Chương 8: Vào quan tài

Bàn Tử Văn nói, Tiểu Ngôn biến mất không thấy đâu, nhưng bên trong quan tài của cậu ấy có một tấm ảnh, là ảnh cậu và vợ cậu ấy lên giường

Bàn Tử Văn ở đầu bên kia điện thoại không ngừng lải nhải, nói sao tôi có thể xuống tay với vợ của bạn như vậy, lại nói vẻ ngoài của Tiểu Ngôn đúng là không đẹp, nhưng tôi cũng không thể làm như vậy. Hiện tại người đã chết, nói cái gì cũng vô dụng, Bàn Tử Văn bảo tôi chú ý một chút, rất có thể người nhà Tiểu Ngôn sẽ tới tìm tôi gây phiền toái.

Chân tôi mỏi nhừ cúp điện thoại, đâu chỉ là người nhà gây phiền toái, hiện tại Tiểu Ngôn đã tìm tới tôi luôn rồi nè.

Rõ ràng là giấc mơ làm sao có thể có ảnh chụp được cơ chứ.

Vợ của Tiểu Ngôn phỏng chừng là bị kẻ thù ngược đãi gϊếŧ chết, Tiểu Ngôn bị dọa chết. Tôi không biết liệu cảnh sát có tìm thấy kẻ gϊếŧ người hay không.

Bạn gái Lưu Hâm hỏi tôi xong chưa, có thể đi chưa. Tôi sắc mặt trắng bệch gật đầu.

Hai ngày nay nghi thần nghi quỷ bị mặt nạ và tóc giả dọa cho rằng bạn gái là ma, hiện tại quỷ thật đã đến rồi...

Lúc đi mua sắm không có tinh thần, Lưu Hâm vẫn hỏi tôi có phải không thoải mái không, sắc mặt tôi tái nhợt không biết nói thế nào với bạn gái.

Thế nhưng tôi quyết định tìm một người hiểu biết xem một chút, không thể hồ đồ bị Tiểu Ngôn đòi mạng được.

Mua sắm xong, tôi để cho bạn gái của tôi về nhà một mình, nói rằng ở công trường có một số việc cần tôi giải quyết.

Lưu Hâm cho rằng đây chính là chuyện khiến tôi tâm thần không yên, tôi lại kiên trì đi dạo phố với cô ấy, cho nên Lưu Hâm rất cảm động ôm tôi một cái, mới xoay người rời đi.

Sau khi Lưu Hâm rời đi, tôi lập tức gọi điện thoại cho Bàn Tử Văn, hỏi cậu ta hiện tại đang ở đâu.

Giọng nói của Bàn Tử Văn có chút kỳ quái, giống như là bị người ta nắm cổ nói chuyện, cậu ta nói mình còn đang ở trong nhà Tiểu Ngôn.

Tôi hỏi vì sao, Bàn Tử Văn không nói lời nào, hồi lâu mới nghẹn ra một câu, cậu cứ qua xem là biết thôi mà.

Trong lòng tôi căng thẳng, nếu bây giờ tôi đến nhà Tiểu Ngôn, liệu bố mẹ cậu ấy có dùng chổi đuổi ra hay không?

Ban ngày không có quỷ, tôi cũng không cần sợ Tiểu Ngôn, nếu ban ngày có thể giải quyết chuyện Tiểu Ngôn quấn lấy tôi, vậy thì quá tốt.

Tôi lập tức nói với Bàn Tử Văn, lập tức tới, bảo cậu ta chờ tôi.

Chờ đến lúc chạy tới cửa nhà Tiêu Nham, tôi nhìn thấy hai chiếc đèn l*иg lớn màu nhạt, trên cửa treo đầy tiền giấy. Văn Bàn Tử đang đứng ở cửa, đi tới đi lui.

Đợi đến khi cậu ta nhìn thấy tôi, ánh mắt còn to hơn cả mắt trâu, kinh ngạc hỏi tôi làm sao tới nơi này.

Tôi vỗ vai cậu ta, mỉm cười nói không phải là cậu ta gọi cho tôi sao?

Bàn Tử Văn hất rơi tay tôi kinh nghi nói: "Lưu Họa, cậu đừng đùa nữa, tôi làm sao có thể gọi cậu tới đây. Tôi ở bên này là chờ đầu thất của Tiểu Ngôn, sau đó hỗ trợ khiêng quan tài. Trong nhà Tiểu Ngôn cho bao lì xì khiêng hòm.”

