Chương 17: Nói chuyện

Chuyện đến nước này đã không còn cơ hội để tôi phản bác, chỉ có thể gật đầu nói được, sau đó lại nói tôi muốn đi tìm người đàn ông trung niên kia, hỏi xem ông ta có chuyện gì.

Đạo sĩ nghiêm cẩn nói có thể đi, nhưng có chuyện thì lập tức gọi điện thoại cho ông, nói xong đạo sĩ nghiêm cẩn liền bảo tôi cầm điện thoại di động ra lưu số điện thoại.

Tôi lấy điện thoại ra xem, đều tự động tắt máy, điện thoại thông minh hiện tại mặc dù rất dễ sử dụng, nhưng lại không giữ được nguồn điện.

Lúc tôi từ trong nhà chạy tới nhà Tiểu Ngôn, đi vội vàng cho nên cũng không mang theo bất cứ thứ gì như bộ sạc.

Đạo sĩ nghiêm cẩn sĩ nhíu mày nói vậy cậu mau trở về đi, nhớ là không nên ra khỏi cửa sân này, tôi sợ cậu xảy ra chuyện ngoài ý muốn.

Tôi nói tìm người nói hai câu thôi, có thể có chuyện gì chứ, khẳng định lập tức trở về.

Tôi vừa nói, vừa đưa điện thoại di động cho đạo sĩ nghiêm cẩn, sau đó hỏi có bộ sạc nào không, trước sạc điện giúp tôi đã.

Nói xong, tôi chạy ra sân trước tìm người đàn ông đó, vừa rồi không thấy ông ta, có lẽ là ông ta chủ động tránh né khi biết đạo sĩ nghiêm cẩn đến tìm tôi. bởi vốn giữa hai người bọn họ đã có mâu thuẫn.

Sau khi đến sân trước, phát hiện mọi người đang ăn sáng, mẹ Tiểu Ngôn vừa bưng một mâm cơm muốn đi ra sân sau, vừa nói cho tôi biết có thể đi qua ăn cơm rồi. Tôi gật gật đầu đồng ý, sau đó nhanh chóng quan sát trong đám người, phát hiện cũng không có bóng dáng người đàn ông trung niên kia.

Tôi cho rằng mình nhìn sót, hiện tại đang là thời gian ăn sáng, hẳn là tất cả mọi người đều đi ra mới đúng.

Đúng lúc này ba của Tiểu Ngôn cũng mời tôi ngồi xuống ăn, Bàn Tử Văn cũng đang ăn cháo bên cạnh, bụng tôi lập tức kêu lên, không thể cưỡng lại mùi thơm của cháo lập tức chạy tới ăn một ngụm lớn.

Sau khi ăn cơm xong, tôi vẫn không nhìn thấy người đàn ông trung niên kia, tôi lập tức hỏi ba Tiểu Ngôn về người thân trong nhà bọn họ. Ba Tiểu Ngôn hỏi tôi nói là người nào, tất cả mọi người đều có mặt ở đây hết.

Tôi cau mày miêu tả khuôn mặt của người đàn ông trung niên kia, ba Tiểu Ngôn hỏi tôi có phải tôi đã nhầm lẫn hay không, trong nhà không có người như vậy.

Tôi lập tức nói chính là người đêm qua mắng đạo sĩ nghiêm cẩn, nhang của Tiểu Ngôn không phải là ông ta đốt sao.

Lúc nói những lời này, tôi còn lo lắng ba Tiểu Ngôn không vui, nhưng nhìn vẻ mặt ông, trông ông cũng không có vẻ không vui, ông vẫn đang suy nghĩ cẩn thận, nhưng lại không có manh mối gì.

Tôi lại hỏi Bàn Tử Văn có nhìn thấy người đàn ông đó không, Bàn Tử Văn nhíu mày nói: "Nếu cậu không nói thì tôi cũng không nhớ ra. Tại sao tối qua cho ông ta vào nhà, rồi lại không thấy đâu?"

Ba của Tiểu Ngôn cũng không tìm được manh mối, lúc này còn có thầy lo việc tang lễ tới, nói muốn qua đó thông báo một chút, tôi có thể tìm thêm, mấy ngày nay có rất nhiều người thân ở đây, cậu ta nhất định là nhớ lầm.

Tôi nói được rồi, không biết người đàn ông trung niên có ở trong phòng không, có phải đang đợi tôi ở đó không?

Càng nghĩ càng có khả năng, hiện tại cũng ăn no không có việc gì.

Tôi lập tức xuống bàn, đi vào sân trước, nhanh chóng đến gần căn phòng bên phải thì phát hiện trên cửa có một chiếc ổ khóa.

