Chương 8: Bán Nhà

Editor: Lục Tiểu Thất.

***

Tuy rằng tiêu đề được xây dựng hồi hộp theo dõi, không trực tiếp nói ra tên "Sao nam phái thực lực", nhưng chỉ cần là người hơi quan tâm đến chuyện này đều biết, người này không hề nghi ngờ chính là Bách Hướng Vĩ, người đầu tiên cáo buộc Cảnh Việt sơn trang bị ma ám trên weibo.

Lúc đó sau khi mua nhà, vì trong quá trình sửa sang, hắn gặp phải chuyện kì quái, mẹ của hắn lại xảy ra tai nạn xe không lâu sau đó, vì vậy, Bách Hướng Vĩ liền đem quá trình sự việc tường thuật lại trên weibo, lại yêu cầu trả phòng hoàn tiền.

Lúc đó Giang Chước bị ốm, mọi công việc của Giang gia do mẹ kế Tống Nhã Huyên và em trai Giang Duy toàn quyền xử lí, căn hộ này cũng để cho Bách Hướng Vĩ trả lại, đồng thời cũng trở thành chứng cứ chột dạ của Giang gia.

Mà căn phòng hôm nay bán ra, chính là căn sắp sửa sang xong lại bị trả về đó.

Nội dung bài báo viết:

"... Ngay lúc nãy, có truyền thông ngăn cản Vương tiên sinh vừa mới đi ra từ điểm bán cao ốc, cũng hỏi thăm ngài ấy nguyên nhân mua căn phòng đó, Vương tiên sinh xưng là một trợ lí nhậm chức của tập đoàn cảng đảo Vân Thị, đưa ra lựa chọn như vậy hoàn toàn xuất phát từ gợi ý của thiếu đổng sự Vân Túc Xuyên của tập đoàn..."

"... Vân Túc Xuyên thông qua trợ lí biểu thị về hướng truyền thông, ngài ấy cho rằng môi trường của Cảnh Việt sơn trang tươi đẹp, khoảng đất tuyệt hảo, thích hợp cư trú, trải qua tổng hợp nhiều mặt cân nhắc lựa chọn mua vào. Nhưng theo đám leaker biết rõ tình hình, Vân Túc Xuyên và Giang Chước quen biết từ nhỏ, giao tình không mỏng, hành động lần này thật sự là chống lưng giúp bạn tốt..."

Chuyện này xảy ra quá mức bất chợt, mặt Giang Chước cũng xanh lè, cầm chuột điên cuồng click, các loại bài báo muôn hình muôn vẻ, có đưa tin đứng đắn, cũng có chế nhạo bát quái giải trí, dù sao nội dung nói đi nói lại cũng đều na ná như nhau, ngược lại đem từ ngữ then chốt #Thải Đình song bích# treo trên đỉnh hotsearch.

Giang Chước tức giận nói: "F*ck, Vân Phiêu Phiêu làm cái gì vậy!"

Lần này truyền thông nói thật đúng là không phải nói dối, Vân Túc Xuyên đúng thật là bạn thân của Giang Chước.

Hai người quen biết từ nhỏ, lại cùng đến trường, gần như là như hình với bóng, mãi đến sáu năm trước, Vân Túc Xuyên ra nước ngoài không trở về nữa, hai người liền không gặp mặt, mặc dù liên lạc không nhiều, nhưng cũng chưa từng đứt đoạn.

Năm đó lúc bọn họ học cấp hai ở Thải Đình có thành tích xuất sắc nhất, bề ngoài lại vô cùng xuất chúng, nên luôn luôn bị nhắc đến cùng nhau. Mới đầu vốn dĩ thầy dạy văn nói đùa là "Song bích", gọi mãi gọi mãi liền truyền ra ngoài, về sau học sinh của Thải Đình đổi hết lượt này đến lượt khác, nhưng cái danh xưng này từ đầu đến cuối chỉ cách gọi khác của hai người Vân Túc Xuyên và Giang Chước.

Hiện tại internet phát triển, đã có những cựu học sinh kể lại những chuyện cũ năm đó, điều này đưa chủ đề "Thải Đình song bích" lên top hotsearch. Có điều với Giang Chước mà nói, cậu không muốn chuyện phiền phức trong nhà mình kéo Vân Túc Xuyên vào, lúc này mới có chút tức giận.

Hoắc Nham nói: "Sư huynh, nếu anh Túc Xuyên đã mua phòng rồi, có phải chứng tỏ anh ấy sắp về rồi không? Quan hệ của các anh tốt như vậy, anh ấy không nói trước với anh một tiếng sao?"

Giang Chước tức giận nói: "Họ Vân kia nhất định là biết anh sẽ không đồng ý. Nếu hắn mà báo trước, heo mẹ cũng có thể trèo cây rồi."

Cậu nói thì nói như vậy, nhưng vẫn gọi điện thoại cho Vân Túc Xuyên, kết quả tên kia không biết đang làm cái quỷ gì, điện thoại lại tắt máy. Trái lại một tiếng trước, trong wechat có một tin nhắn chưa đọc đến từ "Phiêu Phiêu".

