Chương 30



ANH VẪN YÊU EM 30

Mấy ngày sau em chủ động liên hệ với tôi. Sau khi giao hàng xong tôi vội vã đến chỗ hẹn gặp em. Cô gái của tôi đang ngồi trên ghế. Bên cạnh là cốc trà. Tay cầm quyển sách đọc.

Tôi đi về phía sau. Hù em một cái xem em có giật mình không.. Vậy mà em ngồi im, chứng tỏ rất bình tĩnh. Hoặc đã liếc thấy tôi rồi. Tôi gá đầu vào cổ em thì thầm.

– em có mắt sau lưng à?

-anh đứng sau lưng em từ khi nào. Sao không lên tiếng.

-anh đang xem, người anh yêu đọc sách gì.

Em cười, quay đầu lại thơm lên trán tôi tình tứ. Có lẽ người xung quanh nhìn thấy cũng phải ghen tị với tôi bởi sự ngọt ngào này.

Tôi bước ra ghế ngồi sát em. Nhìn em một lượt mà xót. Em gầy đi. Mắt trũng xuống, thâm hơn vì mất ngủ. Khuôn mặt có vẻ không được sắc cho lắm. Tôi vuốt mấy sợi tóc của em. Em tủm tỉm.

– chị ấy… Có được quan tâm như thế này không?

-có. Nhưng mà cô ấy không nhìn anh ngọt ngào thế này. Mà trừng mắt hù dọa. Nếu anh mà quan tâm ai thì…

-cắt…

Em nói chêm vào rồi cười khúc khích.

-cắt gì đấy?

Tôi tò mò hỏi. Em cười.

– Cắt cái thích thả nhông ý.

– hihi. Anh có nhiều cái thả lắm. Không biết cái gì. Nói cho anh nghe được không?

-về hỏi chị. Chị ấy nói. Em chỉ nhại thôi.

-anh biết cô ấy định nói gì. Nhưng anh muốn biết em hiểu nó là cái gì.

Em cười quay sang nhìn tôi. Thò tay lên nhéo ti tôi. Rồi đưa tay mân mê nó. Tôi ngồi im kệ em làm. Em thò tay xuống đùi, xoa xoa vào gần chỗ đùi non nhạy cảm. Mặt cười cười. Tôi thấy mình bắt đầu khó chịu. Thằng em nó vì cái tay ai mà tỉnh ngủ rồi. Tôi nắm tay em.

-anh muốn ôm em. Lâu lắm rồi không được ôm. Nhớ chết đi được.

Mặt tôi trẻ con. Em cười xoa má tôi. Môi cong lên yêu lắm. Tôi cúi xuống thơm nhanh lên đó.

– nhá.

-ôm thôi. Ôm cho đỡ nhớ.

-đứng lên.

Em thu đồ vào túi. Tôi đứng dậy thanh toan rồi đưa em ra xe.

Sau khi cánh cửa phòng đóng lại. Em vẫn ngồi trên giường nhìn tôi. Tôi tiến lại. Là vẫn quỳ ôm lấy bụng em thủ thỉ.

-em gầy đi nhiều lắm đấy. Nhìn em kìa. Làm để sống hay làm để ốm.

-cuối năm bận thôi bình thường em nhàn mà.

-bận cũng phải xếp thời gian nghỉ ngơi chứ. Em… Làm anh…

Tôi định nói cái chuyện ấy mà sợ em tự ái. Nên thôi.

-làm anh nghi ngờ à?

Em đọc vị được suy nghĩ của tôi, tôi gãi đầu cười ngại. Em xoa đầu tôi. Luồn tay vào tóc gãi gãi rồi bóp đầu bóp cổ và vai cho tôi đỡ mỏi. Người ta không cần nhắc. Không cần nhờ cũng tự làm cho tôi thấy dễ chịu hẳn. Tôi ngước lên nhìn em đang tỉ mỉ bóp trán bóp đầu cho tôi. Môi cong lên làm tôi muốn hôn.

Tôi rướn người lên. Vòng tay qua cổ em kéo xuống hôn em. Nụ hôn nhẹ nhàng. Vì nếu hôn thêm cái mạnh. Tôi không kìm lòng được đâu. Đưa em vào đây không phải để làm thịt em. Mà là chỉ muốn được ôm lấy, được mè nheo, được làm nũng người ta. Và quan trong là để em nghỉ ngơi vì thấy em cũng mệt mỏi thật rồi.