Ổ khóa đã khá cũ và có vẻ như nó đã không được mở ra ít nhất nhiều năm rồi. Căn phòng này trông không giống những căn phòng khác.

Tôi nhíu mày, vừa rồi cũng không chú ý tới trên phòng có khóa, hiện tại xem ra, cửa đều khóa lại, trong phòng khẳng định sẽ không có người. Nhưng nói cho ba Tiểu Ngôn biết là phòng này, hẳn là có thể tìm được ông ta, nói không chừng còn có thể gọi điện thoại, có thể nói chuyện trong điện thoại.

Kết quả khi tôi tìm được ba Tiểu Ngôn tới, cả khuôn mặt ba Tiểu Ngôn đều thay đổi, trắng bệch nói cậu xác định người đàn ông cậu nhìn thấy ở trong căn phòng này.

Tôi chắc chắn rằng mình không sai, ba Tiểu Ngôn đột nhiên quay người bước vào đám đông, tôi đuổi theo, ông ấy nói với tôi rằng chắc chắn tôi đã nghỉ ngơi không tốt nên đã nhớ nhầm. Căn phòng đó đã lâu không có người ở, người thân đến ở đều ở phòng khác.

Tôi cảm thấy khó chịu khắp người, chẳng lẽ vừa rồi người đàn ông trung niên kia chỉ cho tôi căn phòng khác, chứ không phải căn phòng này?

Ba của Tiểu Ngôn trong nháy mắt đã lủi vào trong đám người, tôi không muốn đến đó, cũng không muốn đi tìm người đàn ông trung niên kia, ông ta đã đến tang lễ của Tiểu Ngôn. Vậy thì ông ta nhất định sẽ lại ra ngoài, ông ta muốn nói chuyện với tôi, tôi không cần phải đến gặp ông ta, ông ta sẽ đến gặp tôi.

Tôi đến gặp Bàn Tử Văn, cậu ta vẫn đang dựa vào cửa ngủ gật, tôi cũng nhìn vào cửa sổ phòng chúng tôi, phát hiện ở đó có một đoạn dây diều trong suốt. Con diều hình con khỉ không biết đã bị Bàn Tử Văn ném đi đâu.

Tôi nhớ tới lời đạo sĩ nghiêm cẩn dặn tôi không thể ra khỏi cửa sân, nghĩ đến buổi tối cũng phải dẫn vợ Tiểu Ngôn tới, vậy thì bây giờ đi sân sau chắc cũng không có chuyện gì.

Ngựa chết chữa thành ngựa sống.

Sân trước rất bề bộn, vừa bước vào, vừa ngẩng đầu đã nhìn thấy một người đàn ông trung niên đang đứng giữa sân.

Mí mắt tôi giật giật một cái, tôi nghĩ ông ta sẽ ra ngoài tìm tôi, quả nhiên không sai.

Ông ta cười cười với tôi, sau đó chỉ vào bên cạnh tôi rồi bước tới, tôi quay đầu lại nhìn vị trí ông ta chỉ, phát hiện vẫn là căn phòng bên phải kia. Nhưng bây giờ, ổ khóa cửa phòng đã biến mất.

Ba của Tiểu Ngôn có thể là hai ngày nay tâm tình không tốt, không nhớ rõ mọi việc, nói với người đàn ông trung niên vừa rồi tôi có chút chuyện, giải quyết xong liền lập tức tới tìm ông ta, nhưng tại sao vừa rồi ông ta bỗng nhiên không thấy đâu

Ông ta nói với tôi là ông taluôn ở đó, đó là do tôi vừa rồi không có chú ý tới. Tôi nói cũng có thể nha.

Hai người đi được vài bước thì đến cửa phòng.

Ông ta đi trước đẩy cửa phòng ra, bước vào

Tôi cũng đi vào, bụi bậm xộc vào mũi làm tôi ho khan hai cái, ông ta bỗng nhiên thấp giọng nói một câu đã lâu không dọn dẹp.

Tôi trả lời không sao, tìm tôi là muốn nói chuyện gì với tôi?

Bây giờ tôi mới nhìn căn phòng này, mặc dù trong phòng có bụi, nhưng đồ đạc vẫn được sắp xếp ngăn nắp, nhưng căn phòng này không có cửa sổ, người đàn ông trung niên đi đến phía sau tôi đóng cửa lại, nói muốn nói chuyện với tôi về một người.

Tôi nói người nào?

Người đàn ông trung niên quả nhiên mở miệng nói: Là Tiểu Ngôn.

Tôi lắc đầu nói: Qua một ngày nữa chính là đầu thất rồi, người đều đã không còn, cho nên nói chuyện gì cũng không thích hợp có đúng không? Ông không phải thân thích của Tiểu Ngôn gia sao?