Chương 5: Tôi là con gái của tử thần

A Đông vừa đi mấy bước lại quay đầu dặn tôi: "Không có mệnh lệnh của lão đại thì Bahrton sẽ không tùy tiện tấn công người khác đâu. Chỉ cần cô ở yên một chỗ không động đậy, không chủ động đến gần Bahrton, thì cô có thể chờ được đến khi lão đại quay về."

Tôi dịu dàng đáp lại một tiếng: "Anh yên tâm, tôi sẽ ngoan mà."

Đợi A Đông rời đi, tôi đã hất cốc nước bên cạnh về phía Bahrton.

Bahrton bị hất nước thì giật mình, bước chân ưu nhã về phía tôi, vừa đi vừa gầm gừ một tiếng như để chứng minh sức mạnh của mình.

Tôi trực tiếp đi qua đá.nh lên đầu nó.

Boong ke này thật sự là một nơi tốt.

Ngay cả một con chó cũng cõng trên lưng rất nhiều tội lỗi.

Bahrton nổi giận, nhe nanh xông về phía tôi, con ngươi ghim chặt lấy tôi, trong cổ họng không ngừng phát ra mấy tiếng gầm gừ.

Tôi đứng nguyên tại chỗ không động đậy, đợi đến khi nó đi qua muốn tấn công tôi thì tôi mới đưa một tay ra để banh miệng nó.

Bahrton khuất phục chỉ biết chảy nước miếng và lộ ra một cặp răng nanh.

"Thật là một cặp răng đẹp nha!"

Tôi hài lòng mỉm cười.

Khi lão đại Tiêu mở cửa phòng ra, liếc mắt một cái là nhìn thấy tôi đang ngồi trên sàn nghịch răng.

Là răng của Bahrton đấy.

Bahrton bị tôi cưỡ.ng é.p b.ẻ ră.ng đang nghiêng đầu co lại trong góc phòng, sợ hãi rên ư ử.

Đám đàn em thấy rõ cảnh tượng trong phòng đều tắt ngấm.

Lão đại Tiêu không có biểu cảm lớn gì hết, chỉ là hồi lâu sau mới phát ra mấy chữ qua kẽ răng: "Được, giỏi lắm!"

Hắn hít sâu một hơi, túm cổ áo của tôi xách tôi ra khỏi phòng, thuận tiện gọi Tiểu An đến.

Tôi giãy giụa thoát khỏi sự kìm hãm của lão đại Tiêu, chạy đến nắm lấy tay Tiểu An.

Đầu tóc cô ấy có hơi rối, chắc hẳn cũng gặp phải một vài tình huống.



Thế nhưng quần áo vẫn ngay ngắn chắc hẳn cũng không có gì đáng ngại.

Lão đại Tiêu đưa chúng tôi đến sảnh lớn, đám đàn em lôi lên một người đàn ông đầu trọc toàn thân đầy m.áu.

Tên đầu trọc vừa nhìn thấy lão đại Tiêu thì quỳ sụp xuống đất dập đầu không ngừng, cầu xin: "Tôi không bao giờ dám nữa, xin lão đại hãy xem như tôi theo anh bao năm qua mà tha cho cái mạng rẻ rúng của tôi..."

Lão đại Tiêu cũng không thèm liếc mắt nhìn tên đầu trọc, thờ ơ đùa nghịch con d.ao trong tay.

Chơi đủ rồi, hắn lười nhác ngước mắt nhìn tôi: "Bé cưng, em lấy con d.ao này ch.ặt tay phải của hắn cho tôi."

Tôi nhận lấy con dao hắn ném qua, bật ra lưỡi dao, nói: "Con d.ao này của anh không đủ sắc, dùng nanh sói tôi vừa mài xong đi."

Trên mặt tôi xoẹt qua một tia hưng phấn khát máu, lấy ra ranh nanh tôi vừa bẻ từ chỗ Bahrton, từng bước một đi đến gần tên đàn ông đầu trọc.