Khi mà tôi khó chịu mới rời em ra. Cố thở để kìm chế. Em xoa đầu tôi, chúng tôi cộc vào trán nhau khẽ cười.

-em biết anh có nhiều câu hỏi muốn hỏi. Giờ em nghe đây.

Tôi cau mày nhìn em.

-tại sao em không bao giờ chịu giải thích với người ta. Cứ kệ họ khổ sở với nghi ngờ là như thế nào.

Em cười.

-lúc người ta mất bình tĩnh. Mình giải thích có khi làm người ta hiểu xa hơn. Cứ bình tĩnh khi họ bình tĩnh lại mình giải thích sẽ hiệu quả hơn. Quan trong là người ta tin mình thì không khó để nói. Mà nghi ngờ nghĩa là không còn tin nữa. Cho nên mình muốn lấy lại lòng tin thì càng phải bình tĩnh.

– vậy em…

-anh Mùi hả? Hay là bao nhiêu người.

-cả hai.

-anh Mùi thì là anh Mùi. Anh ấy là anh Mùi của em.

-thế còn anh.

Em tủm tỉm.

-anh là đứa trẻ mà em nghĩ tới. Lo lắng và… muốn cắn cho trận.

Em mím môi bóp đầu tôi mạnh hơn. Tôi cười.

-còn anh. Anh có bao nhiêu người đàn bà rồi.

-bà xã và em.

-Thật không?

Tôi gật.

-em không tin anh đúng không?

Em cừơi.

-vậy mẹ, em gái, rồi gì gì nữa thì vứt đi đâu. Là câu hỏi bao nhiêu đàn bà chứ có hỏi ngủ với bao nhiêu người đâu.

Tôi phì cười vì cái lý sự của em. Hóa ra là người ta trả lời theo kiểu của người ta. Tôi cười nhéo má em.

-em hư lắm. Người ta nói một điều thì hiểu một nẻo.

-đấy… Anh thấy không hiểu ý nhau nó khổ không. Cho nên trước trước khi nói người ta hãy nghĩ là mình thật sự đã hiểu đúng ý nhau chưa. Nếu không người ta bị oan. Còn mình ấm ức cũng không oan.

Tôi cừơi ôm chặt lấy em. Tôi trẻ con nhỉ. Còn em trưởng thành . Dạy tôi học cách làm người lớn.

-anh xin lỗi.

-vì cái gì.?

– Vì đã tự tiện mò đến nhà em. Không biết ông xã có nói gì không?

-không. Anh ý biết anh là ai đâu mà nói.

-thế ông ý đi chưa.

-đi hôm qua rồi ạ.

-bao giờ lại về.

-tùy. Nếu mà cô ấy ngoan thì ít về.

Tôi hiểu ý. Dù biết em chia sẻ chồng cho người khác cũng chẳng vui vẻ gì.

-tại sao em lại để như thế.

-cái đấy. Nói sau nhé. Không phải lúc nghĩ tới mấy chuyện linh tinh đó.

-nếu là vợ anh. Chắc cô ấy điên rồi. Có khi gϊếŧ anh và người kia luôn ý.

-chị ấy mà biết có khi gϊếŧ em thôi. Vì anh vẫn còn giá trị.

Tôi hiểu ý em.

-anh có bao giờ thấy người ta đổ lỗi cho chồng, đánh chồng. Thay vì chửi người kia là cướp chồng và đánh đập họ.

Tôi gật.

-Đúng ra, nếu người ta không muốn người ta sẽ không làm. Giống anh. Sao sau bao năm có mình chị ấy, giờ lại muốn có thêm em. Tuy chỉ là cảm xúc bất chợt nhưng nó cũng chứng tỏ là lỗi không của riêng ai.

-là do anh. Nhưng không phải cảm xúc bất chợt.

-cho nên em hiểu Dương cũng là có cảm tình với họ. Em không nói vì Dương là người ra ngoài. Không tránh khỏi, còn nếu Dương còn tôn trọng sẽ quay về.

-và quan trong nhất… Là sau thời gian hiểu hết về nhau. Tình yêu nó chuyển đổi sang trách nhiệm và tiền bạc. Giữ vì yêu thật lòng hay giữ vì không muốn mất miếng cơm. Còn tùy, chứ chưa chắc tỏ ra ghen tuông đã là vì yêu đâu nhé.

Em cười. Tôi hiểu một phần ý em. Ôm lấy em thủ thỉ.

