Chương 20

Vốn không có kế hoạch từ trước nên em và Mai chỉ đi loanh quanh khắp cái đất Hà Nội, hai đứa chẳng dừng lại ở đâu lâu mà thời gian chủ yếu là dành trên xe. Thời gian dường như trôi nhanh hơn mọi ngày, chẳng mấy chốc trời đã ngả về chiều em và Mai lê lết đi với tốc độ bò trên đường trở về

- Nghĩ cậu dẫn mình đi đâu đó chơi vui ai ngờ chỉ dẫn mình đi ngắm đường à

- Thì mình có biết chỗ nào vui đâu, trước giờ có mấy khi đi chơi,cậu hỏi mình quán nhậu nào đồ nhắm ngon may ra mình còn biết

- Xạo hoài thôi cha nội

- Ơ dùng giọng Nam cơ à

- Sao hông

- Không có gì nghe dễ thương hơn thôi

- Xạo ke hoài

- Haizz nói thật mà ai đó cứ nghĩ …

- Nghĩ sao

- Thôi mình không nói nữa tổn thương rồi

- Xin cậu đó….

Đường phố lên đèn từ bao giờ em cứ lái xe với tốc độ chầm chậm vừa đi vừa chém gió với Mai,hai đứa nói chuyện đủ chủ đề rồi chẳng biết khi nào lại lôi kéo nhau đến vấn đề tình cảm

- Đừng nói trước giờ cậu có mỗi một mối tình là Ngọc nha

- Cậu biết rồi đó..

- Thế lúc N đi cậu vẫn không yêu ai hả

- Ai dám yêu tớ chứ

- Tại sao

- Ba từ thôi tương lai mù mịt

- Bốn từ rồi đấy

- ờ thì bốn từ, thực ra tớ nghĩ lúc đó chắc mình mất cảm giác yêu thương ai đó hoặc có thể coi là tạm quên đi

- cậu nói thật …

giọng Mai bỗng trở nên nghiêm túc lạ lùng

- thực ra đôi lúc cô đơn lắm chứ, nhiều khi nhìn bạn bè tíu tít bên người yêu thấy chạnh lòng, nhiều lúc muốn yêu ai đó lắm để quên đi N nhưng hên là tán mà không ai đổ

- tớ không tin cậu tán không đổ được em nào

- thực mà tớ đâu biết tán gái đâu, trong chuyện tình cảm tớ là một thằng khờ với kinh nghiệm zero mà

- tớ tin điều này

- sao cậu không nói là không tin nữa đi, tin điều này ngang bằng đánh giá thấp bạn cậu quá

- dù mấy năm không gặp nhưng tớ vẫn tin trong tình cảm cậu là thằng ngố T ạ

- lý do chứ

- còn cần lý do ư, sự thật chứng minh rồi

- sự thật nào, ở đâu vậy

- thực ra cậu có biết ….

Mai đang nói bỗng nhiên ngừng lại

- Sao cơ

- Không có gì

- Khơi sự tò mò của tớ rồi bỏ đấy, cậu cũng hơi ác rồi đó

- Mình thấy hơi đói rồi kiếm cái gì ăn đi

- Ê định đánh trống lảng hả

- Hay đi ăn đồ nướng đi, trời lạnh lạnh vầy ăn đồ nướng là hợp

Với cái chiêu đánh trống lảng được luyện đến mức thượng thừa của Mai em đành phải tấp xe vào một quán đồ nướng ven đường , ăn uống xong xuôi hình như Mai vẫn chưa có ý định trở về mà đòi ra bờ Hồ Gươm ngắm cảnh. Mua hai cây kem ngồi ở ghế đá, vừa xít xoa vì lạnh Mai vừa nhỏ nhẹ cắn từng miếng kem

- Lạnh như thế này cứ đòi ăn kem, về viêm họng đừng đổ thừa tại tớ nha

Vừa nói em vừa cởi chiếc áo khoác ngoài khoác nên vai cô ấy

- Cậu không hiểu lạnh ăn kem mới có cái thú vị

- Thú vị gì chứ, viêm họng đừng có khóc nha

- Đầu gỗ như cậu hiểu sao được

Cả hai đứa lại cùng im lặng ngắm cảnh hồ về đêm, từng ánh sáng đèn điện lung linh phản chiếu xuống mặt hồ khiến mọi thứ trở nên mơ hồ huyền ảo. Một cơn gió lạnh thổi qua làm em khẽ rùng mình

