Chương 6: Tôi không được thì ai được!

Edit: Dii + Beta: Chanh

***

Thoạt đầu, chuyện Du Tâm Kiều theo đuổi Từ Ngạn Hoàn chỉ truyền ra trong phạm vi nhỏ.

Người kinh ngạc nhất là Lương Dịch và Thẩm Đạt Dã, mà trọng điểm chú ý của hai người còn không giống nhau.

Lương Dịch: “Ông mà lại thích con trai á?”

Thẩm Đạt Dã: “Từ Ngạn Hoàn dữ như thế, suốt ngày trưng cái bản mặt như núi băng đó, ông vừa ý cái gì ở cậu ta chớ?”

Du Tâm Kiều trả lời đầy dứt khoát: “Đúng thế, tôi là gay. Cậu ấy đâu có dữ, núi băng cũng là núi băng đẹp trai.”

Học sinh trung học của đô thị hạng ba đầy bảo thủ – Lương Dịch, vẫn không thể tin được có một gay ở bên cạnh mình. Hà Đường Nguyệt phổ cập kiến thức cho cậu ta về phim hoạt hình thời thơ ấu. Khi biết được Touya và Yukito yêu nhau, Lương Dịch cảm thấy như lòng tin của mình đã đổ nát, choáng váng hết cả người.

“Nhưng mà, nhưng mà bọn họ không phải là bạn thân ư?”

Hà Đường Nguyệt lục đoạn cut hoạt hình cho cậu ta xem: “Cậu sẽ đút cho bạn thân của mình ăn, còn xoa mặt của đối phương sao?”

Lương Dịch nhìn về phía Thẩm Đạt Dã, nói bằng vẻ do dự: “Chuyện đó cũng không có gì, bọn tôi thường xuyên đút nhau ăn, còn về xoa mặt…”

Thẩm Đạt Dã có dự cảm nên nhảy thật nhanh về phía sau: “Ông đừng có qua đây!”

Hà Đường Nguyệt cười tới nỗi vặn vẹo hết cả mặt: “Sao con trai mấy cậu đều gay như thế hả.”

Vào tiết, Lương Dịch chuyền cho Du Tâm Kiều một tờ giấy nhỏ: Ông theo đuổi cậu ta thật sao?

Du Tâm Kiều buồn cười, vẽ lại cho cậu ta một khuôn mặt ngượng ngùng, biểu thị ngầm thừa nhận.

Lương Dịch lại hỏi tiếp: Vậy ông muốn làm Touya hay Yukito?

Hay thật, mới đó mà đã quan tâm xem anh em là 0 hay 1 rồi.

Du Tâm Kiều nghĩ một chốc rồi đáp: Nếu phải chọn thì là Touya.

Bởi vì Yukito trông trắng trắng mềm mềm khiến người ta vô cùng muốn bóp má, Du Tâm Kiều cũng muốn xoa lên mặt của cậu ta.

Bấy giờ Lương Dịch mới phấn khích đáp lại: Vậy mới được chứ, không hổ là anh em của tôi! Xông lên!! Mau chóng bắt lấy Yukito đi!!!

Vấn đề chủ yếu ở trước mắt không phải là bắt được trong mấy phút hay mấy giây, mà là Từ Ngạn Hoàn có chấp nhận con trai hay không. Hà Đường Nguyệt học cùng trường cấp hai với Từ Ngạn Hoàn nói, lâu như thế rồi nhưng chưa từng thấy Từ Ngạn Hoàn yêu đương với bất kỳ loài sinh vật nào trên Trái đất. Với loại chuyện như thế này, hoặc là đang thầm quen nhau, giấu quá kỹ, hoặc là anh chưa từng mở lòng, phí phạm ngoại hình đẹp trai.

Du Tâm Kiều cảm thấy trường hợp đầu tiên không có khả năng nhất. Theo như quan sát, đến cả điện thoại mà Từ Ngạn Hoàn cũng không có thì sao liên lạc với người yêu được? Hơn nữa ngày thường anh đi học, cuối tuần đi làm thêm, lịch trình sít sao.

