Chương 14: Câu chuyện ban đêm

Tôi l hoảng hốt đi theo đạo sĩ nghiêm cẩn chạy tới sân sau, vừa đến cửa sân sau, chợt nghe thấy đạo sĩ nghiêm cẩn ở nơi đó gào thét, là ai đã thắp hương!

Lúc đầu tôi còn bị giật mình, còn tưởng rằng xảy ra chuyện gì, không phải chỉ là thắp hương thôi sao? Người chết nào cũng phải thắp hương mà.

Lúc này ba mẹ Tiểu Ngôn cũng đuổi theo vào sân, có chút bối rối nói với đạo sĩ: "Trong nhà có trưởng bối hiểu biết, nói nhất định phải phải thắp hương, nếu không thằng Ngôn cũng sẽ không trở về, sẽ biến thành cô hồn dã quỷ"

Đạo sĩ nghiêm cẩn bị tức giận đến mức giẫm hai ba cái là tắt nhang, không ngừng nói cũng may không phải buổi tối, tôi đã nói không thể thắp hương, nếu là buổi tối, là xảy ra chuyện lớn rồi.

Ba mẹ Tiểu Ngôn ấp úng đứng nhìn nhang đèn bị giẫm nát, sau đó còn có mấy thân thích ở sân trước nhìn thấy nhang đèn của Tiểu Ngôn bị giẫm tắt, đều tức giận đến dựng râu trừng mắt muốn đến xé xác đạo sĩ nghiêm cẩn. Ba mẹ Tiểu Ngôn bối rối ngăn cản những người đó, sau đó lại không ngừng nói xin lỗi đạo sĩ nghiêm cẩn. Sân sau lại yên tĩnh trở lại.

Tôi hồi lâu vẫn không dám nói chuyện, đợi đến khi đạo sĩ nghiêm cẩn xác định từng cây nhang đều đã bị giẫm nát, lúc này mới thở hồng hộc ngừng lại.

Tôi hỏi đạo sĩ nghiêm cẩn, tại sao không thể thắp hương, đạo sĩ nghiêm cẩn hít thở hai hơi mới nói: "Những chuyện này cậu không hiểu đâu, cũng không cần hỏi, tóm lại tuyệt đối không thể thắp hương, hy vọng tối nay không có chuyện gì.”

Đạo sĩ nghiêm cẩn bảo tôi trở về phòng, nói ông ta phải suy nghĩ chút chuyện, buổi tối lúc ăn cơm sẽ đến gọi tôi.

Tôi không muốn ở trong căn phòng đó, đêm kinh hoàng hôm qua bây giờ nghĩ lại tôi vẫn còn cảm thấy sợ hãi. Tôi một chút cũng không thể nhìn thấu vị đạo sĩ nghiêm cẩn này. Người qua đời thắp hương là chuyện bình thường nhất, vậy mà ông ta còn không cho người ta thắp hương.

Tôi đầu tiên là đặt túi công văn vào trong phòng, sau đó lại trốn chạy ra, đạo sĩ nghiêm cẩn không nói thêm gì, vẫn cau mày nhìn quan tài của Tiểu Ngôn.

Tôi sợ ông đạo sĩ này thật sự không phải người bình thường, bởi vì khi ông ta đứng đó thì đứng hết cả buổi chiều.

Ba mẹ Tiểu Ngôn gọi tôi cùng đạo sĩ nghiêm cẩn đi ăn cơm, trên bàn cơm có mười mấy người ngồi, ngoại trừ những người già kia ra, còn có mấy người trung niên, hẳn là chú bác của Tiểu Ngôn.

Một người trong đó nhìn thấy đạo sĩ nghiêm cẩn thì trực tiếp ném bát xuống bàn, nói cái gì mà thần côn còn có thể khoác lác hai câu, mà đạo sĩ lại không thắp hương sao?

Đạo sĩ nghiêm cẩn chỉ đơn giản phớt lờ người đàn ông trung niên này, vùi đầu ăn cơm. Tôi hai ba miếng đã ăn cơm xong, bầu không khí trên bàn vô cùng vi diệu. Ba mẹ Tiểu Ngôn hỏi đạo sĩ nghiêm cẩn sau hai ngày nữa là đầu thất, có cần chuẩn bị cái gì nữa không?

Người dân nông thôn có rất nhiều điều kiêng kị, tôi thì không hiểu tại sao đạo sĩ nghiêm cẩn lại không cho phép thắp hương, mà ba mẹ Tiểu Ngôn lại tin tưởng ông ta như vậy.

Đạo sĩ nghiêm cẩn nói không có gì phải chuẩn bị, đến lúc đó chỉ cần liên hệ xe cho tốt, đưa người đến nơi là được.

