Chương 36

Cơ hội thật ra có rất nhiều! Người luôn nói mình không có cơ hội, kỳ thực đều do ngươi không tỉ mỉ đi tìm. Đương nhiên, nếu như thật sự không tìm được, ngươi đừng tìm nữa, bởi vì có một câu như thế này: Cơ hội là phải tự tạo ra!

Nếu không tìm được, thì tự tạo ra một cơ hội.

Không muốn tiêu cực chờ đợi nữa Phiền Tiểu Thử quyết định thực hiện lời nói trên.

Hôm nay là ngày 1 tháng 5, là ngày nghỉ cuối cùng của lễ Quốc Tế Lao Động.

Đọc Truyện

Hình như còn là Tuần Lễ Vàng đó

Luôn yêu ngủ lười tỉnh như Mạc Thanh Hàn hôm nay tuyệt đối sẽ không dậy sớm, mà vẫn luôn bị Mạc Thanh Hàn đem làm gối ôm – Cố Tiểu Mãn, đương nhiên cũng sẽ vậy.

Luôn làm sinh vật đúng giờ đúng giấc đến khiến người khác cũng cảm thấy thẹn thùng – Mạc Ảnh Hàn, hôm nay tuyệt đối cũng sẽ thức sớm như thường ngày.

Vì vậy hôm nay Phiền Tiểu Thử thức sớm hơn bình thường một chút, tỉ mỉ chuẩn bị, sau đó lao nhanh xuống lầu.

Thời gian là 6:00 sáng.

Còn cách 20 phút mới đến thời gian mà mỗi ngày Mạc Ảnh Hàn xuống lầu ăn sáng.

Tới kịp tới kịp.

Phiền Tiểu Thử bình tĩnh ngồi bên bàn cơm. Lần này nàng đã nghĩ xong lời thoại nàng cần nói, tin tưởng tuyệt đối bản thân sẽ không vì nhìn thấy Mạc Ảnh Hàn mà cả một câu cũng không nói ra được.

Vì vậy nàng vô cùng kiên nhẫn chờ, nàng còn chờ đến rất hớn hở.

Đợi đến 6:20, hầu như không sai một giây phút nào, Mạc Ảnh Hàn từ trên lầu đi xuống.

Bởi vì hôm nay đang là ngày nghỉ, Mạc Ảnh Hàn không cần phải đến công ty, cho nên ăn mặc và này nọ cũng khá tùy ý. Mạc Ảnh Hàn mặc quần áo ở nhà nhìn qua không còn cảm giác lạnh như trước, tuy rằng khối băng vẫn là khối băng, chỉ là khối băng lớn này có một khác biệt nhỏ mà thôi.

Rõ ràng Mạc Ảnh Hàn rất bất ngờ khi thấy Phiền Tiểu Thử ở dưới lầu.

“?”

“Chào buổi sáng.” Ngồi bên bàn cơm Phiền Tiểu Thử treo lên nụ cười sáng lạn mà nàng đã có từ lúc chào đời đến nay.

“…” Nụ cười đó thành công khiến gương mặt tê liệt của Mạc Ảnh Hàn giật giật. “Chào.” Vô cùng cảm thấy ngày hôm nay sẽ quỷ dị không giống như bình thường, Mạc tiểu thư cẩn thận trả lời.

Mạc Ảnh Hàn sau khi xuống lầu liền an vị bên bàn ăn, cùng đợi bữa sáng của mình.

Phiền Tiểu Thử cảm thấy cơ hội không thể mất, bây giờ là lúc nói rõ ràng.

“Mèo chiêu tài.” Nàng gọi.

“Sao?” Ai đó nhướn hai hàng chân mày.

“Lời đêm qua, ta còn chưa nói xong.” Phiền Tiểu Thử nghiêm túc nói.

“Ta biết.”

“…” Bị trả lời như thế, tiếp đó cũng không biết nên nói như thế nào, thật là bực mình.

Hít sâu một hơi. “Mèo chiêu tài, ta…”

“Tiểu thư, điểm tâm của ngài, còn có thiết quan âm* thượng đẳng ngài muốn.” Sự nhanh nhẹn của nữ đầu bếp này tuyệt đối rất có năng suất làm việc, mới một lúc thôi, mà đã chuẩn bị tốt xong bưng đến điểm tâm mà Mạc Ảnh Hàn muốn.

*Tên một loại trà

“Khụ khụ khụ khụ…” Phiền Tiểu Thử thiếu chút nữa thì nói ra một hơi, bị lời của mình khiến bản thân sặc muốn chết.

“Phiền tiểu thư?! Ngươi không sao chứ?” Phỏng chừng Phiền Tiểu Thử ho khan vô cùng kịch liệt, khiến nữ đầu bếp ở bên cạnh hoảng sợ.

