Chương 10: Giác quan thứ bảy của con người

Tôi sợ hãi nhìn đạo sĩ một cái, ông ta không nói một lời đã trừng mắt nhìn tôi, tôi một khi sợ hãi, liền kể tất cả những điều kỳ lạ trong giấc mơ của mình trong khoảng thời gian này cho ông ta nghe.

Đạo sĩ nghiêm cẩn sau khi nghe xong, thật lâu cũng không nói ra một câu, tôi sợ hãi hỏi ông ta, vốn là một giấc mơ, vì sao Tiểu Ngôn lại biết, còn nhất quyết nói rằng tôi đã ngủ với vợ cậu ấy.

Đạo sĩ nghiêm cẩn bỗng nhiên bước tới trước quan tài, sau đó từ trong túi lấy ra một đồng tiền, lạch cạch một tiếng đập vào quan tài. Tôi nghĩ đồng tiền sẽ bắn bay ra ngoài, nhưng điều làm tôi căng thẳng là tất cả chúng đều được dựng thẳng trên quan tài.

Đạo sĩ nghiêm cẩn thở dài và nói với tôi: cho cậu hai sự lựa chọn, một là chạy trốn ngay lập tức, càng xa càng tốt. Tôi không biết liệu cậu ta có đuổi kịp cậu không. Nếu trong năm ngày nữa, vào đầu thất của cậu ta mà cậu không chết, thì cậu sẽ trốn thoát. Một cách khác, đó là ở lại chỗ này, thời điểm đầu thất, tôi giúp cậu giải quyết chuyện này.

Tôi nghe mà chân đều bắt đầu run lên, hai lựa chọn đều không phải là lựa chọn tốt. Tôi hỏi đạo sĩ nghiêm cẩn là cách nào thì an toàn một chút.

Đạo sĩ nghiêm bỗng nhiên chuyển đề tài, hỏi tôi vì sao người có sáu giác quan. Tôi há mồm liền trả lời ngũ giác không phải ngũ thức. Giác quan thứ sáu chính là trực giác sao?

Ông lắc đầu và nói: Trên thực tế, con người vẫn còn có giác quan thứ bảy.

Trong đầu tôi còn đang suy nghĩ làm sao có thể thoát khỏi sự quấn lấy của Tiểu Ngôn, có chút không kiên nhẫn hỏi cái gì là giác quan thứ bảy, nhưng lại sợ đắc tội với đạo sĩ nghiêm cẩn này, cho nên giọng nói liền lộ ra khúm núm.

Đạo sĩ nghiêm túc chỉ vào ngực tôi và nói: "Giác quan thứ bảy là sự ánh xạ, những gì cậu tưởng tượng trong đầu sẽ được ánh xạ đến những nơi gần cậu."

Tôi liền nói không thể nào, chỉ là nói đùa thôi. Đạo sĩ nghiêm cẩn cười gằn, hỏi tôi dạo này tôi nằm mơ phát sinh quan hệ với vợ Tiểu Ngôn ở nơi nào.

Tôi lắc đầu không phủ nhận và nói điều gì đó trong giấc mơ, tôi làm sao biết là nơi nào, đạo sĩ nghiêm cẩn bảo tôi cẩn thận suy nghĩ kỹ từng chi tiết, nói không chừng chúng tôi có thể tìm được chỗ đó, hơn nữa nó nhất định ở gần nhà tôi.

Đạo sĩ nói có bài bản hẳn hoi, trong lòng tôi bắt đầu giãy dụa, do dự, bọn họ nói ngày thường nghĩ gì, đêm lại mơ thấy, cũng có người nói chuyện trong mộng đối lập với hiện thực. Lúc này có người từ sân sau đi vào.

Là cha mẹ của Tiểu Ngôn, bọn họ đến giữ tôi lại ăn cơm tối, đồng thời còn nói cho tôi biết là họ đã giúp tôi chuẩn bị đệm chăn buổi tối xong rồi.