Lần này đến phiên tôi giật mình, tôi hỏi Bàn Tử Văn, xác Tiểu Ngôn nhanh như vậy đã tìm được rồi hả? Là ai trộm vậy?

Bàn Tử Văn nghe tôi nói thì dùng bàn tay bẩn che miệng tôi lại, hồi hộp thấp giọng nói: "Lưu Họa cậu đừng nói bậy, thi thể Tiểu Ngôn vẫn luôn đặt ở chỗ này, ai đến trộm chứ? không phải cậu cũng đến kiếm tiền lì xì sao." Bàn Tử Văn buông tay ra, ánh mắt nhìn tôi cũng biến thành chắc hẳn là như vậy.

Tôi bối rối nói, người gọi cho tôi không phải là cậu ta sao?

Bàn Tử Văn cười lạnh nói: “Lưu Họa thằng nhóc này còn giả vờ đáng yêu, ông đây gọi điện thoại cho cậu lúc nào hả?” Nói xong, Bàn Tử Văn liền lấy điện thoại di động ra, nhanh chóng lục ra thông tin liên lạc, bên trong quả nhiên không có số điện thoại của tôi.

Tôi không thể tin được lấy điện thoại di động của tôi ra, làm cho chân cẳng của tôi như nhũn ra chính là ... không có điện thoại

Tôi run tay hỏi Bàn Tử Văn có biết về chuyện bức ảnh không? Bàn Tử Văn lắc đầu nói: Lưu Họa cậu bị cái gì đấy hả, cậu bị thứ tà ác gì đó mê hoặc rồi sao?

Đúng lúc này, trong phòng truyền ra tiếng ê a, là chú đại bi.

Bàn Tử Văn nói rốt cuộc cũng sửa xong rồi, nhưng thật đúng là khó nghe quá đi.

Tôi xoay người muốn rời khỏi nơi này, Bàn Tử Văn không có gọi điện thoại cho tôi, ảnh chụp cũng không có, vậy dẫn tôi đến chỗ này, chẳng lẽ chính là Tiểu Ngôn? Tôi không thể ở lại đây được.

Bàn Tử Văn bỗng nhiên nói tôi không được đi, trên công trường lại đây khiêng quan tài chỉ có một mình tôi, ba mẹ Tiểu Ngôn tuổi già mất con, còn phải canh đêm, sao chúng ta không giúp đỡ họ.

Tôi nghe Bàn Tử Văn nói xong thiếu chút nữa muốn khóc lên, liên thanh nói không cần, tôi hiện tại có việc lập tức muốn rời khỏi nơi này. Bàn Tử Văn khinh bỉ liếc tôi một cái, nói: "Nhìn bộ dạng kinh sợ của cậu kìa.”

Con người tôi chính là không chịu nổi người khác dùng phép kích tướng, Bàn Tử Văn vừa nói như vậy, máu tôi dồn lên đầu, tôi lập tức đồng ý.

Bàn Tử Văn đắc ý nhìn tôi, bộ dáng âm mưu thành công, tôi đầu hàng.

Tôi hỏi Bàn Tử Văn, hai ngày nay trong nhà Tiểu Ngôn có phát sinh chuyện gì quái dị gì hay không, đồng thời hỏi bên trong nhà Tiểu Ngôn có tìm người tới làm gì hay không, hai vợ chồng mới kết hôn đã chết, còn chết thảm như vậy, nhất định là muốn tìm người làm phép.

Bàn Tử Văn gật gật đầu, chỉ chỉ vào trong sân, sau đó nói: Nhà trước không có cách nào làm, đều ở sân sau, vợ Tiểu Ngôn, còn có thi thể của cậu ta đều ở sân sau.

Sau khi trao đổi với Bàn Tử Văn, tôi mới biết được, lúc đó vợ của Tiểu Ngôn tuy bị cảnh sát mang đi nhưng họ không tìm ra manh mối nào nên chỉ có thể lập hồ sơ để điều tra. Mà sau khi cha mẹ của Tiểu Ngôn tìm đạo sĩ thực hiện nghi lễ, đạo sĩ nói rằng người chết mới kết hôn phải chôn hai vợ chồng chung với nhau. Thế là đôi vợ chồng già lại nghĩ biện pháp đưa cái xác ra ngoài.

Bàn Tử Văn dẫn tôi đi qua đường sảnh sân trước, sau đó đi vào sân sau.

Mùi nến thơm nặng nề làm cho mũi tôi không thoải mái, ba mẹ Tiểu Ngôn đang chán chường đứng trước quan tài của Tiểu Ngôn, không ngừng trao đổi với một đạo sĩ mặc trang phục cổ.

