Chương 1: Tôi là con gái của tử thần

"Cô gái, ta đã một ngày chưa ăn cơm rồi, cháu có thể phát từ bi mời ta ăn một bữa cơm không?"

Tôi nhìn bà cụ trước mặt, trong nháy mắt tôi đã nhìn thấy tâm hồn đen tối bên dưới vẻ ngoài nhân từ của bà ta.

Thú vị.

Tôi nhướn mày, nắm lấy tay bà ta.

"Bà muốn ăn gì? Cháu đưa bà đi."

Bà cụ lộ ra vẻ mặt mừng rỡ.

"Không cần tốn kém đâu, quán mỳ nhỏ phía trước là được rồi."

Tôi được bà cụ dẫn đến quán mỳ kia, càng đến gần, chóp mũi càng ngửi thấy mùi m.áu ta.nh nồng đậm.

Khi thấy còn cách quán mỳ 1m, tôi bèn dừng bước.

"Hay là, cháu cho bà tiền, bà tự mình đi nhé?"

Bà cụ sốt ruột, cũng không giả bộ nữa, trực tiếp đẩy mạnh về phía trước.

Cùng lúc đó, mấy tên to con mở cửa ra cấp tốc lôi tôi vào trong.

Mũi miệng tôi bị khăn tẩm thu.ốc m.ê bịt chặt.

Thế nhưng bọn họ không biết rằng, trò này không hề có tác dụng gì đối với tôi.

Bởi vì tôi, vốn dĩ không phải là người.

-------

Tôi giả vờ hôn mê, bị bọn họ đưa đến một căn nhà nhỏ, tùy ý ném vào bên trong một l*иg sắt.

Theo tiếng chốt khóa vang lên, tôi chậm rãi mở hai mắt, quan sát tình hình xung quanh.

Một tên đàn ông thấp bé không hề giấu giếm mà đánh giá tôi từ trên xuống dưới một lượt, bỉ ổi cười thành tiếng, nói: "Lâu rồi chưa thấy hàng nào tốt như vậy, nhìn giống như tiên nữ vậy, bà Trương, bà làm tốt thật đấy!"

Bà Trương cười khà, liếc nhìn tôi đang ở trong l*иg sắt, xoa tay, nói: "Cô gái, cô đừng trách ta, ta cũng là ăn cháo cầm hơi nuôi gia đình sống qua ngày thôi. Cô yên tâm, chỉ cần cô nghe lời, sẽ không chịu khổ nhiều đâu."

Tôi mỉm cười, đón lấy ánh mắt của bà Trương, hỏi: "Bà là bà Trương đúng không?"

Sau khi nhận được câu trả lời chắc chắn từ bà ta, tôi nhìn vào mắt bà ta không chớp mắt, một cặp đồng tử sâu thăm thẳm tựa như đầm băng không đáy.

"Tôi khuyên bà quay về chuẩn bị xong hậu sự đi, bà không nhìn thấy được mặt trời ngày mai đâu."



Tất cả mọi người cười lớn, hoàn toàn không xem lời nói của tôi ra gì.

Bà Trương còn hu.ng hă.ng đ.á l*иg sắt, nói: "Cô gái, phô trương thanh thế gì trước mặt ta, cô còn non lắm."

Tôi mỉm cười, rồi nhìn về tên to con đằng sau bà ta: "Xin hỏi vị đại ca này, anh tên là gì?"

Tên to con liếʍ môi nói: "Sao nào, còn muốn giở trò trước mặt tao? Tao thấy mày chán sống rồi đấy. Nếu không phải mày bán được giá tốt thì tao đã xử lý mày từ lâu rồi."

Nói xong, một đám người kiêu ngạo bỏ đi, căn phòng lại trở về với bóng tối như ban đầu.

Tôi híp mắt, lặng lẽ hưởng thụ tất cả.

Bóng tối à, đây là môi trường tôi quen thuộc nhất.

Bởi vì vốn dĩ tôi đến từ bóng tối.

Hễ là người tôi gọi tên thì sẽ cách cái ch.ế.t không còn xa.