Sắc mặt tôi tái nhợt vừa muốn từ chối, thế nhưng đạo sĩ nghiêm cẩn vậy mà lại đồng ý cái rụp dùm tôi, còn nói muốn thương lượng với tôi chuyện sau này một chút. Tôi không kịp phản bác, mà cha mẹ Tiểu Ngôn đã bắt đầu rưng rưng cảm tạ tôi.

Tôi nhìn bộ dáng của hai người, thật sự không đành lòng từ chối. Sau khi bọn họ rời khỏi sân sau, tôi chán nản nhìn đạo sĩ nghiêm cẩn.

Khuôn mặt của ông ta không thay đổi, và sau đó tiếp tục nói với tôi, suy nghĩ một chút đi, sau khi chúng tôi tìm thấy nơi đó, là sẽ tin những gì ông ta nói.

Nếu cậu vẫn khăng khăng như vậy thì hãy chọn cách đầu tiên tôi chỉ cậu, chạy càng xa càng tốt, nhưng rất có thể, chỉ ba ngày sau đó, cậu sẽ chết trên đường.

Nếu bất chấp thì dù sao tôi cũng sẽ chết, vậy thì cũng nên thử một lần, hơn nữa đạo sĩ này thoạt nhìn cũng rất đáng tin cậy, trầm tư suy nghĩ và nhớ lại cảnh tượng triền miên với vợ của Tiểu Ngôn trong giấc mơ hàng đêm, rồi miêu tả lại cho đạo sĩ nghiêm cẩn.

Đây không thể nghi ngờ là một chuyện mò kim đáy biển, phạm vi gần nhà tôi quả thực quá chung chung. Theo bản năng, tôi cảm thấy giác quan thứ bảy này thực sự không có một chút dấu hiệu đáng tin cậy nào. Nó quá khoa học viễn tưởng.

Mà lúc này, đạo sĩ nghiêm cẩn lại hỏi tôi một câu, chính là thời điểm tôi nhìn thấy vợ Tiểu Ngôn, cô ta có biểu hiện đặc thù gì hay không?

Những lời này của đạo sĩ nghiêm cẩn trực tiếp làm tôi bừng tỉnh, ngày đó lúc Tiểu Ngôn kết hôn, cô dâu nháy mắt với tôi, giống như là đã quen biết tôi từ rất lâu trước đây, đó chính là vấn đề.

Sắc mặt tôi trắng bệch nói có. Hơn nữa còn nói cho đạo sĩ nghiêm cẩn nghe.

Đạo sĩ nghiêm cẩn thở dài, nói: Cậu có biết nơi cậu mô tả ở đâu không?

Tôi lắc đầu và nói rằng tôi không biết. Đạo sĩ nghiêm cẩn lại hỏi tôi có náo loạn động phòng hay không. Trong lòng tôi bỗng nhiên sinh ra bất an cực lớn. Đạo sĩ nghiêm cẩn nói cho tôi biết, cha mẹ Tiểu Ngôn nói, đêm trước khi Tiểu Ngôn muốn kết hôn, bởi vì phong tục nông thôn, cô dâu và chú rể không thể gặp mặt, cho nên Tiểu Ngôn vẫn ở trên công trường chưa từng trở về. Chỉ để lại cô dâu ở nhà một mình.

Khi đó, trong phòng ở sân sau luôn vang lên giọng của một người phụ nữ, rêи ɾỉ trầm thấp, hai vợ chồng già tưởng là Tiểu Ngôn không chịu nổi người vợ xinh đẹp của mình nên cho rằng là Tiểu Ngôn về vào buổi tối.

Bởi vì trong phòng khóa cửa ba tầng trong ba tầng ngoài, cô dâu cũng là người ngoài mới tới, nói là vụиɠ ŧяộʍ, căn bản là tìm không được đối tượng. Hơn nữa lai lịch của cô dâu này Tiểu Ngôn cũng không nói, cho nên càng không ai biết trong sân này kỳ thật còn có một người phụ nữ.