Thế chỉ còn lại trường hợp thứ hai, chưa yêu đương bao giờ.

Có cậu trai nào lại không tò mò về nội dung của thư tình chứ? Nếu đổi thành Du Tâm Kiều, cho dù không mở thư công khai thì cũng sẽ trốn vào WC cách vách trộm đọc.

Huống chi Từ Ngạn Hoàn cũng không từ chối.

Nghĩ tới bức thư tình mình viết vẫn còn nằm trong cặp Từ Ngạn Hoàn, lòng tin của Du Tâm Kiều đột nhiên dâng cao, cảm thấy phần thắng rất lớn.

Nhưng xe bán tải chỉ có hai ghế, ông chủ Hoàng và người làm công kia chiếm hết rồi, không còn chỗ nữa.

“Cháu ngồi ở đâu bây giờ?” Du Tâm Kiều hỏi.

Ông chủ Hoàng giơ ngón tay chỉ về phía sau, Du Tâm Kiều nhìn thùng xe đã bị đàn piano chiếm hơn phân nửa: “Ngồi ở đây có bị cảnh sát giao thông tóm không ạ?”

“Chúng ta đi đường tắt.” Ông chủ Hoàng với kinh nghiệm phong phú nói, “Nếu có cảnh sát giao thông thật thì cháu nằm sấp xuống, đừng để cho anh ta thấy là được.”

Du Tâm Kiều nửa tin nửa ngờ mà bò lên, trước khi ngồi xuống còn tìm một miếng bìa cứng để lót mông.

Xe lắc lư chạy ra ngoài khu chợ. Du Tâm Kiều nghe thấy ông chủ Hoàng đang nói với người làm công kia rằng phải gọi thêm một người nữa, đàn piano này ít nhất phải có hai trước một sau mới khiêng được.

“Thêm cháu vào chẳng phải là đủ ba người rồi sao?” Du Tâm Kiều hỏi.

Ông chủ Hoàng xoay người lại, cách một tấm kính đánh giá cậu từ trên xuống dưới, bày ra vẻ mặt không vừa ý: “Không tính cháu.”

Du Tâm Kiều: “…”

Tiếp tục tìm “thanh niên trai tráng” thôi.

Từ Ngạn Hoàn đã làm xong việc dỡ hàng ở hai cửa hàng, đang định tìm cửa hàng tiếp theo, chợt nhìn thấy ông chủ Hoàng một tháng có tới hai mươi chín ngày không ở cửa hàng đang lái chiếc xe bán tải tới chỗ anh, thò tay ra khỏi cửa sổ rồi huơ huơ: “Có rảnh không Tiểu Từ?”

Trước đó cũng từng giúp ông chủ Hoàng khiêng piano vài lần, sau khi bàn giá cả xong, Từ Ngạn Hoàn nhấc đôi chân dài leo lên thùng xe đằng sau.

Leo lên rồi mới biết còn có thêm một người khác.

Ngạc nhiên thật, không ngờ người như Du Tâm Kiều có thể ngồi lên loại xe này, trông cậu giống kiểu cậu ấm nhà giàu lêu lổng được nuông chiều.

Trên thực tế thì đúng là như vậy, Từ Ngạn Hoàn từng tận mắt nhìn thấy Du Tâm Kiều ném thẳng một đôi giày bị dơ lúc học tiết thể dục vào thùng rác, ngày hôm sau cậu đã đi một đôi giày khác cùng kiểu nhưng khác màu đến trường.

Lúc đi làm thêm ở cửa hàng anh từng nhìn thấy đôi giày kia, giá cả cũng phải bốn con số bắt đầu bằng số 8, bằng tiền ăn một năm của nhà anh.

Tất nhiên anh cũng không tin người như thế sẽ thật lòng.

Đơn giản là vì cảm thấy mới lạ, chơi khá vui, quen thói dùng tiền tài hoặc những lợi ích khác để đổi lấy cảm giác tự phụ khi được đối phương phục tùng.

Từ Ngạn Hoàn gặp rất nhiều người như thế, Du Tâm Kiều chỉ là một trong số đó.