Trong căn phòng truyền đến tiếng nức nở rất nhỏ, tôi mới chú ý đến những chiếc l*иg xung quanh cũng đang nhốt các cô gái trẻ.

Một cô gái trong đó sợ hãi nói với tôi: "Chào cô, tôi là Tiểu An... tôi muốn biết, ngày mai bà Trương thật sự sẽ ch.ế.t sao?"

Tôi nhắm mắt ngủ một chút, lười biếng nói: "Đợi ngày mai là cô biết thôi."

Ngày hôm sau, tất cả mọi người còn đang ngủ thì cửa lớn bị đạp một cước mở toang.

Tên to con hôm qua dẫn một đám người xông vào, đi thẳng đến trước mặt tôi.

"Thật sự bị con tiện nhân mày nói trúng rồi."

"Sáng sớm bà Trương đã bị xe tải đ.âm, ch.ế.t ngay tại hiện trường."

"Tao vẫn không tin tà ma này!"

"Nói cho mày biết, tao đây tên Vương Hổ. Có năng lực thì mày khắc ch.ế.t tao đi!"

Tôi bình tĩnh nhìn Vương Hổ giống như đang nhìn một đứa trẻ náo loạn vô cớ.

"Không ngờ là tôi lại gặp được yêu cầu đặc biệt như thế này."

"Nếu đã như thế, thì tôi đồng ý với anh vậy."

"Vương Hổ, hôm nay anh sẽ bị thi.êu số.ng đến ch.ế.t."

Vương Hổ hu.ng á.c nhìn tôi, hai tay nắm chặt thanh sắt trên l*иg.



"Nếu như hôm nay tao không ch.ế.t thì tao sẽ đến chơi ch.ế.t con đi.ế.m mày."

Nói xong, đàn em của Vương Hổ ném một bát cơm ở trước mỗi l*иg sắt, sau đó hậm hực bỏ đi.

-------

Tôi hứng thú nhìn phản ứng của các cô gái bên trong phòng.

Phần lớn đều tuyệt vọng, cũng có người nghiến răng nghiến lợi chửi bới bà Trương mong bà ta ch.ế.t không yên.

Còn Tiểu An hôm qua, cô ấy chia nửa phần cơm vốn dĩ không đủ của mình cho một bé gái chưa thành niên.

Ánh mắt nhìn bé gái của cô ấy rất dịu dàng.

Tôi cũng học theo dáng vẻ của cô, đẩy bát cơm sang cho cô gái bên cạnh.

Mọi người truyền tới truyền lui, chia thức ăn cho nhau, tốt xấu gì cuối cùng tất cả cũng được ăn no.

Sau khi ăn xong, có người bắt đầu chủ động kể việc bản thân đã gặp.

Có người được bà ngoại nuôi từ nhỏ đến lớn, không nỡ nhìn ông bà già phải chịu khổ, vì thế mà bị lợi dụng sự đồng tình và bị bắt đến đây.

Còn có người vừa nhận được thư báo trúng tuyển của trường đại học, trên đường đi báo danh thì bị bà Trương lừ.a g.ạt qua đây.

Thậm chí có người đã có chồng chưa cưới, sắp kết hôn thì lại bị những kẻ lấy danh tuyển làm thuê lừ.a đến.

Những người này từng người kể về chuyện của mình.

Chỉ còn lại tôi và Tiểu An vẫn không nói gì.

"Tôi tên Hải Lạp..."

Tôi vừa mới lên tiếng thì cửa lớn lại bị mở ra.

Phải, lần này không phải đạp mà là nhẹ nhàng mở ra.

Người đến không phải Vương Hổ, là tên đàn em của hắn.

Bọn họ hết sức cung kính mở l*иg sắt của tôi.

"Tiểu tổ tông, rốt cuộc cô là ai vậy, sao lại nói linh như thế?"

"Buổi tối khi lái xe anh cả có uống hơi nhiều, không biết vì sao xe lại n.ổ mạnh, người sống bị thi.êu ch.ế.t..."

Nguồn sưu tầm.