Chương 39: Mạc Dư Thâm nghỉ bệnh hai tháng

Mạc Dư Thâm cảm giác được Hề Gia bị ủy khuất. Bận bịu cả một ngày dài, thể xác và tinh thần của cô vô cùng mệt mỏi. Anh không hỏi gì, nhẹ nhàng xoa lưng cô.

Hề Gia rất nhanh lại khôi phục trạng thái, những thứ không thoải mái toàn bộ bị ném ra sau đầu.

"Em còn tưởng anh không tới."

Nói rồi cô đi rửa tay.

"Nếu không đến thì anh đã báo trước cho em."

Mạc Dư Thâm hâm nóng lại thức ăn rồi cùng ngồi ăn với cô.

Hôm nay anh gọi điện cho Khương Thấm, hỏi trạng thái của Hề Gia như thế nào, tối qua cô mới ngủ được có hai tiếng. Ai biết được Khương Thấm đang ở bệnh viện, đêm qua phát sốt, lại bị viêm dạ dày cấp, nhập viện rồi.

"Mấy ngày nay nhiệt độ hạ xuống thấp, mặc nhiều quần áo một chút, đừng để bị cảm lạnh." Mạc Dư Thâm dặn dò cô.

Hề Gia: "Không có chuyện đó đâu. Thể chất em tốt lắm."

Nói rồi cô quay mặt ra chỗ khác, hắt xì một cái.

Hề Gia vụиɠ ŧяộʍ nhìn về phía Mạc Dư Thâm, anh cũng đang nhìn cô. Anh không trách cô, múc cho cô một chén canh nóng, "Uống nhiều một chút."

Đêm nay Hề Gia rất nghe lời, anh nói cái gì thì là cái đó, cơm ăn không ít, canh cũng uống rất nhiều, thân thể cũng ấm áp lên.

Sau bữa cơm, Hề Gia không để ý đến Mạc Dư Thâm nữa, cô vùi đầu vào ghi bút ký, trau chuốt lại kịch bản.

Cô sợ ký ức lại nảy sinh sai lầm, sẽ lọt mất thông tin quan trọng nên nghe lại toàn bộ ghi âm của chiều nay.

Mười mấy đoạn ghi âm, phải mất hai tiếng mới nghe xong.

Hề Gia vùi đầu vào công việc, hoàn toàn quên mất Mạc Dư Thâm ở bên cạnh.

Mạc Dư Thâm cũng không quấy rầy cô, xử lý xong chuyện của công ty rồi xem tin tức.

Trước kia anh chưa từng chú ý đến bản tin giải trí.

Từ khi làm biên kịch, Hề Gia lên hot search nhiều nên anh cũng đánh mắt qua bảng tin giải trí hai lần một ngày.

Hôm nay trên hot search gặp người quen, là Quý Thah Thời.

Lòng hiếu kì thúc đẩy, Mạc Dư Thâm bấm vài xem.

Thì ra tối qua Quý Thanh Thời tham gia tiệc chia tay độc thân, ngồi cùng một chỗ với Sở Sam, bị chụp hình lại. Cư dân mạng lại bán dưa buôn chuyện, suy đoán đủ điều.

Hai người thật ra chưa dứt tình.

Ảnh chụp là của người tổ chức tiệc đăng lên weibo của mình, Quý Thanh Thời và Sở Sam bị cư dân mạng tinh mắt phát hiện.

Mạc Dư Thâm chụp màn hình lại gửi cho Quý Thanh Thời, cái gì cũng không nói thêm.

Rất nhanh, Quý Thanh Thời trả lời: 【Cậu trở nên nhiều chuyện từ hồi nào vậy?】

Mạc Dư Thâm rảnh quá đâm chán: 【Em đang chơi điện thoại của Mạc Dư Thâm.】

Quý Thanh Thì: "....." Thì ra là Hề Gia.