- Lạnh hả, thế mà bày đặt nhường áo cho người khác

- ờ thì..

em chưa kịp nói hết câu thì một vòng tay ấm ôm ngang lấy eo em, Mai lại sát người dựa đầu vào vai em, mùi thơm từ người Mai thoang thoảng quanh mũi làm em thấy bồn chồn, lâu lắm rồi em mới tiếp xúc gần như vậy với một người con gái

- Mai…

- Im lặng

Mai khẽ gắt

- Nhưng mà…

- Im lặng mà, tớ ôm cậu một lúc không được à

- Không phải nhưng…

- Tớ không ngại cậu nhưng nhị gì chứ, im lặng đi sáng nay đã nói rồi hôm nay cậu là của tớ…

Em và Mai cứ giữ tư thế như vậy thật lâu, dường như cô ấy không có ý định buông em ra

- Giống như Hồ XXX ở quê mình nhỉ

- ờ

- tớ vẫn nhớ những chiều mấy đứa rủ nhau lượn bờ hồ, nhớ cảm giác nằm ườn trên bãi cỏ và nhớ…

- nhớ gì nữa

- cậu không hiểu đâu

- cậu lại chơi trò ôm con bỏ chợ đó, làm tớ tò mò rồi phán câu xanh rờn cậu không hiểu đâu

- nếu cậu hiểu thì cậu đã không gọi là ngố

- cậu….

- thực ra….tớ nhớ đến một người

- ngồi bên cạnh tớ mà nhớ đến trai hả, xem ra sức hấp dẫn của tớ chưa đủ

- tớ nhớ đến một người thật gần với tớ nhưng dù tớ vươn tay ra cách nào cũng không thể nắm giữ người đó, một người mà tớ chót yêu nhưng lại là yêu đơn phương…

- cậu đùa tớ hả, cậu yêu đơn phương á, tớ nhớ không nhầm ngày đó cậu nhiều người theo đuổi lắm cơ mà

- người tớ yêu đã có người yêu rồi, nhiều khi tớ muốn đứng lên giành giật lấy tình cảm của mình nhưng không được, tớ không thể trái lương tâm để làm chuyện đó được, tớ chuyển vào nam để mong quên đi người ấy nhưng có lẽ tớ đã sai lầm, sai lầm lớn rồi T ạ

- …..

- Cậu không đưa ra được lời khuyên nào cho tớ à

- Tớ…tớ không rành mấy vụ này mà

- Cậu vẫn ngố như ngày nào, nhưng mà tớ thích cái ngố của cậu

- Thế cậu gặp lại người ấy chưa

- Gặp rồi, tình cờ gặp lại thôi, tớ không biết đây có phải là chữ duyên không nhưng lần này tớ sẽ cố gắng nắm lấy

- Có gì giới thiệu để tớ xem ai mà để cậu yêu lâu như thế nha

- Nhất định….

Bỗng nhạc chuông điện thoại em kêu nên cắt đứt cuộc nói chuyện,là số gái gọi đến

- Anh nghe nè

- Anh đang ở đâu thế

Đầu bên kia vang lên giọng gái nức nở

- ờ anh đang ở bờ hồ

- mấy giờ anh về ạ

- có chuyện gì thế em

- hức..em…tự dưng đau bụng quá…tý anh về chở em qua viện khám được không

- em bị đau lâu chưa, mà chờ anh tý anh về luôn

tắt máy trong ánh mắt ngỡ ngàng của mai, em đành giải thích

- mình về đi, C kêu đau bụng quá tớ về đưa con bé đi khám xem sao

- ừ

Mai chỉ khẽ gật đầu nhưng vẫn ngồi im tại chỗ, em đứng lên thì có một bàn tay bỗng kéo tay em lại, Mai nhìn em chăm chú, ánh mắt cô ấy như đang nhớ về điều gì đó

- sao thế

- à không có gì , cậu ra lấy xe đi

có lẽ sau này em mới hiểu được cái kéo tay khi ấy cùng với ánh mắt của Mai lúc đó là có ý nghĩa gì, chẳng qua khi đó em quá ngây ngô hay là vô tâm nên chẳng thể hiểu được. Em quay lưng đi lấy xe bỏ lại sau lưng bóng người con gái đang đứng nhìn theo, nhiều lúc em tự nghĩ lúc ấy giá mình hiểu được tất cả thì bây giờ không biết cuộc sống của mình sẽ đi về đâu nhưng có lẽ tất cả đã là định số, em vào Mai có một chữ duyên nhưng đành vô phận.