Chương 6

Không khí lúc tảng sáng quả không tồi, qua giờ ngọ lại đột nhiên có mưa rơi, rơi đến nỗi khắp trời đều âm u. Kiều Tứ ngồi trong phòng, không bật đèn, có lẽ bởi tức giận hôm nay khiến trong lòng hắn phiền muộn, ngay cả tâm tình hưởng lạc cũng không có.

Lúc này, Đoạn Hành hẳn đã tới chỗ Kiều Triệt, điều nên nói cũng nói rõ ràng rồi. Những chuyện tiếp theo, Kiều Tứ không muốn tưởng tượng tới.

Đoạn Hành tựa như một hài tử vậy, đưa đi rồi tự nhiên sẽ luyến tiếc, những đứa trẻ bên mình đến đến đi đi, từ lâu vốn đã là chuyện bình thường. Nhưng, hắn chưa từng cảm thấy cô đơn như thế.

Nụ cười của cậu, cảm xúc khi nằm trong cánh tay hay l*иg ngực ấy, đều khiến hắn đắm say. Hắn bắt đầu tưởng nhớ nét mặt Đoạn Hành dịu dàng thương yêu, đến mức không thể nhịn được mà tự hỏi bản thân, rốt cuộc làm như vậy có đáng hay chăng?

Cũng không biết Đoạn Hành hiện tại ra sao. Kiều Tứ nhìn ra ngoài cửa sổ suy tư, cho dù nói thế nào, đột nhiên biết bản thân bị tặng cho người khác, ít nhiều sẽ có phần chấn động.

Có lẽ nên nói rõ ràng với cậu, chứ không phải không nói tiếng nào đã thay cậu định đoạt. Dù cho vâng lời hiểu chuyện, Đoạn Hành dẫu sao vẫn không phải một con chó, đều cũng có lòng tự trọng.

Bị xem như món hàng mua đi bán lại, nói không chừng cậu ta sẽ cảm thấy bị sỉ nhục.

Kiều Tứ cũng không biết tự khi nào, ánh mắt nhìn Đoạn Hành đã vượt qua cái nhìn sủng vật. Nghĩ, nghĩ, lo lắng mơ hồ trào dâng, hắn đứng dậy, suy tính liệu có nên đích thân đến chỗ Kiều Triệt thăm hỏi một chuyến.

Mưa vẫn đổ ầm ầm ngoài cửa sổ, Kiều Tứ thay đổi quần áo, đang muốn gọi người đi chuẩn bị xe, chợt “Binh”, cửa phòng đóng chặt bị người nào đó dùng lực xô ra.

Việc này đối với Kiều Tứ mà nói thực sự lỗ mãng đến khó tưởng, chưa từng có ai dám cả gan như thế, thật là chán sống.

Kẻ đứng ở cửa toàn thân ướt đẫm, nhếch nhác thảm hại, bên dưới mái tóc ướt sũng là đôi mắt đen đầy giận dữ, thoạt nhìn tựa như một con đại khuyển vừa lạnh vừa ướt.

Trong nỗi ngỡ ngàng của Kiều Tứ mơ hồ một cảm giác khác: “Cậu đã trở về?”, cũng không có tính toán sự thất lễ của cậu, chỉ nói: “Sao lại trở thành như vậy, đi lau khô trước đi.”

Thanh niên bước vài bước về phía hắn, bước chân có chút do dự lung lay, nhưng vẫn rất kiên quyết.

Kiều Tứ nhất thời không nói gì, giọng nói tuyệt vọng kề sát của cậu khiến hắn đột nhiên cảm thấy không đành lòng.

Trước sự im lặng của hắn, thanh âm cậu cũng trở nên khàn khàn: “Tại sao phải làm thế với tôi?”

Kiều Tứ bình tĩnh định thần, mới yêú ớt trả lời: “Cậu cũng biết, Ngũ gia thích cậu…”

Thanh niên cùng hắn nhìn nhau một hồi, Kiều Tứ chợt nghĩ đôi con mắt trước giờ luôn ôn nhu dịu dàng kia hiện tại dường như đã ẩm ướt.

“Ngài coi tôi là gì?”

“Đoạn Hành…”

Kiều Tứ đột nhiên muốn ôm cậu vào lòng, vì vậy liền hướng cậu vươn tay.

Sau đó trên tay lại truyền đến một loại lực đạo hoàn toàn khác, cảm thấy bất thường, hắn lập tức theo bản năng cấp tốc rút lại, chỉ qua hai, ba chiêu trong vài giây ngắn ngủi, hai tay cuối cùng cũng bị chế trụ.

Kiều Tứ hoảng hốt, đã quen với việc Đoạn Hành cúi đầu nghe lệnh, hắn không thể ngờ tới Đoạn Hành lại có bản lĩnh vượt mặt hắn.

“Cậu làm cái gì?”