【Hôm nay em được nghỉ nữa à?】

Mạc Dư Thâm: 【Không có, Mạc Dư Thâm đến phim trường thăm em.】

Quý Thanh Thời: 【Anh mới từ công ty ra, để anh đến đưa em áo lông.】

Mạc Dư Thâm: 【Không cần đến, em có, mặc không hết. Mạc Dư Thâm mua cho em rất nhiều, ngắn dài mỏng dày có đủ.】

Quý Thanh Thời do dự một lát, bệnh tình của Hề Gia mỗi ngày một nặng thêm, anh không đến thăm thì trong lòng không thoải mái. Nhưng có Mạc Dư Thâm ở đó thì thôi vậy.

Bây giờ anh đi qua thì còn phá thời gian của đôi này.

Anh phân phó lái xe, không đi làng du lịch nữa, về nhà.

Mạc Dư Thâm chờ một chút mà không thấy Quý Thanh Thời trà lời lại. Anh gửi lại cái chụp màn hình vừa nãy qua.

Quý Thanh Thời xoa xoa mũi, cô vẫn chưa chịu dừng. Anh nói: 【Tin lá cải như vậy mà em cũng tin à?】

Mạc Dư Thâm gửi qua một cái gif hình ngựa con, rồi lại gửi thêm một nắm cỏ kèm một dấu chấm hỏi.

Quý Thanh Thời nhìn nữa ngày mới hiểu được, này là đang hỏi anh muốn nhai lại cỏ hả? 【Hề Gia, em nói chuyện dễ hiểu một chút đi! Từ khi nào mà em nói chuyện khó hiểu như vậy!?】

Thực tế là Mạc Dư Thâm rảnh rỗi sinh nông nỗi, làm như vậy để gϊếŧ thời gian. Anh lại gửi lại cái gif lần nữa, còn chưa kịp gửi nắm cỏ và dấu chấm hỏi thì Quý Thanh Thời đã gửi đến: 【Anh không có cái đam mê đó.】

Nói bóng nói gió là không có nhai lại cỏ cũ.

Khóe miệng Mạc Dư Thâm giương lên, tìm một cái hình túi xách gửi qua, kèm đó là một ký hiệu (), sau đó lại tìm một cái hình ảnh lá cây gửi qua.

Quý Thanh Thời hiểu rõ, ý tứ là: Bao gồm cả Diệp Thu?

Anh không nhai lại cỏ cũ, bao gồm cả Diệp Thu?

Quý Thanh Thời không trả lời mà gửi: 【Em nói xem?】

Mạc Dư Thâm: 【Em nói, anh là người đàn ông có nguyên tắc, chắc chắc sẽ không ngựa quen đường cũ.】

Quý Thanh Thời không đáp lại. Mạc Dư Thâm cũng không hỏi nữa.

Gần mười một giờ đêm, Hề Gia hoàn thành xong công việc, còn xem lại nội dung tin nhắn và nhật ký cuộc gọi một lần để chắc chắn mình không bỏ sót thứ gì.

Xong rồi cô lấy quyển sổ bị rớt hôm nay ra, mấy cánh hoa và lá bị rơi ra ngoài chưa kịp kẹp lại.

Hề Gia đọc từng trang bút ký, chỗ nào có tên Mạc Dư Thâm cô đều thả một cánh hoa vào đó.

Đọc lại những chuyện đã trải qua với Mạc Dư Thâm, khóe miệng cô từ đầu đến cuối đều giương lên. Mặc dù không có một chút ấn tượng nào.

Gần mười một giờ rưỡi, cô đã kẹp xong hết cánh hoa vào sổ, tắt máy tính, cất sổ vào trong túi.

Nghe được âm thanh tắt máy tính, Mạc Dư Thâm đứng dậy đến bên cạnh cô, "Xong rồi?"

Lúc này Hề Gia mới trở lại hiện thực, gật gật đầu, ánh mắt áy náy. Anh qua đây thăm cô mà cô lại để anh bơ vơ một mình.

Mạc Dư Thâm nghĩ ngợi, trưng cầu ý kiến cô: "Hay là tuyển một trợ lý cho em, hằng ngày giúp em ghi bút ký, như vậy thì em sẽ nhàn hơn một chút."