"Cô gái, cô gái, xin cô tha cho tôi... xin cô... a!"

Tôi cắm da.o nanh sói vào cổ tay hắn, dùng sức c.ắt đ.ứt tay hắn.

Hiện trường vô cùng thảm.

M.áu tươi bắn lên mặt, cùng với nụ cười hồn nhiên của tôi.

Đã khiến tất cả mọi người đều trợn mắt há hốc mồm.

Ngoại trừ lão đại Tiêu.

Tiếng cười đột nhiên vang vọng khắp sảnh lớn.

Lão đại Tiêu hứng thú nhìn tôi, khen tôi làm tốt, hỏi tôi muốn phần thưởng gì.

Tôi suy nghĩ, hình như tôi không có đồ gì thích lắm nên quay đầu hỏi Tiểu An.

Tiểu An trả lời: "Tôi muốn tham quan boong ke này."

Lão đại Tiêu đồng ý.

Đề nghị này của Tiểu An rất tốt, đã giúp tôi nhìn được tất cả tội ác ở trong boong ke này.

Tôi nhìn thấy rất nhiều thiếu nữ được trang điểm ăn mặc như búp bê, bọn họ có đôi mắt gần như tuyệt vọng và biểu cảm ch.ết lặng, đánh mất hết khát vọng muốn sống.



Tôi nhìn thấy các thiếu niên tươi đẹp như hoa, bọn họ sẽ bị đưa đến chỗ các phú thương bất cứ lúc nào, giống như các thiếu nữ, bọn họ đều là công cụ làm ăn cho lão đại.

Tôi cũng nhìn thấy rất nhiều đàn ông đứng tuổi bị nuôi nhốt, đợi đến khi thời cơ chín muồi thì nộ.i tạ.ng của bọn họ sẽ được bán đi khắp thế giới.

Tôi còn nhìn thấy người già trồng cây anh túc ở trong vườn hoa, bọn họ vừa phấn khích vừa kí.ch độ.ng, say sưa che chở bảo vật trong tay.

...

Sau cùng, lão đại Tiêu đưa chúng tôi thăm quan nơi đáng sợ nhất trong boong ke này.

Hắn gọi nơi này là phòng ch.ế.t.

Vừa bước vào, trong phòng ch.ế.t đang treo một người má.u chảy đầm đìa trên giá chữ thập.

Tôi phân tích hồi lâu mới xác định đó là một người đàn ông.

Trên người người đàn ông không có miếng da nào lành lặn, người đó đã biến thành một người m.áu.

Xung quanh treo các loại dụng cụ tr.a tấ.n bằng sắt, mỗi ngày đều thay phiên dùng trên cơ thể người đàn ông này.

Tôi nhìn thấy Tiểu An nắm chặt tay tôi hơn, khóe mắt thoáng chốc đỏ ửng.

"Trước đây hắn từng theo tôi vào sinh ra tử, tôi coi hắn là anh em như thể tay chân."

"Nhưng không ngờ, hắn lại là một tên cớm, ph.á h.ủy một đường dây giao dịch quan trọng của tôi."

Trên mặt lão đại Tiêu lộ ra biểu cảm phức tạp vừa tàn nhẫn vừa hoài niệm.

Đàn em lấy ra một cốc nước ớt hất qua đó.

"A..."

Người đàn ông hồi phục một chút ý thức, ngước mắt khinh thường nhìn chúng tôi, ánh mắt dừng lại trên người Tiểu An phút chốc rồi lại dời đi.

Anh ta mơ hồ phát ra những tiếng rên ư ử không rõ, chúng tôi mới phát hiện đầu lư.ỡi của anh ta đã bị c.ắt.

Tôi không nói gì cả, là bởi vì công đức trên người người m.áu này quá chói mắt.

Ánh sáng vàng trong linh hồn của anh ta, so với Tiểu An, so với A Đông, so với rất nhiều người tôi từng gặp đều mạnh hơn.