Hoắc Nham ở bên cạnh lo lắng ngó đầu vào nhìn cùng, nhìn thấy wechat, biết đó là nickname của Vân Túc Xuyên, còn tưởng là nói chuyện quan trọng gì đó, vội vàng nói: "Mau mở, mau mở ra!"

Giang Chước sớm đã đoán trước được, ha ha một tiếng, không hứng thú lắm nhấp vào một cái, chỉ thấy bên trên quả nhiên chỉ gửi tới một hàng chữ đơn giản: "Bảo bối, nhớ anh không?"



Hoắc Nham: "..."

Cái tên vô lại mắc ói này mười năm như một, mặt Giang Chước tràn đầy ghét bỏ, không chút do dự xóa tin nhắn đi, lại hướng về phía một bên khác gửi liên tiếp ba cái sticker vả vào miệng, lúc này mới thoải mái hơn một chút.

Cả câu chuyện càng ngày càng thú vị rồi. Chuyện đại thiếu gia Giang gia xem đất tuyệt hậu như vùng đất phong thủy trù phú xây tiểu khu trải qua liên tiếp đảo ngược, thời gian càng lâu, nhiệt độ càng tăng chứ không giảm, liên tục xôn xao.

Đầu tiên do sự kiện weibo của Bách Hướng Vĩ làm mồi dẫn lửa, ngay sau đó là mấy leaker truyền thông thả ra tin tức cây cỏ khô chết trong vòng một đêm, các loại scandal thật thật giả giả của Giang Chước cũng bị truyền ra xôn xao ồn ào, những cư dân mạng chưa từng gặp cậu rất nhanh đã bị truyền thông dẫn dắt tiết tấu, trong khoảng thời gian ngắn toàn mạng phẫn nộ phê phán.

Lúc đó có một số người bạn tốt của Giang Chước đứng ra nói chuyện, một người trong số đó còn vì chuyện này mà đánh phóng viên, đồng thời, cũng có luật sư được chỉ định đặc biệt nhiều lần lên tiếng làm sáng tỏ, tỏ ý sẽ truy cứu trách nhiệm pháp luật đối với những tin đồn, nhưng do chuyện này chứng cứ khó nêu ra, cho nên hiệu quả không lớn.

Ngay sau đó, người em cùng cha khác mẹ của Giang Chước, Giang Duy không ngừng hiện thân trước mặt công chúng, xử lí một số công việc của Giang gia, cử chỉ đáng khen ngợi, tư thái nghiễm nhiên như "Chủ nhà tân nhiệm".

Chuyện của hai phía cộng dồn lại, đã có người sáng suốt nhìn ra sóng ngầm cuộn trào trong Giang gia, đang âm thầm cảm khái, Giang Chước quả là được Giang lão gia cưng chiều từ nhỏ mà lớn lên, không chịu được mưa gió, đối mặt với thế tấn công mạnh mẽ của mẹ kế và anh em, gần như là không có sức đánh trả.

Nhưng ngay tại lúc tất cả mọi người cho rằng cậu đã thất bại hoàn toàn rồi, Giang Chước lại xuất hiện trước mặt công chúng, không những tham gia thi đấu như thường, trong lúc thi đấu còn mạnh mẽ gợi ra một làn sóng hảo cảm, cũng thu hoạch được một làn sóng người ủng hộ.

Mãi đến hôm nay Vân Túc Xuyên lên sàn, sau khi công khai khen ngợi Cảnh Việt sơn trang phong thủy tốt, môi trường thư thái, toàn bộ chân tướng của câu chuyện liền trở nên càng thêm khó bề phân biệt.

Dù sao gia thế của vị này cũng rất không bình thường, lời hắn nói có trọng lượng hơn người khác rất nhiều.

Hoắc Nham nói: "Sư huynh, anh định làm thế nào?"

Giang Chước nhìn sắc trời dần tối xuống bên ngoài, trầm ngâm nói: "Anh tới nơi phát hiện thi thể của Thiệu Kỳ đi xung quanh một chút trước, sau đó tới Cảnh Việt sơn trang."

Cậu đã lấy được camera thời gian, cũng nên phát tác dụng rồi.

Hoắc Nham nói: "Cũng được."

Hắn do dự một chút, lại nói: "Sư huynh, những sóng gió này nhất định đều sẽ qua đi. Em biết sư gia qua đời anh rất đau lòng, nhưng người chết không thể sống lại, gặp chuyện đừng quá nóng nảy, chúng em sẽ luôn ủng hộ anh."

Giang Chước trầm mặc một lát, không nói gì cả, mỉm cười nói: "Được, không sao."

Cậu rời khỏi tổ vụ án đặc thù, lúc đi ngang qua một quán malatang(*) lộ thiên ở góc phố, chỉ nghe thấy có hai củ khoai tây đang điên cuồng gào to: "Bán malatang! Vừa tê vừa cay vừa nóng đây!"

"Em bán chính em, đến đây đến đây!"

(*) Malatang (麻辣烫): là món lẩu đường phố phổ biến tại Trung Quốc có nguồn gốc từ Tứ Xuyên.