Hề Gia không cần nghĩ ngợi mà lắc đầu, "Chuyện đơn giản như vậy, em không muốn tuyển trợ lý, qua một thời gian sau chẳng phải em biết thành một người vô dụng sao." Dừng một chút, "Cái gì cũng dựa vào trợ lý, em không có cảm giác an toàn."

Lúc Mạc Dư Thâm mới vừa nói ra liền hối hận. Anh không nên phủ định cô như vậy, càng không nên xem nhẹ nhiệt tình và động lực của cô. Cưỡi ngựa là sinh mạng của cô vậy mà cô cũng đã từ bỏ.

Bây giờ chỉ còn có biên kịch mới khiến cho cô cảm thấy mình làm việc có ích.

"Anh chỉ nói vậy thôi, vì sợ em mệt mỏi." Mạc Dư Thâm giải thích, nhưng lại càng vụng.

"Ông xã." Hề Gia nhìn Mạc Dư Thâm.

Mạc Dư Thâm đối mặt với cô, "Hm?"

Hề Gia mím môi một cái, "Tình trạng của em bây giờ có phải gắn thêm phiền phức cho anh không? Anh xem, bây giờ anh phải mất bốn tiếng đồng hồ cả đi cả về. Về sau em cũng không có thời gian nói chuyện với anh."

Cơ bản nhất là những chuyện phát sinh ở công ty khiến anh phiền lòng, cô không có cách nào chia sẻ cùng anh được.

Mạc Dư Thâm: "Là anh cho em thêm phiền toái, anh đến làm phiền em khi em đang làm việc."

Hề Gia lắc đầu.

Cô tự cảm thấy bây giờ cảm xúc của mình đang rất tiêu cực, không nói nhiều nữa, "Ông xã, em đi tắm đã, nói chuyện với anh sau."

Mạc Dư Thâm tìm một bộ đồ ngủ cho cô, xoa xoa mái tóc của cô.

Hề Gia hôn lên má của anh một cái, cười cười đi vào phòng tắm.

Mạc Dư Thâm nhìn bóng lưng của cô, cô đơn.

Chuyện phát sinh hôm nay đã đả kích sự tư tin của cô.

Ở tiệc rượu tối qua, cô không nhận ra mẹ chồng, khiến mẹ xấu hổ trước mặt bạn bè, cô đã bị đả kích bắt đầu hoài nghi phủ định chính bản thân mình.

Về nhà ghi bút ký đến rạng sáng.

Không có cách nào sinh con, không biết bệnh tình rốt cuộc sẽ đi đến bước nào.

Thính lực và thị lực đều đang giảm xuống.

Cứ tưởng có thể đảm nhiệm vị trí biên kịch nhưng hết lần này đến lần khác chịu đả kích.

Mấy tháng qua, những niềm tin mà cô chống cự dần dần sụp đổ.

Vào một thời khắc nào đó nó sẽ gϊếŧ cô.

Dòng nước chảy ào ào trong phòng tắm. Hề Gia đứng dưới vòi hoa sen, nhắm mắt, để cho nước ấm chảy xuống thật lâu.

Mạc Dư Thâm tắt hết đèn trong phòng, chỉ chừa lại cái đèn ngủ ấm áp.

Nửa tiếng sau Hề Gia mới bước ra ngoài.

Mạc Dư Thâm: "Để anh sấy tóc cho em."

Hề Gia: "Đã làm khô rồi."

Vừa rồi Mạc Dư Thâm thất thần, không chú ý đến tiếng máy sấy tóc. Anh cầm quần áo mặc trong nhà đưa Hề Gia, "Mặc vào đi, chúng ta lên tầng trên ở."

Tầng này có Chu Minh Khiêm, không tiện lắm.

Hề Gia mặc quần áo xong, Mạc Dư Thâm nhìn thấy, "Cái này không có sừng à?"

Hề Gia cười: "Bộ này không nằm trong hệ liệt kỳ lân." Nhưng mà có một cái đuôi bảy sắc cầu vồng. Cô cầm đuôi ngựa, vừa đi vừa cọ cọ mặt Mạc Dư Thâm.

Hiếm khi tâm tình của cô tốt lên, anh mặc kệ để cô quậy phá.

"Chơi xong chưa?"

"Ừm."