Đoạn Hành không nói một lời, một đường đem hắn ném tới trên giường.

Kiều Tứ nhất thời bị chọc giận, vừa muốn ngồi dậy, lại bị ấn xuống. Vài lần như thế, cư nhiên không còn giãy dụa nữa.

Hắn vốn không phải loại có sức lực, thể lực không bằng thanh niên cũng không lạ, mà dùng kỹ năng cách đấu với Đoạn Hành hoàn toàn vô dụng, điều này khiến hắn không khỏi sợ hãi.

Sau đó liền thấy thanh niên xé khuy cúc, giật áo sơ mi ra, rồi lại tiếp tục đưa tay cởi thắt lưng của mình.

Chưa từng nhìn thấy Đoạn Hành như thế, Kiều Tứ cực kì sửng sốt: “Cậu thật to gan!”

Đoạn Hành không đợi hắn động đậy, đã dùng đầu gối đính trụ hai chân của hắn, một tay cởi quần hắn. Sức mạnh thực của cậu khiến hắn vô cùng bất ngờ, không dám chậm trễ, nắm lấy thời cơ, rút tay cho kẻ to gan kia một cái bạt tai.

Một cái tát thực rất mạnh, âm thanh vang dội, trên khuôn mặt cậu nhất thời hằn rõ năm dấu tay.

Kiều Tứ thừa lúc cậu ngẩn ngơ, trong nháy mắt nắm lấy bả vai cậu, dùng lực. Một tiếng giòn vang rất nhỏ, chốc lát cánh tay còn đang chế trụ đã yếu ớt buông xuống.

Đoạn Hành không lên tiếng, vẫn duy trì tư thế áp trụ hắn, chỉ có vành mắt hơi đỏ lên.

Kiều Tứ biết khi bị trật khớp sẽ đau đến khó nhịn, nhìn thanh niên kìm nén không phát ra tiếng nào khỏi cổ họng, trên trán cũng toát đầy mồ hôi, không khỏi nói: “Đừng náo loạn, chính mình đi nối lại đi.”

Đoạn Hành chỉ nhìn hắn, vẫn không nhúc nhích, trong đôi mắt đen kia tràn ngập một loại lệ ý mơ hồ.

Chìm trong ánh mắt ấy, Kiều Tứ không hiểu sao bỗng cảm thấy ngực có chút đau, nghĩ đến cậu đối với mình như vậy, mà bản thân lại đối xử với cậu ta như thế, cũng thực sự tổn thương người ta, nhịn không được đưa tay đặt trên đầu cậu, lau mồ hôi cho cậu: “đi nối lại đi, đừng ngang ngạnh như thế.”

Thanh niên chỉ cố chấp nhìn, đôi mắt đã đỏ lên vì kiềm chế. Rốt cuộc vẫn là Kiều Tứ nắm lấy cánh tay cùng bả vai cậu, “Rắc” một tiếng giúp cậu nối lại.

Đoạn Hành vẫn như cũ cúi đầu, Kiều Tứ đưa tay đặt trên gương mặt cậu, đầu ngón tay cảm giác được chút ẩm ý.

“Cậu a.”

Đây là lần lần thứ hai khiến Đoạn Hành phải khóc, yếu đuối hoàn toàn chẳng phải chuyện tốt đẹp gì, nhưng Kiều Tứ không biết vì sao, càng nghĩ càng cảm thấy thanh niên rất đáng thương, lại càng thêm khả ái.

“Trước đi thay bộ quần áo sạch sẽ, rồi sưởi ấm chút.”

Thanh niên cầm lấy tay hắn, một tay tìm kiếm gì đó, Kiều Tứ còn đang nhìn cậu khép mi, bỗng chốc trên vai đau đớn, chưa kịp phản ứng, tay đã bị vặn ngược ra sau lưng.

“Cậu!”

Trong khoảng khắc âm thanh phát ra ngắn ngủi, Đoạn Hành đã đưa hai tay hắn trói lại sau lưng, ép mặt hắn xuống giường.

“Cậu dám làm phản?!”

………………………………

Bị trói chặt như vậy tuy không đau, nhưng dũng khí của Đoạn Hành thực sự vượt qua tưởng tượng của hắn. Bản lĩnh lớn đến thế dù hắn có muốn nhúc nhích cũng không được, nên chỉ có thể nói: “Đoạn Hành, cậu đừng quá làm càn!”

Đừng ỷ vào việc được sủng ái thì coi trời bằng vung. Cho dù lúc này để cậu ta chiếm ưu thế, nhưng trả thù thành công rồi, căn bản cũng không dùng tới nữa, ngày mai hắn sẽ khiến cậu phải hối hận đã có hành động ngu xuẩn này, mọi chuyện sẽ không chỉ đơn giản dừng ở việc một cánh tay bị trật khớp.

