Chương 1.1: Lời mở đầu

Khuôn viên cũ của trường trung học cơ sở Kunugigaoka nằm trên đỉnh núi, bâu trời trong xanh khiến khu rừng dường như mát mẻ hơn.

Karma Akabane đang trốn học ngồi trên bậc thang đá, người ngã về phía sau và duỗi người: "Hmm, đây chính là điều mình thích nhất."

Anh cười ranh mãnh sau đó bắt đầu ngáp.

Ở đây rất yên tĩnh, một trong những điều thú vị là chúng ta có thể nghe thấy tiếng chim và tiếng dế. Nó thực sự rất thư giãn.

Một luồng gió thổi đến hất mạnh Karma khỏi bậc thang, một cánh cổng màu tím xuất hiện trên không trung cách Karma khoảng 9 mét.

"Cái gì!"

Karma hét lên và lăn xuống bậc thang. Anh nhăn mặt khi cả người chạm đất, quần áo dính đầy bùn đất, thậm chí còn có vài vết bấm trên má.

Sau đó, một con tàu vũ trụ hình quả trứng trong có vẻ bị hư hỏng nặng xuất hiện. Đây chắc chắn là một một trong những điều kỳ lạ nhất mà Karma thấy trong tuần này.

Mắt Karma mở to trong chốc lát nhưng sau đó lại nheo lại đầy nguy hiểm.

" Thật là phiền phức"

Karma thở dài và xoa đầu chán nản.

Con tàu vũ trụ đáp xuống bãi cỏ tạo ra một cơn gió mạnh, thổi bay Karma ra khỏi chỗ đang đứng.

Karma đứng dậy và giấu con dao bấm sau lưng, không giống như những người khác, Karma luôn đối mặt với những nguy hiểm trước mắt.

Cửa con tàu được mở ra bời một cánh tay mảnh khảnh màu xám. Chàng trai tóc đỏ khẽ khom người xuống như một kẻ săn mồi thực thụ. Anh nhảy lên, mắt anh nheo lại là đáp đất tại nơi mà anh tính toán kĩ càng.

Karma nghiến răng cười: "Nếu người muốn tìm con bạch tuộc kia thì hắn ở hướng bên đó."

Tay đang cầm dao của Karma vắt lên vai: " Nhưng nếu ngươi muốn đấu với ta, thì đến đây."

Bóng dáng trong con tàu dần xuất hiện, Karma có thể nhìn thấy rõ hơn.

"Tớ e là sẽ không dễ dàng như thế."

Giọng nói cất lên ngọt ngào và dịu dàng hơn Karma nghĩ.

Anh cau mày và tiến lên một bước.

Bóng dáng của người bí ẩn dần dần rõ hơn, đó là một người phụ nữ, không phải còn người mà nhìn giống như một người máy có khuôn mặt con người. Người phụ nữ rất ca. có lẽ khoảng 1m74 và đang mặc một bộ đồ chiến đấu cũ màu xanh, để lộ cánh tay và chân bằng kim loại.

Tuy nhiên, khuôn mặt của người phụ nữ đó là một cô gái trẻ người Nhật với mái tốc màu hồng sáng được buộc thành bím, nhìn hơi tương phản nhưng...Cô gái tóc hồng cười rồi nói với Karma: "Chúng ta không có nhiều thời gian đâu. Karma-kun."

(Cái quái gì thế!?).

Cả người Karma cứng lại: "Làm sao ngươi...?"

Nụ cười của cô gái biến mất khi chiếc vòng tay màu hồng kỳ lạ trên người cô phát ra tiếng bíp

"Tớ chỉ có 3 phút"

Ritsu nói một cách nghiêm túc.

"Và tương lai của thế giới phụ thuộc toàn bộ vào việc tớ đang làm này."

Giọng điệu của cô cao lên và tay cô nắm thành nắm đấm.

"Bây giờ thì... những thành viên còn lại của lớp E đâu rồi?".

Karma chớp mắt, trong chốc lát không biết nói thế nào sau đó lắc đầu: "Đợi đã, rốt cuộc thì ngươi là ai?

(Nếu cô ta là người trong Bộ Quốc phòng thì mình chắc chắn rằng họ đã cải thiện ngân sách rồi).

Cả người cô gái robot sững lại, bối rối: "Cậu không nhận ra tớ là ai!?"

Giọng cô có chút không thể tin được.

Karma vung con dao về phía cô: "Có vẻ như ta nói sai điều gì đó nhỉ?"

"Nhưng, là tớ đây, Ritsu!"

Robot tóc hồng nói: "Tớ đến từ tương lai... ồ, không. Không, không, không!"

Cô vội vàng nhấn vài thứ trên chiếc vòng tay, sau đó một hình ảnh ba chiều xuất hiện trên không trung.

"Mình đã đến quá sớm rồi!?"

Karma cau mày, hạ cánh tay xuống một chút khi thấy cô gái quá mức căng thẳng.

(Cô gái này là ai vậy?).

Bỗng nhiên Karma nghe thấy một điều gì đó kì lạ, anh ngước đầu lên thì thấy cánh cổng màu tím phía trên phát ra tiếng chói tai và tự động đóng lại.

Ritsu đến từ tương lai kinh hãi hét nhìn lên: "Chết tiệt! Những thành viên còn lại đâu rồi?"

Cô lao tới chỗ Karma.

"Làm ơn đi, Karma-kun!"

Ritsu hét lên, trông như muốn khóc.

Mặt Karma nhăn lại: "Họ đang ở hội trường, trời ạ!"

Anh giơ tay lên chịu thua.

Ritsu hít vào một hơi: "Chúng ta không có nhiều thời gian đâu, đi thôi!"

"Này, đợi chút đã!"

Ritsu ném Karma lên con tàu vũ trụ của mình như một quả bóng rổ: "Cố lên!"

Cả người Karma đập vào tấm thảm mềm bên trong tàu, anh rêи ɾỉ vì đau đớn.

Ritsu nhảy vào theo sau đó và đóng sập cửa lại. Sau đó ngồi lên ghế điều khiển, cô bắt đầu nhấn rất nhiều nút trên bảng điều khiển.

Karma run rẩy đứng dậy, ôm lấy khuôn mặt bầm tím của mình.

"Chết tiệt"

Anh rít lên, sau đó lắc đầu cố gắng lấy lại bình tĩnh.

Anh nhìn quanh con tàu, xung quanh đều trống rỗng, ngoại từ phía trước có duy nhất một ghế điều khiển và mặt kính tối màu.

"Hãy nắm chặt một thứ gì đó"

Ritsu nói trong khi tay cô nàng đang gạt lấy một cái cần bên cạnh.

"Huh?"

Karma nhìn cô nghi hoặc.

Sau đó, đột nhiên con tàu chuyển hướng nhanh chóng hất văng Karma sang một bên.