Hề Gia thả đuôi ngựa ra.

Mạc Dư Thâm mặc áo khoác vào, nắm tay Hề Gia rời đi.

Thang máy có người nên đợi chuyến sau.

Hề Gia cầm đuôi ngựa vòng qua eo Mạc Dư Thâm, cuốn hai người vào một chỗ. Vào thang máy rồi cô vẫn còn ôm chặt anh.

Vào trong phòng, lên đến giường, từ đầu đến cuối cô đều ôm chặt anh như thể sợ anh đi mất.

Đêm nay Mạc Dư Thâm chẳng hề làm gì, biết cô mệt nên anh chỉ ôm cô vào ngực, "Ngủ đi."

Ngày hôm sau, năm giờ rưỡi Mạc Dư Thâm đã rời giường.

Từ làng du lịch đến tập đoàn phải mất hai tiếng đi xe.

Thư ký Đinh gửi tin nhắn cho anh trong đêm, hôm nay, có khả năng Mạc đổng sẽ công khai việc tặng cổ phần.

Mạc Dư Thâm rửa mặt xong, thay quần áo, trước khi đi còn đến bên giường nhìn Hề Gia.

Giống như có cảm giác, Hề Gia mở mắt, mơ hồ hai giây, "Ông xã."

Mạc Dư Thâm đắp kín chăn cho cô, "Cứ ngủ đi, trời vẫn còn sớm, anh đã đặt chuông lúc bảy giờ rưỡi cho em rồi."

Hề Gia ôm Mạc Dư Thâm một cái, ôm thật lâu.

Mạc Dư Thâm cọ vào trán của cô, "Sao vậy?"

Hề Gia buông anh ra, "Anh đi nhanh đi, gặp lại sau."

Cô chuyển mình, không nhìn anh nữa.

Tiếng bước chân rời đi, cửa phòng đóng lại.

Hề Gia mở mắt ra, nhìn chằm chằm màn cửa, không có một tia sáng.

Bỗng nhiên cửa phòng lại mở.

Hề Gia quay người.

Mạc Dư Thâm cởϊ áσ khoác ném qua một bên, bắt đầu cởi nút áo sơ mi.

"Sao anh không đi công ty? Còn muốn ngủ nướng à?"

"Ừm."

Mạc Dư Thâm cởi hết quần áo, xốc chăn nằm xuống, kéo Hề Gia vào trong ngực đặt dưới thân mình.

Hề Gia lúc này mới hiểu, anh không có ý định ngủ thêm.

Mạc Dư Thâm vừa đi ra ngoài liền quay lại. Anh luôn có cảm giác không đúng chỗ nào, cảm thấy cô hoàn toàn không có cảm giác an toàn.

Đêm qua anh sợ cô mệt mỏi cả ngày nên mới không muốn cô.

Khi khoảng cách của hai người bằng không, cả thể xác lẫn tinh thần của Hề Gia đều được lấp đầy.

Mạc Dư Thâm ngậm lấy môi cô, nhẹ nhàng hôn.

Lần ân ái này cực điểm ôn nhu nhưng lại rút cạn sức lực của hai người.

Nếu không phải đến công ty, Mạc Dư Thâm cũng muốn nghỉ một lát. Anh tắm sơ qua rồi vội vàng rời đi.

Lúc này đã bảy giờ.

Hề Gia vừa mệt vừa khó chịu.

Đầu đau muốn nổ, tạp âm trong lỗ tai còn to hơn so với ngày hôm qua.

Cô đi tắm qua rồi về phòng của mình.

Ngồi trước bàn trang điểm thất thần một hồi.

Hôm nay mây che cả mặt trời, bầu không khí âm trầm, gió bấc lạnh thấu xương, dường như tuyết sắp về.

Hề Gia gọi điện cho Quý Thanh Thời, cô mở loa ngoài.

"Alo, anh hai."

Quý Thanh Thời dậy sớm, chuẩn bị đến công ty. "Tối nay anh mang quần áo qua cho em." Anh nghĩ rằng Hề Gia gọi điện tới kiếm chuyện với anh.

Hôm qua cô ở cùng Mạc Dư Thâm nên anh không quấy rầy.