Nghĩ xong, Từ Ngạn Hoàn tìm chỗ trống rồi ngồi xuống, một tay anh đỡ đàn piano, tay còn lại đỡ lên thanh chắn, dùng tư thế xoay lưng để từ chối giao lưu.

Còn suy nghĩ của Du Tâm Kiều lại là, theo đuổi được vài ngày rồi, ắt hẳn anh đã nhớ tên cậu rồi nhỉ?

Xe chạy trên con đường bằng, Du Tâm Kiều ôm một chân của piano, thò tới gần chỗ Từ Ngạn Hoàn: “Khéo thật nha, Hoàn… bạn học Từ.”

Từ Ngạn Hoàn không quay đầu lại, cũng không nói năng gì. Du Tâm Kiều cho là anh không nghe thấy, ghé gần thêm chút nữa: “Ăn cơm chưa?”

Vẫn không trả lời.

Thông qua những gì mấy ngày nay quan sát được, Du Tâm Kiều biết Từ Ngạn Hoàn luôn trưng bản mặt lạnh nhạt này đối với tất cả mọi người, vì thế cậu không nản lòng, còn hào hứng tự nói tự nghe.

“Tôi tới đây mua đàn piano đấy, vốn dĩ Tiểu Dịch với Đại gia đi cùng tôi, kết quả hai đứa nó đột nhiên bị tóm đi viết trang trí bảng rồi.”

“Cậu thân với ông chủ Hoàng lắm hả? Chú ấy tốt thật đó, bán giá ưu đãi cho tôi.”

“Cậu thường tới đây làm thêm à? Yên tâm đi, tôi không nói chuyện cậu đi làm thêm ở ngoài trường cho người khác nghe đâu.”



Nói cả tràng dài nhưng Từ Ngạn Hoàn vờ như không nghe thấy, mãi tới khi Du Tâm Kiều ngồi thẳng dậy: “Phải rồi, không phải cậu sợ chó sao, giống chó như kia thì cậu có sợ không?”

Nghe nói tới chó, Từ Ngạn Hoàn liếc về hướng mà ngón tay của Du Tâm Kiều trỏ, chỉ thấy trên vỉa hè bên đường có một người đàn ông vạm vỡ dắt theo một con chó Bichon Frisé nhỏ xíu, hoàn toàn tương phản với anh ta.

Nhỏ cỡ nào nhỉ, cộng cả lông và xương lại cũng không quá 2kg.

“…”

Từ Ngạn Hoàn càng không thiết nói năng gì.

Du Tâm Kiều được phản ứng của anh cổ vũ, gan cũng to lên.

Bấy giờ đang đi tới chỗ đông đúc, xung quanh rất ồn ào, chuyện mà Du Tâm Kiều muốn nói lại quan trọng, thế là cậu nghiêng người về phía trước thêm chút nữa: “Thư tình tôi đưa cho cậu, cậu có xem chưa?”

Lúc cậu nói chuyện, luồng hơi nóng phả vào bên tai anh. Từ Ngạn Hoàn hơi nhúc nhích vai mình, vừa muốn né ra thì tiếng còi inh ỏi đột nhiên vang lên.

Ngay lúc ấy, cú phanh gấp hóa thành bàn tay vô hình kéo hai người ngồi sau thùng xe giật ngược về rồi lại chúi người ra phía trước. Dưới tình thế cấp bách, Từ Ngạn Hoàn tức khắc nhào lên, dùng cả người mình lót giữa đàn piano và thanh chắn xe.

Đàn được bao lại nhưng không được cố định, lỡ như bị va chạm thì đơn hàng này của ông chủ Hoàng sẽ trở nên phí công.

Còn một người khác trên thùng xe…

Từ Ngạn Hoàn đảo mắt, nhìn thấy một cái đầu xù xù đang kề lên vai phải của anh.

Du Tâm Kiều dang hai tay ra làm tư thế bảo vệ, vây ở hai bên người Từ Ngạn Hoàn, đôi mắt sốt sắng trợn to lên: “Không sao chứ? Có bị thương ở đâu không?”