Nhưng trên thực tế tôi hiểu được, Tiểu Ngôn căn bản cũng chưa từng về nhà, mấy ngày đó, cậu ta đều ở trên công trường, sắc mặt tôi tái nhợt gật đầu, những chuyện này Bàn Tử Văn đều nói cho tôi, lúc đó chúng tôi còn cười nhạo Tiểu Ngôn là lừa phỉnh chúng ta.

Trong lòng tôi bất an càng thêm nghiêm trọng, đạo sĩ nghiêm cẩn trực tiếp lôi tôi đi, nói muốn dẫn tôi đi một chỗ.

Trực tiếp đi tới cửa một gian phòng, tôi còn nhớ rõ đây chính là phòng tân hôn của Tiểu Ngôn. tôi vẫn nhớ rõ cảnh Tiểu Ngôn hốt hoảng từ bên trong lao ra, hơn nữa tôi còn từng vào phòng tân hôn này. Nhưng vì quá sợ hãi trước cơ thể người đẫm máu nên lúc đó có chút mất tập trung nên không nhìn kỹ cách bố trí của căn phòng.

Đạo sĩ nghiêm cẩn trực tiếp đẩy cửa phòng ra, tôi có thể ngửi được mùi nước khử trùng, là vì xua tan mùi máu tươi còn sót lại.

Trong phòng quạnh quẽ đến cực điểm, giường lớn hai mét, bố trí phòng đơn giản, nhất là vết nứt thật sâu bên cạnh tường phía nam, làm cho cả người ta đều sợ hãi đến cực điểm.

Đúng vậy ... Đây chính là căn phòng mà tôi đã ở trong giấc mơ, nơi mà tôi triền miên với vợ của Tiểu Ngôn. Thì ra nó ở nhà Tiểu Ngôn! Còn là phòng tân hôn

Đạo sĩ nghiêm cẩn nhìn thấy bộ dạng của tôi, ngay lập tức nói: Bây giờ cậu đã tin những gì tôi nói chưa?

Sắc mặt tôi tái nhợt lắc đầu, lảo đảo lui ra ngoài phòng, trong miệng run rẩy nói vì sao lại như vậy?

Đạo sĩ nghiêm cẩn nói: giác quan thứ bảy của con người, chính là ảnh chiếu ra ý niệm của mình, giống như nhiều tòa nhà đã biến mất trong nhiều năm, hoặc những con tàu bị chìm mất tích, sẽ có người khác nhìn thấy chúng vào những thời điểm nhất định. Nó đến từ sức mạnh của tâm trí ...và, nếu tôi đoán đúng. đạo sĩ nghiêm cẩn chuyển đề tài, nói thẳng: Chỉ sợ phương diện chuyện nam nữ của cậu, rất không như ý muốn đi, cho nên mỗi ngày trong đầu cậu tưởng tượng những chuyện này, cộng thêm một người khác cũng suy nghĩ giống như vậy, giác quan thứ bảy của hai người được kết hợp với nhau và mọi thứ xảy ra.

Theo lời đạo sĩ nghiêm cẩn nói, tôi lẩm bẩm đáp: Vậy thì người vợ này của Tiểu Ngôn cũng đói khát khó nhịn à? Nhưng Tiểu Ngôn cũng không phải là đàn ông sao? Và tại sao cô ta lại chết thảm như vậy.

Đạo sĩ nghiêm cẩn nhíu mày, sau đó trầm tư suy nghĩ, giọng nói mịt mờ nói: Những chuyện này đều khó nói, hiện tại tôi chỉ có thể xác định cậu đã phát sinh quan hệ với vợ của Tiểu Ngôn, hơn nữa chuyện này bị Tiểu Ngôn đã chết phát hiện và thống hận cậu.

Hiện tại nhất định phải giữ mạng sống của cậu trước, mới có cơ hội đi biết chuyện khác.