Thế nhưng thanh niên hoàn toàn để ngoài tai, chỉ ôm chặt lấy hắn từ phía sau, đưa môi kề sát cổ hắn, sau đó đem quần trong của hắn lột xuống.

Bị cơ thể cao to của cậu bao trùm, cảm giác được thứ nhiệt ngạnh kề sát, trên lưng Kiều Tứ không khỏi tê dại, nổi giận quát: “Cậu thật láo xược…”

Thanh âm thốt ra đều lạc điệu, bởi Đoạn Hành đang chạm vào hắn, cùng trước đây bất đồng, động tác tay mang theo sự thô bạo. Bàn tay to kia bao trùm tính khí của hắn, vừa như đùa giỡn vừa như dằn vặt, ngón tay dài thon nhỏ chơi đùa đến mức khiến hắn đau nhức, nhưng cũng khiến hắn run rẩy không ngừng, khắp bụng dưới nóng như lửa đốt.

Hắn bị ép mở rộng chân, nửa quỳ nửa nằm, vừa quỵ xuống đã bị đầu gối của Đoạn Hành áp chế, không thể động đậy, sau đó giữa mông cảm thấy vừa lạnh vừa ẩm, chất lỏng trắng mịn từ phía sau chảy xuống, nhận thức được thứ ấy khiến Kiều Tứ khắp người sởn gai ốc.

“Cậu dám!”

Đoạn Hành nhị họa bất phát, chỉ dùng hành động nói cho hắn biết bản thân mình có bao nhiêu dũng khí. Kiều Tứ không nhìn thấy khuôn mặt cậu, bị giữ chặt không thể di chuyển, trong âu yếm cuồng nhiệt, hắn cảm giác mông mình được nâng lên, sau đó nơi huyệt khẩu bị vật cứng ép đến.

Kiều Tứ hít một hơi khí lạnh: “Cậu… a…”

Câu còn chưa nói hết, từ phía sau đã bị một thứ ướt át mạnh mẽ tiến nhập.

Cảm giác bị xâm phạm bằng loại tư thế này khiến hắn nhất thời nói không lên lời, mà không đợi hắn kịp ổn định, thanh niên lại bắt đầu xuyên vào.

Luật động ở trong chỗ sâu làm bụng hắn từng cơn nóng lên, trào ra từ cổ họng đều là tiếng rên rỉ.

Trong lúc hắn kinh hãi, Đoạn Hành liền đem hắn đặt dưới thân, trước sau sáp nhập. Sau đó trực tiếp chọn một tư thế ngồi xổm xuống, nắm lấy chân hắn, kéo lên cao đến tách ra, buộc hắn phải quỳ tại đùi cậu, khiến tư thế của hắn càng thêm vô lực bị tiến nhập.

Kiều Tứ rên rỉ không ngừng, không thể khống chế: “Đừng, không nên đụng vào nơi ấy…”

Hắn thực chưa từng bị đối đãi như vậy, Đoạn Hành ôm lấy hông hắn, liên tục dùng sức ra vào, khiến hắn thở dốc không ngừng, thần trí còn sót lại hầu như cũng vì bị xâm nhập điên cuồng va chạm mà tiêu tán.

Đây đúng là bạo ngược, nhưng không phải cưỡng chế, rõ ràng không khiến hắn đau đớn, có thể nói, cọ xát vật lộn ép buộc này cũng biến thành kɧoáı ©ảʍ.

Thanh niên dường như chẳng chút nào cố kỵ, không giống mọi khi lo lắng lựa chọn tư thế để khiến hắn “thoải mái”, làm gì cũng phải nhận được sự đồng ý của hắn, hiện tại, cậu chỉ tùy ý mà xâm nhập hắn.

Vì vậy cũng trở nên đa dạng, tự nhiên sinh ra rất nhiều tư thế, Kiều Tứ chỉ cảm thấy bản thân tựa như một nắm bùn trong tay cậu, bị tùy ý vuốt ve vặn vẹo, thỏa thích thay đổi phương thức ra vào.

Cuối cùng hắn dựa lưng trên người Đoạn Hành, trong cơ thể bị tiến nhập gần như tới cực hạn khiến hắn sắp chịu không nổi, Kiều Tứ chỉ có thể vứt bỏ tôn nghiêm, thành thật rên rỉ cầu xin: “Không được… không được… A…”

Mà càng giãy giụa thì chỉ càng đổi lấy luật động cuồng nhiệt hơn, Đoạn Hành từ phía sau giống như hấp huyết mà cắn vào cổ hắn.

“A… Không được… A…”

Thời điểm cao trào, hắn tưởng chừng cảm thấy ngay cả linh hồn của bản thân cũng bị lấy đi.

Khi ý thức thanh tỉnh đôi chút, hắn chỉ biết bản thân đang nằm nghiêng, chân bị nhấc lên đặt trên vai cậu, không hề che giấu mà bị tính khí vẫn bừng bừng sáp nhập.

