, nhưng Cù Cẩm nhìn thấy những món ăn trên bàn, liền có chút đau đầu. Những bát, lọ này, không biết bên trong được thêm những thứ gì, thoang thoảng một mùi thuốc nhàn nhạt. Cù Cẩm quay đầu nhìn về phía Nhất Thác, hỏi: "Những thứ này đều là ta phải dùng sao?"

Nhất Thác đáp: "Vâng, đây là dược thiện thái y kê, đối với Cù Cẩm cô nương chỉ có ích lợi. Bên phải phòng là ôn tuyền ốc, thái y luôn túc trực trong nhà, cô nương có thể hỏi thăm thái y về thời gian ngâm ôn tuyền mỗi ngày. Nhất Thác cũng luôn ở trong nhà, cô nương muốn gì, chỉ cần sai người truyền báo một tiếng là được."

Cù Cẩm gật đầu, Nhất Thác liền lui ra ngoài. Nàng cố gắng ăn nhiều một chút, sau đó đi dạo tiêu cơm. Trúc Thanh bèn mời thái y tới, thái y bắt mạch cho nàng, dặn dò một phen rồi cáo lui.

Trúc Thanh cầm theo đồ dùng để tắm rửa, hai người đi về phía ôn tuyền ốc.

Đó là một gian phòng tương đối rộng rãi, bốn phía đều có cửa sổ lớn, trên cửa sổ treo rèm trắng. Trên nóc nhà có một cửa sổ mái nhà, phía trên được xây thêm một lớp che chắn, như vậy, sương mù lượn lờ bốc lên từ suối nước nóng sẽ theo cửa sổ mái nhà bay đi, cho dù trời mưa, cũng sẽ không ảnh hưởng tới người đang ngâm suối nước nóng trong phòng.

Căn phòng được ngăn cách bởi một tấm bình phong, bên ngoài là tấm thảm nhung trắng dày, bên trong là một hồ nước nhỏ. Lúc này, Cù Cẩm đang đứng bên cạnh hồ nước nhỏ, thêm vào đó là làn khói trắng lượn lờ, khiến nàng có cảm giác không chân thật.

Trúc Thanh cũng hơi sững sờ, xuất phát từ nội tâm mà nói: "Tiểu thư, Hoàng thượng đối xử với người thật tốt."

Lúc này, Cù Cẩm cũng cảm nhận được sự dụng tâm này, nhưng trong lòng lại mơ hồ dâng lên một nỗi bất an, có lẽ bởi vì mọi thứ quá tốt đẹp.

Trúc Thanh thử nước, thấy nhiệt độ thích hợp, bèn hầu hạ Cù Cẩm thay y phục. Cù Cẩm chỉ mặc một chiếc qυầи ɭóŧ màu trắng và một chiếc yếm màu xanh nhạt, để lộ ra đôi chân thon dài thẳng tắp. Làn da nàng trắng nõn, mang một vẻ đẹp óng ánh, long lanh. Trúc Thanh đã nhìn nhiều lần như vậy, nhưng vẫn cảm thấy vẻ đẹp ấy thật không chân thật.

Cù Cẩm thử thăm dò bước vào hồ nước nhỏ, sau đó ngồi xuống. Mực nước vừa vặn đến dưới cổ nàng, tầm nhìn có chút mơ hồ. Xa xa có một con rồng nhỏ màu vàng, miệng không ngừng phun nước vào hồ.

Trúc Thanh ở một bên hỏi: "Tiểu thư, nước ấm thế này đã được chưa ạ?"

"Vừa lắm." Cù Cẩm đáp.

Cù Cẩm như lạc vào một thế giới khác. Làn khói mông lung khiến nàng không thể nhìn rõ xung quanh, hơi ấm len lỏi vào từng tấc da thịt, mềm mại bao bọc lấy nàng. Nàng khép hờ mắt, chưa bao giờ cảm thấy thư thái đến thế.

Những ngày sau đó, Cù Cẩm cứ ăn dược thiện, ngâm suối nước nóng, hoặc khoác áo choàng đi dạo một vòng quanh Mai viên rồi mới trở về. Cứ như vậy, cho đến một buổi chiều nọ, Tiêu Trình một mình ngồi xe ngựa đến Mai viên.

Lúc Tiêu Trình đến, trời đã gần tối. Cù Cẩm đang cau mày uống dược thiện, ngẩng đầu lên, chỉ thấy Tiêu Trình đưa áo choàng cho Nhất Thác, sau đó sải bước về phía nàng.

Cù Cẩm rất đỗi kinh ngạc, buột miệng hỏi: "Sao chàng lại tới đây?"

"Ta mệt mỏi, muốn nghỉ ngơi một chút." Tiêu Trình nói xong, nhìn về phía nàng, thấy làn da nàng dường như càng thêm trắng nõn, nhớ tới dáng vẻ cau mày lúc nãy của nàng, hắn khẽ cười: "Không ngon miệng sao?"

Cù Cẩm cười khổ: "Ngày nào cũng ăn, cũng có lúc chán."

Lúc này, mấy cung nữ bưng hộp thức ăn đi tới, sau đó bày biện thức ăn lên bàn.

Cù Cẩm nhìn mà không khỏi hâm mộ. Tiêu Trình mỉm cười nói: "Nàng có muốn uống chút rượu trái cây không?"

Cù Cẩm vừa nghe thấy vậy, liền hiếu kỳ hỏi: "Là rượu ủ từ trái cây sao?"

