Chương 10

ANH TỪNG NÓI SẼ BẢO VỆ EM CẢ ĐỜI.

Chương 10

Cả đoạn đường về nhà tôi vẫn rất mơ hồ về hai chữ “Đợi anh” này của Cố Phong. L*иg ngực bỗng dưng xẹt qua một tia cảm xúc phức tạp. Tôi liên tục nhảy nhót chạy quanh anh ấy không ngừng hỏi.

“Đợi anh? Đợi anh cái gì chứ? Em mới không thèm đợi anh nhé. Anh không nhớ em nói gì sao, anh phải sống lâu trăm tuổi con đàn cháu đống cho em biết chưa? ”

“Hay là anh muốn đến thăm em sao? Cố Phong đáng ghét, nói chuyện không đầu không đuôi ai mà hiểu được cơ chứ, huhmm…”

Vẫn là tôi độc thoại một mình, còn anh ấy thì đã phục hồi lại gương mặt và biểu cảm bifnb thường sải đều bước về nhà.

Ba năm sau khi tôi chết.

Trời chớm vào đông, dạo này mẹ Cố thường xuyên đau ốm. Bà có tiền sử bệnh cũ nên đợt giao mùa này bà bị tái phát lại. Cố Phong hiện đã ra trường và làm đang việc cho một công ty công nghệ thông tin ở trong thành phố. Dường như mọi thứ đều ổn, đi đúng quỹ đạo nên có. Còn tôi, vẫn ngày ngày lẽo đẽo theo anh ấy, chỉ là đến bản thân tôi cũng không biết tôi đang mong muốn điều gì nữa…

Tháng này có lịch tập huấn mới cho ma, tôi về nghĩa trang hai tuần liền. Đợt này chúng tôi, những con ma chưa thể siêu thoát do còn nguyện vọng chưa thực hiện được có thâm niên từ ba năm trở lên đều sẽ được phát cho mỗi người một cái vòng tay. Vòng tay này làm bằng một tràng ngọc phỉ thúy nom có vẻ rất quý giá, màu ngọc bích, khá là giống với những chiếc vòng của phi tần thường thấy trong phim cổ trang haha.

Mạn Mạn, quản lý ma của chúng tôi, chị ấy bảo đây chính là đặc quyền của ma. Chuyện của phàm nhân, bình thường ma sẽ đều không được can dự đến. Nhưng chiếc vòng tay này như một ngoại lệ, nó có thể giúp chúng tôi một lần duy nhất được xuất hiện tham gia đến chuyện của dương gian, chỉ cần đó không phải là chuyện hại người thì đều được. Tuy nhiên cái giá phải trả cũng không hề đơn giản.

Cuối cùng cũng đã hết hai tuần, sáng nay tôi lại trở về nhà anh ấy. Kỳ lạ, trong nhà im ắng quá. Tôi liền bay thẳng lên phòng Cố Phong. Mọi thứ trước mắt khiến tôi sững người , đồ đạc khắp nơi vương vãi tung tóe khắp phòng. Nhưng thứ khiến tôi chú ý là những bức ảnh chụp chung của hai và gần như toàn bộ mọi thứ liên quan đến tôi đều bị vứt xuống đất, dường như còn bị dẫm lên.

Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy? Không thấy anh ấy đâu, cả ba mẹ Cố cũng vậy. Tôi cố gắng đưa tay muốn vuốt ve tất cả mọi thứ, hai mắt lại đỏ hoe ngồi thụp xuống sàn nhà. Trong đầu bây giờ rối tung không biết nên suy nghĩ theo chiều hướng nào.

Tôi đã ngồi như vậy rất lâu…