Toàn bộ phản ứng đều trần trụi rơi vào tầm mắt thanh niên, cơ thể hoàn toàn nằm dưới sự chi phối của cậu, tùy ý thưởng thức. Loại tình ái vô pháp chạy trốn, vô pháp cự tuyệt này khiến toàn thân Kiều Tứ đều bởi vì nhục nhã cùng tức giận mà đỏ lên.

Sau đó Đoạn Hành lại ép hắn ngồi trên hông cậu, mặt đối mặt hoan ái. Tay bị trói chặt, Kiều Tứ không thể nào giữ được thăng bằng, trong kịch liệt tiến nhập căn bản cũng không còn chút ý chí hay sức lực để giữ thăng bằng, dần dần chỉ có thể xụi lơ trước ngực cậu, run rẩy rên rỉ khi bị từ phía dưới tiến vào.

Bởi vì cuồng dã tình ái mà trong tầm mắt rốt cuộc cũng mơ hồ hiện ra khuôn mặt của thanh niên, biểu tình trên khuôn mặt kia nhất thời còn không thật rõ ràng. Sau đó Đoạn Hành hôn hắn, hắn cũng không nhìn thấy gì nữa.

Kiều Tứ tỉnh lại trên chiếc giường tràn ngập da^ʍ mỹ, toàn thân tê dại đến thoát lực, nhất thời cảm thấy trời đất quay cuồng, cả người tê liệt.

Tri giác dần dần khôi phục hơn phân nửa, nhưng thần tình vẫn chưa hoàn toàn khôi phục, chuyện xảy ra tối qua dường như đã đem ba hồn sáu phách của hắn rút đi một nửa.

Những chuyện hắn chưa từng trải qua đều rất ít. Cưỡng chế với hắn mà nói không xa lạ, lại càng không mới lạ, thế nhưng có thể nói là… cường bạo đầy hương diễm, lại hoàn toàn vượt xa tưởng tượng.

Người kia bất chấp hậu quả tùy tiện làm xằng làm bậy để phát tiết. Mà Đoạn Hành phát tiết ra khiến hắn có phần không thể tiếp thu.

Hắn lần đầu tiên không xác định nổi đến tột cùng Đoạn Hành muốn chính là thứ gì.

Nằm sấp trên giường cho đến khi khí lực khôi phục lại, hạ thân không còn tê liệt nữa, Kiều Tứ mới chậm rãi đứng dậy, nhíu mày cắn răng mặc xong quần áo, rồi cho người chuẩn bị nước tắm.

Đoạn Hành sớm đã rời đi từ lúc hắn còn đang mê man, nhưng hắn không hề nóng lòng.

Đoạn Hành không thoát khỏi lòng bàn tay hắn, chỉ cần cậu ta vẫn muốn tiếp tục ở chỗ này, sớm muộn gì cũng sẽ trở về hướng hắn dập đầu nhận lỗi, muốn chết muốn giày xéo, trừng phạt thế nào đều do hắn định đoạt.

Ngâm mình trong bồn tắm, Kiều Tứ toàn thân đau nhức mà nghĩ nên giáo huấn Đoạn Hành như thế nào. Đoạn Hành càng ngày càng lớn mật vô lễ, có lẽ đều bởi hắn quá nuông chiều mà ra, hắn rất sủng ái Đoạn Hành, dù Đoạn Hành vốn không phải đứa trẻ được sủng mà kiêu, chẳng biết chừng mực , nhưng hắn nói không ra sai lầm ở đâu.

Đang lúc phiền muộn suy nghĩ, hắn đột nhiên cảm giác được có người đi vào, biết là Kiều Bác, Kiều Tứ cũng không mở mắt ra.

“Chuyện gì?”

“Tứ gia, Đoạn gia cậu ta…”

“Làm sao?”

“ Cậu ta từ bỏ chức vụ trong bang hội.”

“Kiều Tứ mở mắt ra: “Hả?”

“Hợp đồng với công ty điện ảnh, cậu ta cũng hủy rồi. Cho nên tôi đến báo Tứ gia một tiếng…”

“Chờ chút,” Kiều Tứ ngồi thẳng dậy, nhíu mày nói: “Hợp đồng của cậu ta vẫn chưa hết thời gian, không có tiền bồi thường vì đã trái hợp đồng, cậu ta sao có thể hủy?”

Kiều Bác do dự một chút: “Đã nộp rồi…”

Kiều Tứ từ trong nước đi ra, một tay tiếp nhận khăn tắm, chỉ vài giây ngắn ngủi, trong đầu đã vòng vo trăm nghìn mối suy tư: “Cậu ta không thể có nhiều tiền như vậy? Ai giúp cậu ta?”