"Là rượu ủ từ quả anh đào, rất thơm, nàng thử xem."

Cù Cẩm chưa từng uống rượu bao giờ, hứng thú càng thêm dâng cao: "Vậy ta thử một chút."

Tiêu Trình rót cho nàng một chén nhỏ. Cù Cẩm nhấp thử một ngụm, thấy vị chua chua, ngọt ngọt, rất vừa miệng, lập tức uống cạn. Lần này, không cần hắn rót, nàng tự cầm lấy bầu rượu, rót đầy một chén lớn, sau đó lại uống cạn.

Khi nàng định rót chén thứ ba, Tiêu Trình liền giữ lấy bầu rượu: "Loại rượu này không thể uống nhiều, sẽ bị say đấy."

Lúc này, Cù Cẩm cũng cảm thấy đầu hơi choáng váng, mặt nóng ran, cả người có chút không khỏe, bèn bắt đầu oán trách, giọng nói mềm mại, pha chút hơi men: "Ta không thích uống dược thiện này."

"Vậy để ta đút nàng, được không?" Tiêu Trình nhìn nàng bằng đôi mắt đen láy, không đợi nàng trả lời, liền gắp một miếng thức ăn, đưa tới bên môi nàng.

Cù Cẩm cảm thấy đầu óc choáng váng, ngơ ngác nhìn thức ăn trước mặt, sau đó há miệng ăn.

Tiêu Trình đặt đũa xuống, đứng dậy, sau đó ôm nàng vào lòng, đặt nàng ngồi lên đùi mình.

Bị bất ngờ bế lên, Cù Cẩm theo bản năng ôm lấy cổ hắn, môi chạm vào làn da mát lạnh của hắn, nàng vội vàng ngẩng đầu lên, mặt hai người gần như chạm vào nhau.

Tiêu Trình nhìn hai gò má ửng hồng của nàng, nói: "Như vậy sẽ tiện hơn."

Cù Cẩm im lặng. Tiêu Trình gắp mỗi món một ít đút cho nàng, sau đó múc một thìa canh, Cù Cẩm nhìn nước canh màu đen, lắc đầu.

Tiêu Trình lại tự mình uống một ngụm canh thuốc màu đen đặc kia, sau đó hôn lên môi nàng, đưa hết nước canh trong miệng mình sang cho nàng.

Cù Cẩm bất đắc dĩ nuốt hết chỗ canh thuốc xuống, trừng mắt nhìn Tiêu Trình. Tiêu Trình lại hôn sâu hơn, một tay ôm chặt eo nàng, cảm nhận sự mềm mại của nàng, hương thơm thoang thoảng trên người nàng phảng phất quanh chóp mũi hắn. Thấy nàng dường như có chút khó thở, hắn mới buông nàng ra.

Cù Cẩm sững sờ hồi lâu mới hoàn hồn trở lại, nhớ lại những gì vừa xảy ra.

Một lúc sau, nàng tỉnh táo hơn một chút, ngẩng đầu nhìn Tiêu Trình. Làn da hắn rất trắng, đuôi mắt hơi xếch, sống mũi cao thẳng, khi không nói chuyện, trông hắn có vẻ khó gần. Khi không vui, giữa hai hàng lông mày luôn ẩn chứa một tia u buồn. Lúc này, trong lòng nàng dâng lên một cảm giác khó tả, nàng cảm thấy hai người vừa xa lạ, lại vừa quen thuộc.

Tiêu Trình nhìn nàng, nhỏ giọng hỏi: "Sao vậy?"

Cù Cẩm nhìn hắn: "Ta đang nghĩ, nếu lúc trước ta không đưa chàng chiếc túi thơm kia, thì có lẽ mọi chuyện đã khác..."

Tiêu Trình đặt ngón tay lên môi nàng, ngăn không cho nàng nói tiếp: "Ý nàng là, nàng không thích ta, cho nên hối hận khi đưa túi thơm cho ta sao?" Nói xong, Tiêu Trình nhìn thẳng vào mắt nàng, thấy nàng im lặng không nói, cuối cùng chỉ biết thở dài.

Cù Cẩm lại chậm rãi hỏi: "Vậy chàng có thích ta không?"

Tiêu Trình nhìn nàng hồi lâu: "Nàng rất để tâm đến chuyện này."

Cù Cẩm im lặng. Nàng thật sự rất để tâm, không biết vì sao, hắn càng đối xử tốt với nàng, nàng càng cảm thấy bất an.

Một lát sau, Tiêu Trình bất giác mỉm cười, giọng nói trầm thấp có phần khàn khàn: "Đương nhiên là thích."

Cù Cẩm sững sờ một lúc lâu mới hiểu được lời hắn nói.

Tiêu Trình ôm chặt nàng vào lòng, hỏi: "Vì sao hôm nay nàng lại hỏi ta như vậy?" Giọng nói mang theo chút mê hoặc.

Cù Cẩm ấp úng: "Ta... Ta chỉ là..."

"Không cần nói nữa, ta hiểu." Cù Cẩm muốn hỏi, chàng hiểu gì chứ, nhưng nhớ tới lần trước, hắn cũng nói "ta hiểu", nên nàng không hỏi nữa.

Hắn lại hỏi: "Nàng có thích nơi này không?"

Cù Cẩm gật đầu: "Thích."

"Vậy thì tốt." Tiêu Trình mỉm cười.
« Chương TrướcChương Tiếp »