“Khụ khụ khụ… không sao… Khụ khụ khụ, không sao.”

Mạc Ảnh Hàn đem cốc trà thiết quan âm của mình đưa đến trước mặt Phiền Tiểu Thử. “Uống nước vào.” Nàng nói.

“Ách… khụ khụ khụ… ừa…” Phiền Tiểu Thử thành thành thật thật uống trà.

Buồn bực chờ người đầu bếp đi nhanh một chút.

“Tiểu thư còn gì phân phó không?” Nhưng mà người đầu bếp rất biết tận tụy với công việc, khi chưa xác định Mạc Ảnh Hàn còn có yêu cầu gì nữa hay không, thì dường như không có ý định rời đi.

“Không có.” Mạc Ảnh Hàn uống trà, lạnh lùng nói.

“Vậy ta xin lui.” Nữ đầu bếp cung kính trả lời.

“…” Ngươi đi nhanh một chút đi ~~~~(3_3)~~~~

Hiện trường một lần nữa chỉ còn lại Mạc Ảnh Hàn và Phiền Tiểu Thử.

Phiền Tiểu Thử không yên lòng nâng cốc cafe của mình lên uống, còn Mạc Ảnh Hàn thì uống thiết quan âm của nàng.

Cơ hội cơ hội! Nắm lấy nhanh lên!

Tất nhiên hẳn là nắm lấy nhanh lên, nhưng rõ ràng một cơ hội hiếm có như vậy xảy ra trước mặt, vậy mà Phiền Tiểu Thử lại không có động tĩnh gì.

Tại sao Phiền Tiểu Thử lại không có động tĩnh gì? Bởi vì Phiền Tiểu Thử đang ngẩn người, Phiền Tiểu Thử nhìn chằm chằm Mạc Ảnh Hàn… ách, phải nói là ngẩn người nhìn chằm chằm chiếc cốc trong tay Mạc Ảnh Hàn.

Mạc Ảnh Hàn đang uống thiết quan tâm, mà Mạc Ảnh Hàn uống chính là cốc thiết quan âm kia, chính là cốc vừa rồi Phiền Tiểu Thử đã uống.

Cái này… cái này là… hình như là hôn gián tiếp nha.

Phiền Tiểu Thử vẻ mặt đần độn nghĩ như vậy.

“?” Mạc Ảnh Hàn phát hiện tầm nhìn quỷ dị của Phiền Tiểu Thử. Quay đầu, vẻ mặt khó chịu hỏi: “Làm sao vậy?”

“… Không có gì…” Phiền Tiểu Thử xấu hổ. Chết tiệt da mặt dày Phiền Tiểu Thử gần đây lại quá dễ xấu hổ, địa cầu sắp diệt vong rồi sao?

“?” Khó hiểu. Mạc Ảnh Hàn tiếp tục uống trà.

Mạc tiểu thư không phải không phát hiện cốc trà của mình đã bị Phiền Tiểu Thử uống qua, chỉ là nàng không có để tâm thôi. Tuy Mạc tiểu thư của chúng ta thật ra có chút khiết phích, chỉ là rất kỳ quái, với chuyện này, Mạc tiểu thư của chúng ta thật sự không để ở trong lòng.

Uống qua rồi, thì sao? Thật kỳ quái.

Vì vậy ngay lúc Phiền Tiểu Thử ngây ngốc, kim đồng hồ từ 6:20 chạy đến 7:30.

Thời gian, trôi qua thật đúng nhanh a thật sự nhanh.

Các công nhân ở Mạc gia, đều ra ngoài làm việc, sau đó Cố Tiểu Mãn, không biết hôm nay Cố Tiểu Mãn trúng thứ tà gì, vậy mà lại kéo Mạc Thanh Hàn xuống ăn sáng.

Ta nói, bình thường chỉ cần là ngày nghỉ hay cuối tuần, không phải các ngươi đều ngủ tới chiều mới rời giường sao, hôm nay vậy mà lại chưa tới 8 giờ đã đi xuống?! Cố ý, nhất định là cố ý!

Cực kỳ bi thương Phiền Tiểu Thử.

Cơ hội, vậy mà đã mất. Vô cùng cảm thấy chính mình có lẽ không có khả năng tỏ tình thành công, Phiền Tiểu Thử vừa ăn điểm tâm mỹ vị, vừa rơi lệ.

“Sao hôm nay sớm vậy?” Đang ăn, Mạc Ảnh Hàn lạnh lùng hỏi ra vấn đề Phiền Tiểu Thử cực kỳ muốn hỏi muốn gϊếŧ người.