Giang Chước: "..."

Vốn cậu đã quên mất chuyện bản thân còn chưa ăn cơm, bị tiếng gào to như vậy nhất thời thấy đói, cậu lạnh lùng đi qua quán malatang, tìm một nơi lấp bụng... Bây giờ yêu cầu của cậu không cao, đồ ăn chỉ cần không biết nói chuyện đều được.



Phía sau còn có củ khoai tây nhiệt tình níu kéo lại: "Đừng đi mà anh đẹp trai, em rất xấu nhưng em rất ngon đó..."

Giang Chước im lặng tăng tốc bước chân.

Sau khi cậu ăn cơm xong, quay về lấy các loại phù chú pháp khí trang bị trong ba lô của mình, đi về phía nơi thi thể của Thiệu Kỳ được phát hiện.

Khu này thuộc về khu dân trí cao của thành phố, nhà ở tiểu khu xung quanh không nhiều, xây dựng một loạt trường học cùng văn phòng, vào thời điểm này gần như căn bản không chạm mặt với người nào. Giang Chước xuống xe, bảo bác lái xe đợi cậu một lát ở một chỗ cách đó không xa, tự mình đi qua đó xem xét tình hình.

Trên mặt đất nơi Thiệu Kỳ ngã xuống, mọi dấu vết sớm đã bị nước mưa cọ rửa không nhìn ra chút gì nữa rồi, phía trước đối diện với một tòa cao ốc, không những tấm biển quảng cáo rơi xuống không được đặt lại, mà ngay cả những tấm biển khác cũng đều bị thu hồi, không có lưu lại bất kì manh mối gì.

Ngược lại Giang Chước có tâm xách hồn phách của Thiệu Kỳ từ dưới âm phủ lên hỏi một chút, có điều nếu như không phải người có bát tự tinh khiết hiếm thấy hoặc là có huyết hải thâm thù gì khó quên, người bình thường vào khoảnh khắc chết đi kia, vấn đề liên quan đến cái chết của chính mình, trên người còn có ân oán tình thù gì, sẽ lập tức trở nên mơ hồ không rõ ràng.

Cái gọi là âm dương cách biệt, cho dù cậu hỏi, cũng không hỏi ra được bất cứ điều gì.

Trên tay cậu cầm một cái la bàn, dạo một vòng xung quanh, hòn bi trên mặt la bàn không ngừng lắc lư, cuối cùng chỉ về hướng phía tây, điều này chứng tỏ phía bên đó từng có âm khí nán lại.

Giang Chước cầm la bàn đi theo hướng chỉ qua bên đó.

"Ai da!" Bên cạnh giày của cậu truyền đến tiếng kêu, một đóa hoa dại nhỏ màu tím liều mạng giũ cánh hoa: "Đáng ghét, ai đá tôi!"

Giang Chước bình tĩnh cúi đầu xuống nhìn một cái, chuẩn xác khóa chặt vào vị trí phát ra âm thanh.

Một khoảng thời gian thích ứng, cậu đã có chút quen với những âm thanh bất thình lình nhảy ra từ xung quanh rồi, cậu khom lưng xuống, dùng một ngón tay cố định lại bông hoa nhỏ còn đang lung lay, thuận tay nhặt một chiếc lá cây che lên trên "Mặt" nó: "Xin lỗi, mi ngủ tiếp đi."

Làm một đóa hoa không dễ dàng gì, nửa đêm đi ngủ thường xuyên bị gió quất tới, mèo hoang đi ngang qua, hoặc loài người đáng ghét quấy rầy, hoa nhỏ mắng quen rồi, vẫn là lần đầu được đáp lại, nhất thời sợ nhảy dựng lên, ngay cả cánh hoa cũng cứng đờ một chỗ.

Giang Chước không quan tâm tới nó, tiếp tục đi về phía trước.

Hoa nhỏ thấy loài người này hình như không ham muốn với vẻ đẹp của mình lắm, không có ý định ngắt nó về cắm trong bình, có hơi thả lỏng một chút.

Đầu rung rung, nó vứt chiếc lá cây nát của loài người không biết xuất ra từ tâm tình gì đắp lên mặt nó, hoa nhỏ duỗi thân lá thon dài, hướng về phía của Giang Chước ló đầu ra, tiếp lời nói: "Tiểu ca ca, anh làm cái gì đấy?"

Giang Chước thích thú nhìn nó một cái, không ngờ con hàng này dáng vẻ "Tím" như vậy, hóa ra lại là một đứa ngốc bạch ngọt(*).

(*) Sỏa bạch điềm 傻白甜: Là một kiểu hình tượng nhân vật quen thuộc, thường gặp trong truyện ngôn tình. Đây là những người có suy nghĩ đơn giản, thuần khiết, không quá nhiều tâm cơ.

Tuy nói như vậy, nhưng trong lòng cậu hơi dao động, đột nhiên nghĩ tới nói không chừng bông hoa nhỏ này thật sự có thể nhìn thấy gì đó.

Giang Chước cân nhắc một chút, rất khách khí trả lời: "Ừm, tôi đang tìm một người."