“Chỉ biết, đều là Đoạn gia tự mình trả, cậu ta vẫn có tiền vốn đầu tư…”

Kiều Tứ thoáng ngẩn người. Hắn quả thực đã xem thường, cũng không hề hiểu rõ Đoạn Hành, Đoạn Hành thực sự có chút bản lĩnh. Nhưng vấn đề là ở chỗ, tại sao phải làm như vậy?

“Chẳng lẽ có công ty khác dám thu nhận cậu ta sao?” Hợp đồng của bọn họ một khi đã kí thì chẳng khác gì chọn cái chết, chỉ cần Đoạn Hành vẫn còn một ngày ở trong vòng quản lý, thì vẫn phải thay bọn họ làm việc. Muốn ăn “cây táo, rào cây sung” nhất định sẽ chết rất thảm.

“Không có. Đoạn Hành nói muốn rời khỏi giới nghệ thuật.”

“…” Kiều Tứ dừng lại, rồi lại nghĩ, “Vậy bước tiếp theo cậu ta dự định làm gì?”

“Chuyện này cậu ta không nói,” Kiều Bác ngừng một chút, “Có điều tôi thấy ngay cả bất động sản cậu ta cũng có ý bán đi, là dự định mang hết theo sao…”

Kiều Tứ ngoài kinh ngạc, còn có rất nhiều điều nghĩ không ra, thế nên đại não vốn luôn minh mẫn của hắn bỗng chốc đều đảo loạn, không khỏi hỏi: “Vậy Đoạn Hành hiện tại ở nơi nào?”

Kiều Bác đáp: “Còn đang ở công ty xử lý giấy tờ.”

Đoạn Hành này không hề chạy trốn, người chạy trốn chẳng bao giờ đường đường chính chính đi chào từ biệt như thế, lại còn đưa tiền bồi thường việc đã vi phạm hợp đồng, không ai lại chạy trốn một cách quang minh chính đại như vậy, đến nguyên tắc đều tuân theo.

Kiều Tứ vừa mặc quần áo vừa nghĩ, hắn thậm chí cảm thấy Đoạn Hành căn bản không sợ hắn, cũng không sợ sự trừng phạt của hắn. Cho nên lần này ly khai, chỉ đơn giản là vì muốn ly khai nên mới ly khai.

Hắn đột nhiên hiểu, Đoạn Hành kiên quyết nói rõ cho hắn biết, cậu muốn vĩnh viễn rời khỏi hắn.

Có lẽ là do vừa từ trong nước đi ra, mặc quần áo cũng cảm thấy cả người lạnh lẽo, Kiều Tứ liền bảo Kiều Bác đem tới chiếc áo khoác ngoài khoác lên, ngồi trên ghế dựa, lười nhác uể oải hé khuôn mặt ra từ chiếc áo bằng lông.

Hắn không hiểu, Đoạn Hành chịu bao khổ cực để leo lên vị trí này, thật vất vả mới nằm được quyền thế trong tay, tại sao lại không tiếc mà vứt bỏ tất cả.

Nếu nói đó là giận dỗi, thì Đoạn Hành tuyệt đối không phải loại người chịu không nổi cơn giận. Thằng nhóc này nếu như không chịu được khổ, nhịn không được ủy khuất, cũng không thể có được thành quả ngày hôm nay.

Đoạn Hành của trước đây luôn giỏi kiềm chế, luôn tiến lùi thích hợp, hiểu nhân thế, biết chừng mực. Rốt cuộc là từ khi nào bắt đầu dần trở nên không nghe lời, mà tại sao lại dám không nghe lời như vậy?

Vừa nghĩ tới Đoạn Hành sở dĩ không hề sợ điều gì, có thể là đã tìm được một nơi rất tốt để đi, sớm có đường lui, lông mày Kiều Tứ liền nhíu lại.

“Tứ gia, còn có một chuyện…”

“Gì?”

“Tối qua, Ngũ gia gọi điện thoại tới rất nhiều lần, nhưng lúc đó ngài đang bất tiện, nên…”

Kiều Tứ cũng chẳng còn mấy tinh thần, chỉ âm trầm đáp: “Biết rồi.”

………………………………………….

Vì làm quá nhiều lần, Kiều Tứ thực sự hết sức mệt mỏi, ngâm nước nửa ngày rồi thân thể vẫn suy nhược, trong lòng lại chứa chất phiền muộn, bởi vậy cũng không còn quá nhiều tâm tư để suy nghĩ tới Kiều Triệt.

Mà thái độ khác lạ của bọn thuộc hạ, cũng khiến tinh thần hắn hao tổn ít nhiều.

Ngay cả khi Kiều Triệt gọi điện đến, có nên thông báo hay không, bọn họ vẫn có phần do dự. Đoạn Hành được ra vào tự do, không hề gặp trở ngại. Rõ ràng cậu ta được bọn họ rất tín nhiệm. (chỗ này ý nói là Đoạn Hành đến chỗ Kiều Tứ, ra vào đi lại không bị bọn thuộc hạ ngăn cản, chứng tỏ bọn này rất tín nhiệm ĐH, bây giờ ĐH đi rồi, bọn họ mới có thái độ khác lạ, có lẽ là họ nghĩ Kiều Tứ ác độc gì đó, nên 1 ng trung thành như ĐH mới ra đi.)