“Ừm, hôm nay có hẹn với bạn, phải ra ngoài ăn liên hoan. Cho nên đặc biệt thức sớm một chút.” Trả lời chính là Cố Tiểu Mãn. Nàng vừa ăn chiếc bánh mì trong tay, vừa bất đắc dĩ đẩy đẩy Mạc Thanh Hàn còn đang tựa vào vai mình ngủ.

Phiền Tiểu Thử quỳ xuống. OTL

*Chữ O là đầu T là tay và lưng L là mông và chân… thấy chưa? Chưa thấy có thể bỏ nó vào google sẽ có hình minh họa chính xác

Phiên bản khác của emo này là orz

Buổi sáng 9:00, Cố Tiểu Mãn và Mạc Thanh Hàn đã chuẩn bị xong và đi ra ngoài. Các công nhân thì làm việc, Phiền Tiểu Thử ngồi trong phòng khách buồn chán xem TV, thuận tiện quan sát Mạc Ảnh Hàn.

Mạc Ảnh Hàn đang đọc sách, lúc nàng đọc sách thường rất chăm chú, nhẹ cúi đầu, nét mặt so với bình thường an ổn hơn rất nhiều rất nhiều.

Hình dáng đó, nhìn qua thật đẹp đẽ, nhìn qua thật khiến người khác muốn trải qua cả đời cùng nàng như thế.

Phiền Tiểu Thử mặt hướng vào TV, lé mắt nhìn Mạc Ảnh Hàn, nghĩ như vậy.

Mạc Ảnh Hàn lại đột nhiên buông cuốn sách trong tay.

“Phiền Tiểu Thử.” Nàng nói.

“Có!” Vẫn len lén ngắm nhìn người khác, lại đột nhiên bị người gọi tên, củ khoai lang nào đó lập tức ngồi thẳng dậy.

“… Hiếm khi được nghỉ, ngươi có muốn ra ngoài dạo một chút?” Mạc Ảnh Hàn không xoay qua, nhìn về phía trước nói như vậy.

“…” Cái này cái này cái này! Cái này chẳng lẽ là mèo chiêu tài mời mình sao? Cái này chẳng lẽ là hẹn hò trong truyền thuyết? Là mèo chiêu tài chủ động mời hẹn hò?

Phiền Tiểu Thử không thể tin nổi a, không thể tin nổi còn hơn việc bây giờ ngươi nói với nàng “Ngươi xuyên không rồi”.

Không có được phản ứng của đối phương, dường như Mạc Ảnh Hàn có chút bất mãn, nhíu chặt mày sau đó lạnh lùng liếc mắt nhìn Phiền Tiểu Thử, lại xoay đi, một lần nữa nâng cuốn sách của mình lên. “Ta chỉ hỏi một chút, không muốn thì thôi.”

“A a a! Không phải không phải không phải! Ta muốn đi a ta muốn đi a mèo chiêu tài!” Phiền Tiểu Thử lập tức nhảy dựng, kêu to.

“… Khỏi, ta không muốn nữa.” Băng sơn đọc sách, nói một câu không có độ ấm như vậy.

“Đừng mà đừng mà~~ nói ra phải giữ lời, tại sao có thể tùy tiện đổi ý a, đi ra ngoài đi đi ra ngoài đi đi ra ngoài đi~~” Hình dáng của Phiền Tiểu Thử như chó vẫy đuôi cầu thương xót.

Mất mặt, thật mất mặt.

Bất quá mất mặt thì mất mặt, chỉ cần có thể đi ra ngoài là tốt rồi.

Kết quả cuối cùng, thật sự đi ra ngoài.

Nữ sinh và nữ sinh đi ra ngoài đơn giản chính là mua sắm quần áo mà thôi, nhưng mà dường như Mạc Ảnh Hàn không đến tiệm quần áo, mà Phiền Tiểu Thử cái loại vắt cổ chày ra nước thế này luôn không đi làm chuyện lãng phí tiền bạc cùng tinh lực đó.

Cho nên sau khi hai người bước xuống xe, đứng trên con đường cái người tới người lui tấp nập thì mới phát hiện… mình vậy mà lại không biết muốn làm gì.

Bỉ Ngạn Nhai lúc này náo nhiệt đến ngoại trừ người ra cái gì cũng không thấy. Các cửa tiệm đều mở cửa. Nơi nơi đều là tiếng rao hàng, đầu người di chuyển liên tục.

Tất cả mỹ nữ đều chọn thời điểm này để đi ra ngoài, cho nên mỹ nữ như Mạc Ảnh Hàn vào lúc này cũng không thể đặc biệt nhìn thấy được.

Nhưng mà hai nữ sinh cứ như vậy không nhúc nhích đứng trên đường cái thật sự rất ngốc.