Tôi lúc này mới biết được, đầu thất này là tiễn Tiểu Ngôn đi, cũng không phải chôn cất, mà là hỏa táng. Nhưng không biết vì cái gì, đạo sĩ nghiêm cẩn muốn để thi thể vợ chồng Tiểu Ngôn ở trong nhà bảy ngày dài như vậy, nếu hỏa táng, kỳ thật đã bớt đi rất nhiều phong tục.

Sau khi trở lại sân sau, tôi hỏi đạo sĩ nghiêm cẩn tối nay có thể ở chung một phòng với ông ta hay không, đạo sĩ nghiêm cẩn khinh bỉ nhìn tôi nói, chỉ cần cậu không suy nghĩ nhiều thì chuyện gì cũng không xảy ra. Nhớ kỹ giác quan thứ bảy, đây mới là thứ nguy hiểm nhất.

Đạo sĩ nghiêm cẩn có thái độ kiên quyết, nhưng tôi không còn cách nào khác.

Đến buổi tối, trong sân còn đáng sợ hơn cả trong phòng, tôi nói với đạo sĩ nghiêm cẩn là tôi có thể ở sân trước hay không. Đạo sĩ nghiêm cẩn nói có thể.

Tôi như được phóng thích đi sân trước tìm Bàn Tử Văn, người này tùy tiện, buổi tối ở cùng cậu ta sẽ có cảm giác an toàn hơn

Không nghĩ tới Bàn Tử Văn lại đang chơi bài với mấy người họ hàng của nhà Tiểu Ngôn.

Lúc tôi đi qua, Bàn Tử Văn hỏi tôi có muốn chơi hai ván hay không, mà người đàn ông trung niên ban ngày cố ý nhìn đạo sĩ nghiêm cẩn kia cũng ở bên cạnh bàn đánh bài, tôi phát hiện ông ta đang nhìn tôi, nên vội vàng quay đầu lại, trả lời Bàn Tử Văn là không đánh bài, nhìn cậu ta đánh là được.

Mặt trên của bàn chơi bài không thể tháo rời được, tôi nghĩ dù sao nơi này nhiều người, cũng không cần sợ.

Những gì xảy ra trong ngày khiến tôi khá kích động, hơn nữa đạo sĩ nghiêm cẩn rõ ràng đã phát hiện ra cái gì đó, nhưng lại không nói cho tôi biết.

Lưu Hâm vẫn không gọi điện thoại cho tôi. Mà tôi chỉ cần nghĩ đến những chấm đen nhỏ dày đặc bên trong tấm ảnh chụp X-quang, tôi lại thấy hoảng sợ.

Bên trong tấm ảnh chụp X-quang của tôi cũng có những đốm đen nhỏ, tôi gãi gãi làn da trên mu bàn tay, lại bỗng nhiên cảm thấy giống như là có thứ gì đó đang bò vào ngực, tôi lấy tay che ngực lại, loại cảm giác này rất quái dị. Tôi cảm giác có một con sâu đang di chuyển qua lại dưới da mình.

Ôm chặt ngực hồi lâu, Bàn Tử Văn cũng kỳ quái hỏi tôi: Lưu Họa cậu làm sao thế, có phải là không thoải mái hay không?

Tôi buông tôi tay che ngực ra nói không có chuyện gì. Cảm giác đó đã biến mất.

Bài của Bàn Tử Văn vừa đánh là đánh đến mười một giờ đêm mới xong, sau khi giải tán tôi lập tức nói với Bàn Tử Văn là tối nay muốn ở chung phòng với cậu ta.

Bàn Tử Văn kinh ngạc hỏi tôi là tôi có bạn gái, vậy thì ở chung với cậu ta làm gì. Tôi tức giận trừng mắt nhìn cậu ta một cái, cậu ta cười rồi nói là nói đùa thôi.

Nơi Bàn Tử Văn ở là gian phòng đầu tiên ở sân trước, gần cửa lớn, hai bên đều có cửa sổ, một cái thì hướng ra ngoài, một cái thì hướng vào sân trong. Lên giường, Bàn Tử Văn rất nhanh liền bắt đầu ngáy. Còn tôi thì bị tiếng ngáy ầm ĩ đến không thể ngủ được.

Lăn qua lộn lại trên giường, trong đầu không khỏi lại nghĩ đến chuyện Tiểu Ngôn chết ngày đó, trong lòng kinh hãi không ngừng, nhưng làm thế nào cũng không đè nén được ý niệm này trong đầu.