Có lẽ, lòng trung thành của Đoạn Hành đối với hắn thực sự không thể nghi ngờ, thậm chí có thể sánh ngang Kiều Bác. (ka: Kiều Bác là người là Kiều Tứ tin tưởng vào lòng trung thành nhất, nên Kiều Tứ cho rằng lòng trung thành của Đoạn Hành bằng với Kiều Bác)

Mà so với tâm phúc nhiều năm như Kiều Bác, Đoạn Hành lại cùng hắn có một sự thân thiết không người nào có thể sánh bằng.

Trung thành, thân mật luân phiên tương hỗ, vậy đến tột cùng, tồn tại giữa họ là quan hệ gì? Tận khi đã ở trên xe, Kiều Tứ vẫn còn mải mê suy nghĩ, cảm thấy vô cùng mệt mỏi.

Khi Kiều Tứ đến công ty, Kiều Triệt cũng đã ở đấy, không rõ vì chuyện gì mà đang cùng Đoạn Hành mặt đối mặt đầy căng thẳng, sắc mặt khó coi, bộ dạng như đang không có chỗ nào để phát tiết. Thấy hắn đi vào, y liền cười lạnh, nói: “Anh tới rồi, đây đúng là nhân tài giỏi mà anh đào tạo được, rất nghe lời a.”

Kiều Tứ trợn mắt, nói: “Câm miệng.”

Chỉ một tiếng như thế, tuy âm lượng không hề lớn, cũng khiến trong phòng đều trở nên im lặng, không ai dám hé răng nửa lời. Sắc mặt Kiều Triệt trắng rồi lại xanh, muốn nói điều gì, lại không thể thốt ra, chỉ có thể hơi cười gằn.

“Các người ra ngoài hết đi.”

Những tạp vụ đang đứng chờ đều vội vã lui ra ngoài,mà Kiều Triệt là kẻ đi ra đầu tiên.

Kiều Tứ biết vừa rồi đã làm thương tổn đến lòng tự trọng của y, chọc giận y cũng sẽ phát sinh phiền phức, đến lúc đó lại phải dốc sức lấy lòng, nhưng trước mắt còn có một phiền toái lớn hơn nhiều.

Kẻ đại phiền toái kia đã thu dọn xong đồ đạc, phía dưới cánh tay kẹp một thùng giấy đựng đồ, đứng im tại chỗ, vẻ mặt vẫn bình tĩnh, thậm chí ngay cả biểu tình sợ hãi cũng không có.

Kiều Tứ chăm chú nhìn cậu một lúc, đoạn nói: “Cậu đang làm cái gì thế hả?”

Người thanh niên nhắm mắt: “Tôi vừa mới hủy hợp đồng với công ty. Muốn chờ để cáo biệt.”

Sắc mặt Kiều Tứ trầm xuống: “Tôi cho phép cậu làm như vậy sao?”

Trong giọng nói của người thanh niên vẫn mang sự tôn kính, nhưng chỉ là tôn kính mà thôi: “Tứ gia, tôi đã không còn là thủ hạ của ngài, mọi việc không cần ngài đến phê chuẩn.”

Kiều Tứ nhìn con người trước mặt, Đoạn Hành đã từng là tác phẩm tuyệt vời nhất, tâm đắc nhất của hắn, hắn đối với Đoạn Hành yên tâm mọi bề, ký thác kỳ vọng cao, nhưng lại không nghĩ tới, người đầu tiên nói với hắn những lời này, chính là Đoạn Hành.

Kiều Tứ hơi gật đầu: “Cậu quả nhiên đã trưởng thành, có bản lĩnh rồi, cũng khó trách tối hôm qua lại có gan làm loại chuyện đó.” Ngừng một lúc, hắn lại ngước mắt nhìn cậu, nói: “Đúng là Tứ gia đã coi thường cậu.”

Đoạn Hành bị hắn nhìn như vậy, cũng chỉ đứng im lặng, không biện luận, không sợ hãi, lại càng không hề dao động. Tại cục diện này, cậu vẫn có được sự bình tĩnh âm trầm, khiến Kiều Tứ thực thoả mãn, hắn vốn vẫn luôn muốn Đoạn Hành trở thành người thế này.

Chỉ tiếc rằng sự lạnh lùng ấy lại hướng về hắn.

“Cậu đã hiểu chuyện như thế, vậy hẳn biết rõ, ở chỗ tôi, nếu muốn đi, không phải chỉ từ chức là xong.”