Sau đó đạo sĩ nghiêm cẩn mới nói cho tôi biết, trước đó sở dĩ để cho tôi bò vào trong quan tài, là bởi vì ông ta cảm thấy có một hồn phách ở trên người tôi ngay khi tôi bước vào sân sau này. Sau khi đến gần hơn, thì hồn phách xuất hiện trên lưng tôi giữa ban ngày, nhưng bởi vì nguyên nhân ban ngày, hồn phách cũng không có thức tỉnh.

Hơn nữa ông ta phát hiện, hồn phách trên lưng tôi vậy mà lại là Tiểu Ngôn cho nên ông ta mới cho tôi vào quan tài, nói như vậy, âm khí bên trong thi thể chủ động hấp dẫn, hồn phách của Tiểu Ngôn sẽ lưu lại trong quan tài.

Ai biết tôi lại muốn chạy, dưới tình huống bất đắc dĩ ông ta mới làm cho tôi ngất xỉu, sau đó mới lấy hồn phách của Tiểu Ngôn từ trên người tôi xuống.

Nhưng đợi đến khi trời tối, Tiểu Ngôn phát hiện mình đã trở lại, vẫn sẽ tới tìm tôi.

Tôi hỏi đạo sĩ nghiêm cẩn, nói như vậy thì làm sao mới có thể khiến Tiểu Ngôn buông tha cho tôi.

Đạo sĩ nghiêm cẩn nhíu mày nói: Rất khó, cậu ngủ với vợ cậu ta, đã vậy còn trước khi cậu ta kết hôn, đổi lại là cậu, cậu có buông tha cho người đã cắm sừng cậu không, hơn nữa nguyên nhân cái chết của hai người bọn họ, khẳng định có một chút quan hệ với cậu.

Tôi sắc mặt trắng bệch lắc đầu nói: Sao nguyên nhân cái chết của họ có thể liên quan đến tôi chứ?

Đúng lúc này, sắc trời bên ngoài, rốt cuộc chậm rãi biến thành hoàng hôn, chuông điện thoại bỗng nhiên vang lên.

Đó là của Lưu Hâm, và cô ấy hỏi tôi khi nào tôi sẽ trở về.

Tôi nhìn thoáng qua đạo sĩ nghiêm cẩn, che điện thoại di động hỏi ông ta, tôi hiện tại có thể rời khỏi nơi này hay không. Đạo sĩ nghiêm cẩn nhíu mày lắc đầu, trong lòng tôi thoáng do dự, sau đó nói dối Lưu Hâm rằng hôm nay tôi muốn ở trên công trường.

Bởi vì nếu tôi nói tôi ở trong nhà Tiểu Ngôn, Lưu Hâm nhất định sẽ lo lắng, hơn nữa nói không chừng còn có thể bắt tôi lập tức về nhà. Trước kia tôi cũng đã từng ở lại công trường, đều là bởi vì không có biện pháp chạm vào Lưu Hâm, trong lòng buồn bực mới là như thế.

Nhưng lần này rõ ràng không giống, Lưu Hâm hỏi tôi rốt cuộc có chuyện gì trên công trường, tôi không giải thích được, rốt cuộc vẫn bại lộ sự thật ở trong nhà Tiểu Ngôn.

Kết quả Lưu Hâm nghe xong, ngữ khí liền thay đổi, rất cương quyết bảo tôi mau trở về, không thể ở lại nơi đó

Tôi khó xử, do dự thật lâu, mới nói chuyện của Tiểu Ngôn cho Lưu Hâm, nhưng không nói quá cụ thể, không nghĩ tới Lưu Hâm nghe xong, giọng cô ấy thiếu chút nữa đâm thủng điện thoại.

Quả thực giống như đang đe dọa tôi, nói với một giọng nói bén nhọn: "Anh nhanh trở về, không được phép ở lại đó."

Trong lòng tôi bỗng nhiên xuất hiện một nghi vấn nhàn nhạt ..vì sao Lưu Hâm không cho tôi ở lại chỗ này