-em đừng nghĩ nhiều giờ ngủ một giấc đi cho khỏe.

-em ổn mà.

-em lúc nào cũng tỏ ra mình ổn. Cố gắng mạnh mẽ để làm gì?

Tôi giận em.

-hãy để mọi người có cơ hội quan tâm em. Đừng như thế

Em ngồi im. Tôi vòng tay ôm chặt lấy. Rúc vào lòng.

-Dù là em hay bà xã anh. Anh vẫn muốn được chăm sóc cho cả hai người. Chỉ có điều. Dân yếu đuối hơn. Cần anh hơn.

-vậy giờ chị ấy cần anh. Anh về đi.

-từ 9 rưỡi đến sáng là giờ dành cho cô ấy. Còn giờ này là dành cho em. Anh biết anh tham lam nhưng mà anh không xa em được.

Tôi rúc vào lòng, rúc vào ngực hít mùi thơm trên cơ thể em.

– em nằm xuống nghỉ đi. Nằm xuống anh bóp lưng cho ngủ.

Em tủm tỉm xoa má tôi.

-không cần xoa lưng. Cho liều thuốc ngủ tự nhiên là ngủ được liền.

-thuốc ngủ tự nhiên á.

Em cười ngại. Tôi hiểu ý ngay. Ngẩng lên hôn em.

-anh sợ em mệt.

-mệt rồi ngủ cho ngon.

Tôi sung sướиɠ nhấc bổng em lên ngả xuống giường. Người ta chủ động mời gọi thì tôi… Tôi thích. Hôn em quên trời đất luôn. Chúng tôi quấn lấy nhau. Sau mấy hôm giận hờn. Cảm giác vui thấy lạ. Tôi vần em một hồi cho em mệt.

Đến lúc xong việc người ta kệ tôi vệ sinh cho rồi ngủ một cách ngon lành. Tôi nằm đó ngắm em. Em càng độc lập càng mạnh mẽ thì tôi càng lo lắng. Bởi nếu như thế tôi không thể giúp gì được cho em. Tôi không có giá trị gì thì em bỏ tôi cũng chẳng có gì lưu luyến.

Tôi thở dài, với điện thoại của em để tắt chuông vì tiếng tin nhắn. Điện thoại của em tôi biết mật khẩu vì nó đơn giản quá. Tôi tò mò mở. Điện thoại có rất nhiều tin nhắn có lẽ còn chưa có thời gian đọc.

Dòng tin gửi đến gần đây. Nói về công việc kinh doanh của em. Người ta ngỏ ý giúp em mà em từ chối. Tất nhiên đàn ông giúp đàn bà thì có mục đích cả thôi nhưng người yêu tôi từ chối rồi.

Tôi không bao giờ quan tâm điện thoại của vợ. Cho nên không nói biết cô ấy có tò mò theo kiểu của tôi không. Điện thoại của em chả có tin nhắn nào đặc biệt hơn mức công việc. Trừ tin nhắn của tôi. Hình như em không hề xoá và ông xã bên ấy cũng chẳng quan tâm thì phải.

Tôi mò vào bộ sưu tập ảnh. Cũng chỉ toàn hình con trai em. Thêm vài cái clip khiến tôi phì cười. Là họ đang ăn khoai nướng ở quê. Mặt mũi lem nhem như cái hồi chúng tôi còn bé.

Cô gái của tôi hóa ra chẳng có bí mật nào cả. Cái suy nghĩ trưởng thành tạo nên con người ít nói và mạnh mẽ. Tôi thấy rung động thật sự. Khẽ thơm lên trán người ta mà người ta ngủ say lắm rồi.

Gần đến giờ về tôi phải đánh thức em. Thấy em ngủ ngon nhưng tôi không thể để em lại và cũng không được về muộn quá để tránh nghi ngờ.

Tôi chồm lên người em. Thơm mắt thơm môi gọi.

-gái ơi, tới giờ về rồi dậy đi nào.

Em vươn vai, mắt nhắm mắt mở nhìn như trẻ con. Đưa tay kéo tôi xuống hôn một cái. Tôi lưu luyến quá mà hôn lại. Tôi không muốn xa em. Nhưng em rời ra.

-về đi không nghe tế bây giờ.

Chúng tôi như hai đứa trẻ lén lút yêu nhau vì sợ cha mẹ biết.

Tôi về đến nhà. Vợ tôi ngồi xem tivi thấy tôi về thì quay sang hỏi.

-anh đi đâu mà về muộn thế.