Hề Gia: "Anh nói lớn một chút nữa đi, em nghe không được."

Quý Thanh Thời rùng mình một cái, giọng nói của anh đã to lắm rồi. Mấy ngày trước gọi cho cô, cô vẫn còn nghe được.

Hề Gia nói thẳng lý do mình gọi điện: "Anh hai, thuốc tây mà anh cho em uống lần trước, cứ tiếp tục đi. Em nghe không được nữa, sáng hôm nay Mạc Dư Thâm dựa gần em như vậy mà em cũng không nghe được anh ấy nói gì."

Hai tay Quý Thanh Thời không khỏi nắm chặt. Loại thuốc đó có tác dụng phụ rất rõ ràng trên người của Hề Gia, nhất là đối với dạ dày.

"Em sẽ chịu không nổi."

Hề Gia: "Anh hai, em muốn nghe giọng nói của Mạc Dư Thâm. Bây giờ đến điện thoại em cũng không dám gọi cho anh ấy, trong điện thoại, em không thể nghe được anh ấy nói cái gì."

Cô trấn an Quý Thanh Thời: "Không sao đâu, dạ dày không thoải mái thì vừa khéo ăn ít một chút để giảm cân. Ở đoàn làm phim của em có vài cô gái suốt ngày lo chuyện cân nặng đến phát sầu, đói muốn ăn lắm nhưng vẫn phải kiên trì."

Thanh âm Quý Thanh Thời khàn khàn, "Gia Gia, cái này không giống."

"Giống."

Hề Gia nhìn giờ, "Không nói nữa, em phải đi làm đây. Đúng rồi, đừng nói với Mạc Dư Thâm chuyện em tiếp tục uống thuốc, em không muốn anh ấy phải lo lắng."

Trong điện thoại là một mảnh trầm mặc.

"Em cũng không biết có thể ở cùng anh ấy được bao lâu nữa." Hề Gia âm thầm hít một hơi thật sâu. "Anh hai."

"Sao?"

"Từ nhỏ đến lớn em chưa từng xin anh việc gì, hôm nay em xin anh một chuyện. Nếu một ngày nào đó em hoàn toàn không thể nghe được nữa, ai cũng không nhớ rõ, nhìn bút ký cũng không nhớ được, khi đó anh giúp em chủ động đề đơn ly hôn với Mạc Dư Thâm, đừng để liên lụy anh ấy. Em không cần bất cứ tài sản gì hết."

Quý Thanh Thời không lên tiếng.

"Anh hai? Là anh không nói gì hay do âm thanh nhỏ?"

Quý Thanh Thời không thể nói được cảm xúc lúc này là gì. Có một loại đau đớn xe nát anh.

"Nếu anh không nói gì thì em đi tìm anh cả, em nói với anh ấy là anh khi dễ em."

"Anh đồng ý với em."

Hề Gia cúp điện thoại, vừa nãy khi nói chuyện với Quý Thanh Thì, cô có ghi âm lại. Thời Gian không còn sớm, cô bắt đầu ôn lại bút ký.

Trong nhóm có thông báo, hôm nay quay lúc tám giờ, gác lại buổi họp sáng.

Hề Gia nhanh chóng xem lại bút ký, trên đường đi đến phim trường cũng không nhàn rỗi, vừa đi vừa xem.

Đến trường quay, các nhân viên cơ bản đã đến đủ. Chu Minh Khiêm vẫn chưa tới, có mấy nhân viên rảnh rỗi, mở điện thoại xem bát quái, thảo luận về tin tức kinh tế tài chính sáng nay.

Sở dĩ mọi người quan tâm là vì có liên quan đến nhà đầu tư của bộ phim này, Mạc Dư Thâm.

"Vừa rồi tập đoàn Mạc thị chính thức công bố, Mạc đổng tặng nửa số cổ phần trong tay mình cho Mạc Liêm. Các thủ tục thay đổi chủ sở hữu cổ phần đã hoàn thành."

Hề Gia đang xem lại những ghi chép liên quan đến Mạc Liêm, là anh cùng cha khác mẹ với Mạc Dư Thâm. Là đứa con ngoài giá thú của Mạc đổng.