“Đi uống cái gì trước, nghĩ ra nên làm gì rồi tính sau.” Vì thế Mạc Ảnh Hàn nói như vậy.

“Ừa, được.”

Vì vậy hai người đi đến nhà hàng.

Đương nhiên dựa theo thói quen của Phiền Tiểu Thử, kỳ thực nàng rất muốn đến quán ăn ven đường. Nhưng nàng lại không muốn ủy khuất Mạc Ảnh Hàn phải ăn mấy loại không đảm bảo đó.

Chiết trung* một chút, liền ăn buffet, 60 đồng một người, thế là có thể ăn no đến chết, nói như thế nào cũng không cảm thấy có gì không tốt.

*Trong những ý kiến khác nhau chọn ra một ý kiến có lợi cho đôi bên

Hai người chọn một chỗ khá yên tĩnh, ngồi xuống. Đợi đến khi muốn chọn đồ ăn, Phiền Tiểu Thử sầu não.

“Cứ để túi xách như vậy, không có vấn đề gì sao?” Kỳ thực nàng đang tự lẩm bẩm, căn bản không cảm thấy gương mặt tê liệt như Mạc Ảnh Hàn sẽ trả lời nàng.

“Không sao, hôm nay không có mang theo thứ gì quan trọng, trong túi ngoại trừ tiền mặt ra không có gì cả.” Mạc băng sơn trả lời như thế.

o(╯□╰)o

Phiền Tiểu Thử cảm thấy, mèo chiêu tài của mình thật sự dở hơi a tại sao dở hơi như thế.

Kết quả cái thứ bên trong đều là tiền mặt, ngoại trừ tiền mặt ra cũng không có gì quan trọng cứ như thế bị ném lên ghế.

Đến khi hai vị mỹ nữ chọn đồ ăn xong quay về, thấy chiếc túi xách kia còn nằm ở chỗ cũ, đồng thời không có vết tích bị động vào, Phiền Tiểu Thử thật sự cảm khái vạn phần.

Tố chất của người dân Bỉ Ngạn Nhai, thật sự tốt a thật sự tốt. TAT



“Mạc Ảnh Hàn? Không ngờ ngươi cũng đến nhà hàng loại này.” Hai người vừa ngồi xuống, chợt nghe một giọng nói thanh thúy vang lên.

“…” Mạc Ảnh Hàn ngừng chuyển động dao nĩa trong tay.

“?” Ai vậy? Vẻ mặt Phiền Tiểu Thử vô cùng kinh ngạc cấp tốc quay đầu lại.

Một mái tóc cuộn sóng thả một bên đầu, nhuộm màu vàng sáng, người con gái đấy mặc quần áo thời thượng đầy khêu gợi.

“Tại sao lại làm ra biểu tình hoàn toàn không nhận ra người ta như vậy, thật sự khiến ta đau lòng a, tiểu học muội.”

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Ách, nhìn củ khoai lang đáng thương quá, quyết định đăng một chương để củ khoai lang thực hiện màn tỏ tình thành công, là thực hiện thôi nha.

Thật ra không phải không muốn để củ khoai lang nhanh tỏ tình một chút, thế nhưng mỗ Bổn cảm thấy, muốn tỏ tình thật ra không phải dễ dàng như vậy, giống như mỗ Bổn a, 7 năm trước từng thích một người, 【tạm thời không nói đến giới tính】 muốn tỏ tình, kết quả trôi qua 3 năm, mãi cho đến khi tốt nghiệp cũng không có thành công, kết quả 7 năm rồi, đối phương có lẽ vẫn không biết từng có một người thầm mến mình, đương nhiên… tuy bây giờ đều đã trưởng thành, nhắc lại cũng cảm thấy buồn cười.

Cho nên mỗ Bổn thật sự cảm thấy, dũng khí để tỏ tình, nhất là tỏ tình cùng người khác phái, do dự, là bình thường! Không phải như nước bọt, ngươi muốn, là có thể trào ra!

作者有话要说: 呃, 看小蕃薯挺可怜的, 决定下章争取能够让小蕃薯告白成功, 争取, 只是争取而已哦.

其实并不是不想让小蕃薯快点告白成� �的, 但是某笨觉得, 要告白真不是那么容易的, 像某笨吧, 七年前喜欢过一个人, 【 姑且不说性别 】 总想着告白, 结果告白了三年, 一直到学校毕业都没有成功, 结果七年了, 对方还是不知道有人曾经暗恋过自己, 当然… 虽然现在都长大了, 说起来也觉得很好笑啦.

所以某笨深深觉得, 告白是要勇气的, 尤其是和异性告白, 犹豫, 是正常的! 哪是和口水一样, 你想要, 它就能出来的!