Tôi trời sinh đã chán ghét những thần côn này, cho rằng bọn họ đều là giả thần giả quỷ, nhưng trải qua chuyện đêm qua, tôi mới thay đổi suy nghĩ. Ba mẹ Tiểu Ngôn thấy tôi đến sắc mặt dịu đi một chút, sau khi được Bàn Tử Văn giới thiệu, tôi cũng biến thành một thành viên khiêng quan tài.

Tôi nhìn kỹ vị đạo sĩ này, hoàn toàn khác với hình ảnh luộm thuộm mà tôi tưởng tượng, ông ấy ăn mặc chỉnh tề, nghiêm cẩn không qua loa

Ba mẹ Tiểu Ngôn đang cảm tạ tôi tới thăm Tiểu Ngôn, tôi làm sao có thể nói mình bị Tiểu Ngôn lừa tới nơi này, hơn nữa tôi cũng muốn mượn cơ hội này nói rõ ràng với Tiểu Ngôn rằng tôi căn bản không ngủ với vợ cậu ấy, đều là hiểu lầm.

Nói hai ba câu hàn huyên, hai vợ chồng già lại muốn khóc sướt mướt, ông đạo sĩ nghiêm cẩn nhíu mày nói một câu đi sân trước, hai cụ già mới lau đi nước mắt, sau đó muốn cùng tôi, Bàn Tử Văn đi tới sân trước.

Cuối cùng tôi nhìn thoáng qua quan tài của Tiểu Ngôn, rất lớn, hơn nữa tôi không thấy quan tài của vợ Tiểu Ngôn.

Tôi biết điều này không tiện hỏi, vì vậy dứt khoát ngậm miệng không nói.

Và ngay trước khi chúng tôi rời khỏi sân sau, đột nhiên trên vai của tôi đau đớn, đạo sĩ nghiêm cẩn có chút quái dị nói: "Cậu không thể đi."

Tôi mạnh mẽ quay đầu lại, nhìn vào khuôn mặt của đạo sĩ nghiêm cẩn, cố gắng làm cho giọng nói và vẻ mặt đủ vững vàng, sau đó nói: Tại sao không để cho tôi đi?

Đạo sĩ nghiêm cẩn không nói lời nào, chỉ nhìn thoáng qua ba mẹ Tiểu Ngôn. Hai vợ chồng già muốn nói lại thôi, sau đó lại mang theo Bàn Tử Văn trực tiếp đi ra ngoài

Bả vai của tôi bị giữ chặt, muốn đi cũng không đi được, tôi thiếu chút nữa đã khóc lên, nói với đạo sĩ nghiêm cẩn: "Đạo trưởng, tôi không có bộ xương đẹp, cũng không phải thân đồng tử"

Đạo sĩ nghiêm cẩn không bị lời nói của tôi chọc cười, mà là sắc mặt nghiêm túc trực tiếp nói: Cậu bị quỷ quấn thân, chẳng lẽ cậu không biết

Đầu óc tôi lập tức nổ tung, lập tức nắm lấy tay đạo sĩ nghiêm cẩn, sau đó kích động nói: "Đạo trưởng, ông có thể nhìn ra, vậy ông nhất định phải cứu tôi"

Đạo sĩ nghiêm cẩn kéo tôi đi tới trước quan tài của Tiểu Ngôn, sau đó bảo tôi quỳ xuống.

Tôi không từ chối mà chỉ cảm thấy hơi ngượng ngùng, quỳ xuống trước những đồng nghiệp quen thuộc của mình.

Lúc này tôi mới nhìn thấy, di ảnh của Tiểu Ngôn, cũng không phải ảnh đen trắng của một người. Thay vào đó, là một bức ảnh cưới được làm thành màu đen và trắng.

Đạo sĩ nghiêm cẩn nói cho tôi biết, căn bản là không có cách nào chụp ảnh của vợ Tiểu Ngôn sau khi chết, nhưng quan tài dành cho hai người thì di ảnh phải được đặt cạnh nhau. Mà quan tài này sở dĩ lớn như vậy, là do Tiểu Ngôn và vợ cậu ta đều được đặt vào trong quan tài.

Quỳ quỳ, tôi tựa hồ cảm giác trên lưng bỗng nhiên chậm rãi trở nên nặng nề, giống như là có một người đặt trên lưng tôi vậy.

Đạo sĩ nghiêm cẩn lặng lẽ đưa cho tôi một tờ giấy, trên đó viết, đừng nói chuyện, tự mình mở quan tài, sau đó bò vào.