Tôi đã lên câu trả lời trước rồi nên bật như máy.

-anh giao hàng muộn nên đi tập muộn.

-muộn thì nghỉ tập đi. Đi gì mà đến tối như thế.

Tôi nhìn cô ấy cau có mà buồn cười. Tôi để điện thoại đã xóa hết cuộc gọi và tin nhắn của phụ nữ. Cả số của khách luôn. Để nó lên tủ rồi vào lấy quần áo đi tắm. Lúc ra, cô ấy vẫn đang cầm để tìm xem có gì lạ không. Tôi quen rồi nên kệ. Chỉ cần cô ấy đừng gọi điện cho khách của tôi là ok rồi.

Sáng hôm sau tôi rủ em đi ăn sáng. Không ngờ lần này em lại đồng ý. Chúng tôi gặp nhau, ăn uống và trò chuyện đủ các chủ đề. Và phần lớn câu chuyện bắt nguồn từ phía tôi.

Xong rồi em đứng lên thanh toán. Hai chúng tôi thường tranh nhau trả tiền bởi em không thích ai trả tiền cho mình cả. Nhiều lúc em nói nhiều tôi chỉ biết đứng im phía sau nhìn nhìn và nhịn. Là người ta chẳng muốn mang nợ ai cái gì. Ngay cả vài đồng tiền nước. Tôi tự ái.

Tôi ghé sát vào lưng em rủ rê.

-em… Nay rảnh đúng không.

-Vâng.

-mình đi nói chuyện lúc đi.

Em quay lại nhìn tôi cau mày.

-đi làm đi. Ham hố.

-nhưng mà anh thấy….

-qua rồi còn gì?

-nhưng vẫn đói lắm.

-anh hư vừa chứ. Đi giao hàng đi.

Tôi cười cười.

-cho cái rồi về đi làm nhé.

Tôi nắm tay mặc cả. Em đứng đó ngại. Cuối cùng cũng gật đầu vì tôi cứ xin. Chúng tôi lại tranh thủ. Em, sau một đêm ngủ đủ giấc cơ thể khỏe lên trông thấy. Vòng tay siết chặt lấy tôi. Tôi không kìm nén nổi. Xoay em lại. Làm mạnh khiến em kêu lên. Tôi thích. Cúi xuống chạm vào chỗ nhạy cảm kí©h thí©ɧ cho em. Là người ta cũng ham muốn tôi nhiều lắm thì phải. Chúng tôi yêu nhau đến lúc mệt lắm mới rời nhau ra. Em nằm xuống ngủ còn tôi dậy đi làm.

Trước khi ra khỏi cửa. Em ngóc đầu lên hỏi.

-chiều anh có vào thăm mẹ không?

-em qua đó hả?

-em vào đó có việc.

-vậy bao giờ vào gọi anh nhé.

-nay chị có vào không.

-chắc không. Vì mẹ sắp về rồi và cô ấy cũng ít vào vì không biết chăm người ốm.

-anh đi làm đi. Chiều em gọi.

Đúng như em nói. Chiều đến tôi khấp khởi đi vào viện chơi với mẹ và chơi với em. Cô gái của tôi bây giờ sắc mặt còn tốt hơn cả lúc sáng. Đúng là có thuốc vào cũng khác. Mà thứ thuốc của tôi chắc là tốt lắm rồi.

Em ngồi pha nước cam cho mẹ tôi uống. Thấy người ta, tôi chỉ muốn vồ lấy mà ăn thịt. Em vẫn phong kín bởi cái áo khoác gió. Bộ đồ khỏe khoắn và kín đáo. Đến lúc cho mẹ uống xong tôi quay sang hỏi.

-hôm nay vào đây có việc gì.

_em đi khám định kỳ.

-khám chưa?

-chờ anh Thành ra lấy kết quả.

-lâu chưa?

Tôi vừa hỏi thì em có điện thoại. Em cười cười cúp máy nhìn tôi.

-em sang lấy kết quả nhé.

-anh đi cùng được không?

– làm gì?

-để xem người ta có thể đẻ cho anh một đứa nhóc không?

Em ngước lên nhìn tôi. Tôi nói nhỏ mà. Chỉ em nghe thấy thôi. Em cười rồi đứng lên. Tôi cũng đứng lên đi ra theo em. Vừa ra đến cửa. Tôi tính với tay về phía em mà chưa kịp làm thì người xuất hiện trước mặt chúng tôi… Là vợ tôi.

---------