Chờ tới khi khiêng đàn piano vào nhà Du Tâm Kiều xong, ông chủ Hoàng mới giải thích, nói vừa nãy có một chiếc xe đạp điện không để ý đèn đỏ nên băng qua đường, nếu ông không phanh xe kịp thì có lẽ bây giờ cả người lẫn đàn đều bị cảnh sát giao thông kéo đi rồi.

Người làm công ngồi ở ghế phụ vẫn còn sợ hãi: “Chú còn nói được nữa, phanh một cái mà suýt chút nữa quăng luôn mọi người đi rồi.”

Ông chủ Hoàng nói: “Hai người một đàn ở thùng xe vẫn ổn, cậu cũng cài dây an toàn, sợ con khỉ.”

Du Tâm Kiều đang trùm tấm bạc chống bụi lên cây đàn mới mua, nghe thế thì quay đầu, hỏi nghiêm túc: “Chẳng hay gì cả, đàn bị va chạm là chuyện nhỏ, lỡ đâu người bị thương thì sao?”

Ông chủ Hoàng cười áy náy, tỏ vẻ sau này sẽ cẩn thận hơn.

Trước khi mọi người rời đi, Du Tâm Kiều hô lên bảo dừng chân, đứng trong phòng khách lục lọi thứ gì đó rồi chạy huỳnh huỵch ra cửa.

Sau khi khiêng đàn vào, Từ Ngạn Hoàn đi ra ngoài chờ, bấy giờ đã hơi mất kiên nhẫn. Thấy Du Tâm Kiều đưa tay ra định chạm vào tay mình, anh nghiêng người né tránh theo phản xạ.

Du Tâm Kiều chạm vào khoảng không nhưng không giận, nhét thứ gì đó trong tay vào túi quần của Từ Ngạn Hoàn, rồi chỉ chỉ tay anh: “Cái này cậu tự xử lý đi nhé.”

Từ Ngạn Hoàn cúi đầu, nhìn thấy trên mu bàn tay phải có một chỗ trầy da, hẳn là cọ vào khung cửa lúc khiêng đàn.

Du Tâm Kiều cũng nhìn, nhếch miệng hít hà một tiếng, như thể đau thay anh, còn nói chêm thêm một câu: “Đừng quên nha.”

Lúc về Từ Ngạn Hoàn ngồi trên ghế phụ.

Lên xe rồi đóng cửa, lúc thắt dây an toàn, anh nhìn thấy túi quần hơi phồng lên bèn móc ra nhìn, là một gói băng cá nhân.

Ông chủ Hoàng ngồi ở ghế lái cũng sáp lại nhìn, cười một tiếng đầy ẩn ý: “Hai đứa là bạn cùng lớp à?”

Từ Ngạn Hoàn nhét gói băng cá nhân vào túi, thản nhiên nhìn đằng trước: “Chú lái xe đi.”

Ông chủ Hoàng tự rước nhục vào người bĩu môi, đạp chân ga, làm cho người làm công ngồi ở thùng xe chửi ầm lên: “Có biết lái xe không hả!”

Trong khu dân cư giới hạn tốc độ lái xe, vì vậy khi chiếc xe chầm chậm đi qua con đường khi nãy, Từ Ngạn Hoàn liếc thấy bóng dáng nhỏ nhắn của Du Tâm Kiều thò ra khỏi cửa, vẫy tay chào tạm biệt với bọn họ.

Đợi khi xe chạy xa, nhìn kính chiếu hậu thêm lần nữa, người kia vẫn đứng đó, đang dùng tay phủi bụi trên người, phủi từ trước ngực tới mông rồi gót chân, không chừa một chỗ nào.

Quả nhiên vẫn là cậu chủ nhỏ yếu ớt.

Ngay cả băng dán cá nhân cũng có hình chó lông xù.

Trời sẩm tối, Từ Ngạn Hoàn gác một tay lên khung cửa, hiếm khi cảm thấy nhàn nhã thoải mái như thế.

Đắm chìm vào ánh hoàng hôn đầu xuân, làn gió ấm lướt qua vết thương, không đau, chỉ thấy hơi ngứa ngáy.

Tựa như làn gió kia đang thổi vào lòng anh.

Hết chương 6.