Đạo sĩ nghiêm cẩn nói là trong đầu tôi suy nghĩ nhiều, mới có thể tạo thành giác quan thứ bảy, sau đó thu hút Tiểu Ngôn và vợ Tiểu Ngôn. Sắc mặt tôi tái nhợt, chẳng lẽ tối nay còn có thể gọi Tiểu Ngôn tới, tôi không nén được những suy nghĩ run rẩy trong lòng, lập tức hối hận chạy đến sân trước, coi như là dựa vào người đạo sĩ nghiêm cẩn, cũng an toàn hơn rất nhiều.

Vì thế tôi lập tức lắc lắc cánh tay Bàn Tử Văn, Bàn Tử Văn đang mơ mơ màng màng vung tay nói: Đừng quậy nữa, đang ngủ ngon.

Tôi suýt chút nữa đã đá lên người Bàn Tử Văn, hiện tại tôi cũng sắp bị mình dọa cho chết khϊếp. Mà ngay lúc đó, bên ngoài lại vang lên tiếng gõ cửa.

Gõ không phải là cửa phòng của tôi và Bàn Tử Văn ở, mà là cửa sân bên ngoài.

Trong lòng tôi chợt hoảng hốt, tiếng gõ cửa bên ngoài vẫn không dừng lại, Bàn Tử Văn bỗng nhiên xoay người lại, có chút u oán nói với tôi: Lưu Họa, bên ngoài gõ cửa lâu như vậy cũng không đi mở cửa, cậu thật sự không muốn để cho tôi ngủ đúng không.

Tôi đã cố gắng hết sức để giữ giọng bình tĩnh nói là không phải như vậy, thực ra ... Tôi không thể nói được lý do. Bàn Tử Văn không thèm để ý tới tôi, khoác áo khoác liền muốn đi ra ngoài mở cửa, tôi sợ một mình ở trong phòng, lập tức muốn ra ngoài với Bàn Tử Văn. Bàn Tử Văn lẩm bẩm nói "Đêm hôm khuya khoắt còn có ai tới?"

Bên ngoài lạnh buốt, hôm nay không có trăng. Hầu như tất cả mọi người đều đã đi ngủ.

Không thể không nói tuy rằng Tiểu Ngôn xấu xí, cũng không có tiền, nhưng bên trong ngôi nhà cũ cũng không tệ lắm. Nó giống như là nhà địa chủ của thế kỷ trước.

Tiếng gõ cửa vẫn chưa dừng lại, Bàn Tử Văn xé cổ họng hỏi một câu là ai, bên ngoài truyền đến một giọng nói lạnh lùng cứng rắn.

Tôi nhận ra giọng nói đó là của người đàn ông trung niên đã vòng vo mắng đạo sĩ nghiêm cẩn trên bàn cơm kia.

Ông ta đi ra ngoài khi nào? Sao tôi không có ấn tượng gì hết vậy?

Bàn Tử Văn xoa xoa tay mở cửa sân ra, người đàn ông trung niên kia sắc mặt âm u nhìn tôi và Bàn Tử Văn một cái, ngay cả một câu cảm ơn cũng không nói đã đi vào bên trong.

Tôi lập tức cảm thấy không ưa người đàn ông này, chuyện ban ngày bởi vì cách làm của đạo sĩ nghiêm cẩn quả thật có sai sót. Nhưng tôi và Bàn Tử Văn lại không đắc tội ông ta, hơn nửa đêm mở cửa cho ông ta, còn bị phớt lờ.

Chờ tôi và Bàn Tử Văn đóng cửa sân, quay đầu lại nhìn thì đã không thấy người đàn ông kia đâu.

Bàn Tử Văn mắng một câu gì đó, tôi khuyên Bàn Tử Văn nói không có việc gì, đừng chấp nhất làm gì. Bàn Tử Văn hừ hừ một câu, nói lẽ ra tôi tới mở cửa là được rồi, tôi lập tức không để ý tới Bàn Tử Văn, nhanh chóng đi vào trong phòng.

Bàn Tử Văn ở phía sau đùa giỡn cười nói với tôi.

Tôi đẩy cửa phòng ra.

Căn phòng này có hai cửa sổ trong và ngoài, cửa phòng đối diện với cửa sổ bên ngoài, cửa sổ có rèm cửa sổ, cho nên che mất một phần ánh sáng từ bên ngoài, chỉ có bóng mờ mơ hồ lọt vào.

Tôi lại tình cờ nhìn thấy một cái bóng tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ nằm bên cửa sổ, nhìn vào phòng.

Tôi sợ hãi hét lên, lùi lại hai bước, đúng lúc đυ.ng vào người Bàn Tử Văn.