Thanh niên bình tĩnh đáp: “Tứ gia, tôi biết lúc này đều là tôi sai. Ngài dưỡng tôi trưởng thành, tôi lại làm chuyện sai trái, ngài muốn đối xử với tôi thế nào cũng được.”

Kiều Tứ cảm thấy đứng lâu có phần mệt mỏi, liền kéo ghế, ngồi trước mặt cậu: “Cậu đi theo tôi đã lâu, tôi cũng không phải chưa từng thương tổn cậu. Nếu thật sự muốn rời khỏi, vậy để lại mấy ngón tay đi.”

Đoạn Hành nhìn hắn, sau đó thực sự quỳ xuống.

Trên bàn trà đã có sẵn một con dao gọt trái cây. Đoạn Hành giơ một bàn tay ra, tay kia cầm con dao nhỏ, ngập ngừng vài giây, sau đó nhắm mắt, kiên quyết cắt xuống.

Kiều Tứ thoáng cái gạt tay cậu ra, con dao bị trật, gần như đã sát qua ngón tay đặt trên bàn, để lại một vệt dài trên mặt bàn bằng gỗ.

Một đao này thực sự nghiêm túc.

Kiều Tứ thu tay, lại dựa người vào ghế tựa, nhắm mắt, dường như vì quá mệt mỏi mà vùi mặt vào trong cổ áo.

“Cậu đi đi.”

Thanh niên rất bất ngờ, giương mắt nhìn hắn.

“Ngón tay cho tôi cũng chẳng dùng để làm gì, cậu giữ lại đi.”

Thanh niên trầm mặc một lúc, đứng lên, nhưng chỉ nói: “Tạ ơn Tứ gia.”

Kiều Tứ lại tựa như đang bàn chuyện gia đình: “Về sau dự định làm gì?”

“Đầu tư phương diện tài chính.”

“Thế cũng không tồi.”

Sau đó không còn biết nói gì thêm nữa, Kiều Tứ đành bảo: “Cậu đi đi.”

Đoạn Hành thực sự ra đi.

Kiều Tứ cũng cảm thấy lần này mình đã vung tay quá trán. Hắn có đủ mọi thủ đoạn có thể khiến người khác quỳ khóc tuân theo, nhưng nếu đem những thủ đoạn tàn độc này dùng trên người Đoạn Hành , hắn lại không nỡ.

Hắn đối với Đoạn Hành đã quen mềm lòng.

Có điều, cho dù quyên tiền làm từ thiện cũng không thể thay đổi được sự thực hắn là kẻ độc ác; đôi lúc có mềm lòng với một hai người thì Kiều Tứ vẫn mãi là Kiều Tứ.

Chỉ là, mỗi đêm nằm ngủ trên giường, hắn vẫn đôi khi nhớ tới chính mình ngày đó từng hỏi Đoạn Hành: “Cậu sẽ ở bên cạnh tôi bao lâu?”

Đoạn Hành đã trả lời hắn: “Tôi sẽ không bao giờ rời khỏi Tứ gia.”

Cảm xúc khi được cậu hôn tựa như vẫn còn phảng phất vương trên đầu ngón tay. Nhưng người kia đã đi rồi.

Đoạn Hành ra đi đã một tháng.

Trong một tháng đó cũng không nhận được tin tức gì của Đoạn Hành. Đương nhiên điều này rất bình thường, mà Kiều Tứ cũng biết bản thân vốn không phải chốn có thể khiến con tim kẻ khác lưu luyến.

Tuy rằng rất nhiều người phụ thuộc vào hắn, nhưng chỉ là muốn được đủ lông đủ cánh, có thể tìm cách từ trong bàn tay hắn thoát ra, sau đó không còn muốn quay đầu lại.

Buổi tối trong thành phố có tiệc rượu từ thiện, chuyện này Kiều Tứ hoàn toàn không thích, hắn trực tiếp đưa tiền cho xong, dự tiệc xã giao rất phiền phức, hắn vốn chẳng cần tới thứ thanh danh kia (ka: ý là anh ấy không cần đến cái mác “người tốt” )

Có điều, nghe nói Đoạn Hành cũng ở trong đoàn được mời đến, Kiều Tứ sau khi suy nghĩ, liền đồng ý tham dự.

Hắn nghĩ, đây hoàn toàn không phải là do nhung nhớ quan hệ, hắn chỉ là vì muốn nhìn xem Đoạn Hành hiện tại ra sao mà thôi.

Theo tình lý, Đoạn Hành sống hẳn không dễ chịu gì, hợp đồng với công ty điện ảnh đã hủy, nên tin tức cậu rút lui khỏi giới nghệ thuật ngay lập tức bị truyền ra, khiến dư luận xôn xao. Vài kỳ tạp chí đều liên tiếp lấy chuyện này làm tiêu đề, những người hâm mộ chịu đả kích lớn, cả ngày tụ tập đông đúc trước cổng công ty kháng nghị, yêu cầu một lời giải thích.