Bây giờ Mạc đổng tặng nửa số cổ phần cho Mạc Liêm, điều này thật làm tổn thương Mạc Dư Thâm.

Còn nửa còn lại, nói không chừng cũng là của Mạc Liêm, chia đôi như vậy chẳng qua là để làm dịu dư luận.

Hề Gia đi ra bên ngoài, muốn gọi điện cho Mạc Dư Thâm nhưng lại lo chính mình không nghe được gì, sợ anh phiền lòng nên cô gửi tin nhắn cho anh: 【*ôm một cái*】

Gửi một biểu tượng người tí hon màu xanh.

Rất nhanh, Mạc Dư Thâm gửi lại một cái gif ôm nhau.

Anh nói: 【Không có chuyện gì, em đừng xem mấy tin trên mạng.】

Hề Gia: 【Mấy cái cổ phần bé tí, không có gì lớn lao, em có tiền, tất cả tiền của em đều cho anh.】

Mạc Dư Thâm cười.

"Đến lúc này mà cậu còn cười được à?" Lý đổng nhấp một ngụm trà.

Mạc Dư Thâm cất điện thoại, "Chẳng lẽ lại khóc?"

Lý đổng: "....."

Mạc Dư Thâm trở lại chuyện chính, "Chiều nay tôi sẽ không đến công ty, tất cả đều đã được sắp xếp ổn thỏa, có chuyện gì thì ngài cứ trực tiếp phân phó cho thư ký Đinh. Bên xưởng thuốc cũng sẽ báo cáo với thư ký Đinh.

Lý đổng liên tục xác nhận: "Liệu có lừa được không?"

Mạc Dư Thâm không trả lời. Trên đời này không có gì là tuyệt đối. Nhưng đã là đồ của anh thì không ai có thể lấy đi, bao gồm cả Mạc Liêm.

Lý đổng vẫn có chút lo lắng, "Cậu rời đi dễ dàng như vậy, nếu có khâu nào ở giữa xảy ra rủi ro, muốn quay lại cũng khó."

Mấu chốt bây giờ là phía Mạc Liêm sẽ không dễ dàng dừng tay lại, từ bỏ ý đồ.

Chiêu lấy lùi làm tiến này của Mạc Dư Thâm quả thật nguy hiểm.

Lý đổng hỏi: "Mạc lão gia tử có thái độ gì với cách làm của cậu không?"

Mạc Dư Thâm: "Ông nội xưa nay luôn mặc kệ tôi làm việc."

Hiện tại Lý đổng cũng nhìn không thấu. Không biết Mạc lão gia bên kia muốn làm cái gì.

Bây giờ Mạc thị gió thổi mưa phun, cuồn cuộn sóng ngầm.

Ở thời điểm mấu chốt như vậy mà Mạc Dư Thâm tạm thời rút lui, đoán chừng nội bộ tập đoàn sẽ xôn xao một trận. Tin tức này chỉ có người trong tập đoàn biết, không truyền ra ngoài, chủ yếu để cho Mạc Liêm biết là được.

Lý đổng buông ly nước xuống, hỏi thẳng: "Cậu xin nghỉ bệnh hai tháng, ngoại trừ tạo một cái giả tượng quấy nhiễu Mạc Liêm, có phải hay không còn ẩn tình khác?"

Mạc Dư Thâm cười cười: "Đã là ẩn tình rồi mà ngài còn hỏi?"

Lý đổng nghẹn, ông thường xuyên bị Mạc Dư Thâm làm cho nghẹn họng không nói nên lời, "Cậu tính đi bệnh viện dưỡng bệnh hay ra nước ngoài?"

Mạc Dư Thâm: "Đi du lịch một tháng ở ngoại thành Bắc Kinh, một tháng lên núi."

Lý đổng vẫn như đang lọt trong sương mù, "Cậu sắp xếp sao ổn thỏa là được."

Mạc Dư Thâm nhìn đồng hồ đeo tay, sắp mười giờ, lát nữa còn có một cuộc họp cấp cao, anh rời khỏi văn phòng chủ tịch.

