Chương 5: Ảo giác

Sắc mặt của bác sĩ điều trị rất kém, nhìn tôi giống như nhìn thấy bệnh tâm thần, lạnh lùng nói: "Ba ngày sau lấy báo cáo kiểm tra, tôi nghĩ anh vẫn nên đi kiểm tra các phương diện thần kinh khác đi."

Tôi uể oải đẩy cửa phòng ra, vừa vặn nhìn thấy bạn gái cười khanh khách nhìn tôi, tôi cố gắng lấy lại tinh thần, ánh mắt không tự chủ được nhìn về phía sau cổ cô ấy.

Cô ấy ngạc nhiên hỏi tôi có chuyện gì, tôi lắc đầu nói mình không sao. Chẳng lẽ thật sự là ảo giác do thần kinh căng thẳng quá mức gây ra hay đối tượng trong mơ của tôi hai ngày trước là vợ của Tiểu Ngôn xấu xí, sau đó cái chết thảm thiết của cô ấy đã kí©h thí©ɧ tôi.

Sau đó, bạn gái tôi đột nhiên yêu cầu tôi gãi lưng cho cô ấy, tôi gượng cười bước lại gần, sau đó cách quần áo gãi vài cái, lúc gãi ngược lại không có cảm giác gì, chỉ cảm thấy cơ thể bạn gái mình quá mềm mại, giống như không có xương.

Hình như cô ấy vẫn có chút không thoải mái, bất mãn nói một câu, anh cách quần áo, cũng không có gãi được à.

Tôi hít một hơi thật sâu rồi trực tiếp gãi vào trong lưng, nhưng gãi một cái liền thấy có gì đó không ổn. Đầu ngón tay có cảm giác trơn tru. Vốn tưởng rằng bạn gái đổ mồ hôi, nhưng gãi lại cảm thấy giống như dầu mỡ vậy.

Ta lấy tay ra nhìn, lập tức bị dọa đến chân mềm nhũn.

Máu là máu đen.

Khuôn mặt tôi trở nên trắng bệch, nhìn bạn gái, cảm giác như nhìn một xác chết thối rữa vậy.

Cô ấy hỏi tại sao tôi lại dừng lại, tôi nuốt một ngụm nước miếng, cố gắng bình tĩnh lại nói: Anh sơ ý vặn eo, đau quá.

Bạn gái a một tiếng, sau đó lo lắng bảo tôi nằm sấp trên giường, muốn xoa xoa cho tôi một cái.

Cả người tôi thiếu chút nữa nổi diên, cảm giác vừa rồi tuyệt đối không sai, thân thể bạn gái mục nát, ngay sau khi tôi dùng lực là sẽ cào vào trong thịt cô ấy.

Tôi căn bản không có vặn eo, chỉ là cái cớ hèn nhát mà thôi, vừa vặn đúng lúc này, chuông điện thoại di động của tôi vang lên ầm ĩ.

Tôi giống như bắt được cọng rơm cứu mạng, lập tức nói đi nghe điện thoại. Bạn gái không nghi ngờ gì, tôi chộp lấy điện thoại, loạng choạng chạy vào phòng khách, điện thoại chưa nhận đã chạy vọt ra khỏi nhà, chạy thẳng ra đường.

Điện thoại reo tới ba lần, tôi mới phản ứng lại và nhận điện thoại, một giọng nói khàn khàn khiến tôi choáng váng.

Là Tiểu Ngôn

Da đầu của tôi đột nhiên trở nên thô ráp, thiếu chút nữa ném điện thoại ra ngoài

Nhìn lướt qua hoàn cảnh xung quanh, vậy mà tôi đã chạy đến một nơi mà tôi không biết, xung quanh là bóng tối, hiện tại mới bảy giờ mà nhìn cũng tối quá.

Tôi lập tức cúp điện thoại, vỗ ngực thở hổn hển, Tiểu Ngôn đã chết, vừa rồi nhất định là tôi nghe lầm

Tiếng chuông đòi mạng, vừa vặn đúng lúc này, chói tai vang lên.

Mồ hôi lạnh trên trán tôi rơi xuống, không biết có nên nghe điện thoại hay không.

Cùng lúc đó, tôi đột nhiên cảm thấy sau tai ngứa ran, như có ai đó đang thổi không khí từ phía sau, chân tôi lập tức run lên.

Lời nói đứt quãng của Tiểu Ngôn vang lên sau tai tôi: "Vợ bạn, không thể lừa gạt, Lưu Họa mày có xứng đáng với tao không?"

Tôi hét lên, sợ hãi hét lên: Tôi không ngủ vợ bạn, đó chỉ là mơ, là mơ thôi.

Tôi không dám quay đầu lại! Quay đầu lại là sẽ bị thổi bay đèn sinh mệnh! Mà Tiểu Ngôn nghe nghe xong lời tôi nói, thì thê lương nở nụ cười, mà gió sau tai lại càng ngày càng lớn hơn.

Tôi lắc đầu dữ dội, cố hết sức chạy về phía trước. Quỷ thổi đèn chỉ cần bạn không quay đầu lại, thì con quỷ đó sẽ không bao giờ có thể thổi tắt được ngọn đèn sinh mệnh của bạn.

Chạy chạy, vòng qua mấy ngã tư, những người đó đều nhìn tôi giống như bị bệnh thần kinh.

Tiểu Ngôn còn ở trên lưng tôi không ngừng thổi khí nỉ non, nhiều lần tôi thiếu chút nữa nhịn không được quay đầu lại.

Chuyện bạn gái lập tức bị tôi ném ra sau đầu, nhưng chạy chạy mãi, tôi hình như nhận ra đường. Rõ ràng là tôi không chạy về… sao tôi lại chạy về nhà rồi?!

Sắc mặt tôi trắng bệch đứng ở dưới lầu, vừa vặn nhìn thấy bạn gái từ trên lầu thò đầu ra. Cô ấy cũng nhìn thấy tôi, nghi ngờ nói: "Sao anh lại trả lời điện thoại ở dưới lầu."

Tôi thiếu chút nữa đã khóc, nhìn từ dưới lên trên, trên cổ bạn gái, lại xuất hiện thêm hai mảng thi ban lớn, mà trên lưng tôi bỗng nhiên không còn gì.