Mà đối mặt với đủ loại suy đoán chất vấn, Đoạn Hành ngoại trừ xin lỗi, tỏ ý bản thân đã phụ sự ủng hộ mọi người từ trước tới nay, còn lại đều không đề cập gì tới nguyên nhân rời bỏ nghề diễn.

Dù có thế nào cậu ta cũng không chịu nói ra, mọi người lại càng thêm hiếu kỳ, nhiều lời đồn xuất hiện. Họ kiên quyết tìm ra nội tình ẩn bên trong.

Mà đã là suy đoán, cuối cùng đều phát triển theo hướng xì căng đan.

Rất nhanh liền xuất hiện kết luận Đoạn Hành có vấn đề về tâm lý, không thể không điều trị: cũng có kẻ nói chắc như đinh đóng cột rằng đã từng thấy qua cậu ta lên cơn nghiện ma túy; còn có cả những tiết lộ cho rằng vì tranh giành tình cảm của một nữ minh tinh mà Đoạn Hành đắc tội với kẻ có địa vị lớn, lại không biết tự lượng sức mình nên mới phải giải nghệ. Những điều như thế, cuối cùng cũng chẳng đi tới đâu.

Ngày trước khi còn là người của Kiều Tứ, những tin tức tiêu cực về cậu tuyệt nhiên không được phép in ấn. Cho dù có là nhà báo ranh ma đến mấy, khi viết về Đoạn Hành, dưới ngòi bút đều phải khách khí ba phần, chỉ dám chế nhạo đôi chút.

Hiện tại không còn Kiều Tứ làm chỗ dựa, tình cảnh cũng sẽ không còn giống như trước đây.

Những lời gièm pha luôn mang kích thích lớn tới cho tiêu thụ, viết càng khó nghe thì lượng bán ra càng nhiều, vì số lượng bán, giới báo chí đều tung ra đủ loại tin tức bịa đặt, chỉ cần có thể hấp dẫn người đọc là được. Dù cho Đoạn Hành ngày hôm nay vẫn còn bản lĩnh, chẳng qua cũng chỉ là một nghệ sĩ cũ, lại đắc tội với Kiều Tứ, nên chẳng ai dám đứng về phía cậu.

Những kẻ vốn chồng chất oán hận từ lâu, lợi dụng cậu đang rơi vào tình cảnh này, liền cùng lúc đem đủ loại gièm pha nửa thật nửa giả đấu đá Đoạn Hành, hơn nữa, những người mê điện ảnh tâm tình rất dữ dội, giới truyền thông báo chí đạo diễn hầu như không ai là không mắng chửi vạch trần khuyết điểm của cậu.

Kiều Tứ vốn không quá quan tâm tới những chuyện này, nhưng khi tùy tiện cầm một tờ báo đọc cho khuây khỏa, cũng cảm thấy những gì viết ra thực rất khó nghe, hơn nữa lại quá mập mờ. Nếu đổi lại là trước đây, những kẻ này nhất định sẽ chết rất thảm.

Có điều, Đoạn Hành đã không còn là thủ hạ của hắn, cậu ta cũng chẳng còn bất kì chỗ dựa nào để cất đầu dậy.

Chỉ là, hắn cũng từng hi vọng, nếu Đoạn Hành hướng hắn xin giúp đỡ, hắn nhất định sẽ nguyện ý giúp.

Đoạn Hành trời sinh là một diễn viên giỏi, rất thích đóng phim. Kiều Tứ nghĩ, nếu không phải bởi vì quy củ của bọn họ, Đoạn Hành có lẽ sẽ không chịu vứt bỏ công việc này.

Mà kỳ thực, quy củ là do con người tự tạo ra, đặc biệt là cho chính bản thân. Nếu Đoạn Hành chịu cầu xin hắn, hắn cũng không thể không mở cho cậu một con đường sống.

Kiều Tứ hắn cho tới bây giờ vốn không phải là kẻ dễ nói chuyện, nhưng đối với Đoạn Hành, hắn lại có được sự kiên nhẫn hơn những kẻ khác.

Dẫu sao người trẻ tuổi luôn dễ bị kích động, khó tránh khỏi đưa ra một quyết định ngông cuồng. Huống hồ đến bây giờ Đoạn Hành hẳn cũng nhận được bài học kinh nghiệm rồi, biết được những ngày rời khỏi đây phải nhận bao nhiêu khổ sở, phân nửa sẽ hối hận.

Chỉ cần biết quay đầu lại, tiểu hài tử phạm lỗi, hắn có thể không tính toán.

Chỉ có điều, hắn mỗi ngày đều chờ Đoạn Hành hồi tâm chuyển ý, cầu xin hắn che chở, nhưng đã đợi một tháng, cuối cùng vẫn không thể nào đợi thêm.

……………………………………..