Thư ký Đinh vẫn chờ ở bên ngoài nãy giờ. Mạc Dư Thâm đi ra, hai người cùng nhau xuống lầu.

"Mạc tổng, bên Quý tổng vẫn tiếp tục lấy thuốc." Mười phút trước, Quý Thanh Thời gọi điện cho anh, nói anh chuyển lời đến Mạc Dư Thâm một tiếng, Hề Gia tiếp tục dùng thuốc. Chính cô không chịu được lỗ tai khó chịu.

Bước chân Mạc Dư Thâm trì trệ, gật đầu.

Thư ký Đinh: "Bên trung tâm nghiên cứu cũng đang tăng ca mỗi ngày."

Mạc Dư Thâm: "Hai tháng sắp tới vất vả cho cậu rồi."

"Đó là công việc của tôi."

Mười giờ.

Trong phòng họp của tập đoàn Mạc thị, tất cả các cổ đông trong tập đoàn đều có mặt đầy đủ.

Lý đổng tuyên đó một tin tức, vì Mạc Dư Thâm không được khỏe, nghỉ bệnh hai tháng. Trong lúc nghỉ ngơi, tất cả công việc đều thông qua phó tổng xử lý.

Lời vừa dứt, phòng họp yên tĩnh đến mức cây kim rơi cũng nghe thấy.

Tin tức đến quá đột ngột, tất cả mọi người đều không kịp phản ứng.

Buổi sáng, tin tức chủ sở hữu cổ phần thay đổi.

Lúc này mới có mấy tiếng trôi qua thôi mà Mạc Dư Thâm lại xin nghỉ bệnh.

Mạc Liêm nhìn về phía Mạc Dư Thâm. Mạc Dư Thâm hững hờ, đang viết gì đó trên sổ.

Không chỉ Mạc Liêm, mà những người khác cũng không hiểu ra rốt cuộc Mạc Dư Thâm muốn làm gì.

Bọn họ suy đoán, có lẽ Mạc Dư Thâm dùng phương thức này để im lặng kháng nghị với Mạc đổng, cũng là tạo áp lực dư luận lên người Mạc đổng.

Làm đến bước này, đây là muốn quan hệ cha con càng thêm ác liệt?

Chẳng phải vừa khéo hợp ý Mạc Liêm?

Cuộc họp hôm nay là cuộc họp ngắn nhất trong lịch sử. Chưa đến nửa tiếng đã tan họp.

Mạc Dư Thâm gặp được Mạc liêm ở thang máy. Mạc Liêm đang hút thuốc lá, hút được một nửa, rõ ràng là đang chờ anh.

Thư ký Đinh biết ý rời đi trước.

Mạc Liêm chỉ nghĩ đến được một lý do duy nhất khiến Mạc Dư Thâm làm như vậy, "Cậu làm như vậy là để bức ông nội chia tài sản?"

Mạc Dư Thâm: "Anh nghĩ như vậy cũng được." Anh nhấn thang máy.

Lúc này, tại phòng họp của

Hôm nay nhà sản xuất của bộ phim, Phục tổng cũng tham gia họp sáng, các nhân viên chủ chốt đều có mặt trừ Khương Thấm.

Khương Thấm nhập viện, sốt cao không hạ, nói buổi tối sẽ cố gắng trở lại, không làm chậm tiến độ quay phim.

Phục tổng nhìn về phía Chu Minh Khiêm, "Nói với Khương Thấm một tiếng, không cần gấp, chậm hai ba ngày cũng không sao, sức khỏe quan trọng nhất."

Chu Minh Khiêm gật đầu "Được".

Sau đó, Phục tổng tuyên bố một tin tức, "Công ty vừa nhận thêm một dư án làm phim tài liệu. Tôi bận rộn ở cả hai đầu nhưng mọi người không cần lo lắng, bên phía nhà đầu tư đã sắp xếp một nhà sản xuất mới tới."

Tất cả mọi người nhìn về phía Phục tổng.

Chu Minh Khiêm xoay bút trong tay, "Ai?"

Phục tổng: "Mạc tổng, Mạc Dư Thâm."

*

#16042020