Chương 1.3: Lời mở đầu 3

"Tôi đến từ tương lai"

Ritsu bình tĩnh nói: "Nhưng đó không phải là tương lai mà tôi mong muốn."

Cô mỉm cười buồn bã và nhìn quanh phòng.

"Có thể mọi người sẽ thấy mọi chuyện rất khó tin, tôi cũng không thể trách được nhưng tôi trở về quá khứ với mục đích là ngăn chặn thảm họa sẽ xảy ra trong 15 năm sau."

Cô chỉ vào con tàu vũ trụ rồi nói tiếp: "Và đây là cỗ máy thời gian mà tôi sử dụng để trở về quá khứ."

Cả trường im lặng, ngơ ngác nhìn con tàu hình quả trứng.

Sau đó, một người phụ nữ bụ bẫm với mái tóc vuốt ngược ra phía sau bước tới, đó là giáo viên chủ nhiệm của lớp B Etsuko-san nói: "Ý cô là cứu thế giới ở tương lai?"

Ritsu nắm chặt tay lại thành nắm đấm và tay còn lại thì chạm vào chiếc vòng trên cổ tay mình: "Koro-sensei.....Quái vật màu vàng đó chính là người đột biến thành."

Sau đó một hình ảnh ba chiều xuất hiện, hình ảnh bên trong là tương lai với một vùng đất hoang và một thành phố hoang tàn, đổ nát.

"Trong 15 năm nữa, những nghiên cứu đã tạo ra Koro-sensei đã thúc đẩy tạo ra một loại virus, và loại virus đó sẽ khiến 75% dân số thế giới bị lây nhiễm."

Hình chiếu hiện lên những người bị đột biến... thậm chí nhìn bọn họ còn chẳng giống còn người nữa, bọn họ là những người được sinh ra bởi một một loài quái vật nào đó và người bị đột biến.

"Mình sẽ nôn mất...."

Một cô gái đứng phía sau Thư ký Hôi học sinh Ren nói nhỏ.

"Virus đó có tên là Virus D26, bởi vì đó được tạo ra vào ngày 6 tháng 5."

Ritsu nói với mọi người và sau đó thì hình ảnh ba chiều biến mất: "Một khi bị nhiễm virus thì người bị nhiễm sẽ trở nên điên cuồng và hoang dã..."

"A, chết tiệt."

Một người trong hội trường thở hổn hển nói với vẻ tức giận và sợ hãi.

"Chết tiệt."

Bitch-sensei nói nhỏ sau đó thì hạ súng xuống.

Ngay cả Karasuma cũng lộ vẻ kinh hoàng: "Không thể nào...."

Tsuchiya - một cô gái trông rất xinh xắn với mái tóc dài, cô là một học sinh lớp A chen lên phía trước rồi hỏi: "Vậy chúng tôi phải làm gì thì mới có thể ngăn chặn điều đó xảy ra?"

Giọng cô bắt đầu gắt gỏng lên và run rẩy vì tức giận: "Chúng tôi chỉ là những học sinh cấp 2!".

Nagisa cảm thấy bụng mình bắt đầu quặn thắt lên nhưng sau đó cậu đưa mắt nhìn những thành viên trong lớp E và chợt nhớ ra những điều mà học sinh cơ sở có thể làm.

Ritsu bình tĩnh nhìn Tsuchiya nói: "Thật ra, tôi chưa bao giờ có ý định kéo bất cứ ai vào chuyện này ngoại trừ lớp E."

Tsuchiya cùng những học sinh còn lại nổi giận.

"Cái gì hả, ý cô là sao?"

Ritsu cười ngại ngùng: "Như tôi nói lúc nãy, tôi đã mắc một lỗi lầm nghiêm trọng."

Cô quay lại nhìn lớp E.

"Mọi thứ của lớp E..."

Cô ấp úng, mỉm cười dịu dàng hơn một chút: "Chúng ta...đã hoàn thành mọi chuyện trong tương lai."

Sau đó cô quay lại nhìn những học sinh ở cơ sở chính: "Tôi đã suy nghĩ rất nhiều và tôi nhận ra quá khứ chính là chìa khóa để cứu thế giới ở tương lai."

Ritsu cười toe toét: "Vì vây, tôi đã thu thập tất cả những kí ức của những người có ảnh hưởng đến một phần nào đó của Lớp E chúng tôi."

Lông mày Nagisa nhíu lại.

(Đợi đã, cậu ấy nói là lớp chúng tôi, vậy có phải cô ấy sẽ chuyển vào lớp E và trở thành bạn cùng lớp với bọn họ?).

"Lớp chúng ta....?"

Isogai cau mày.

Ritsu gật đầu và màn hình ba chiều xuất hiện chiếu một đoạn video, đó là những đoạn phim được tua nhanh về tất cả mọi người ở lớp E.

"Nè nè, đó chẳng phải là chúng ta sao?"

Okajima hét lên và chỉ tay vào màn hình.

"Bọn tớ biết rồi, đồ ngốc!"

Một học sinh hét lên.

Hai má Okajima đỏ lên, trừng mắt nhìn lại.

"Này! Im đi, tên khốn!"

Terasaka giơ nắm đấm lên vẫy vẫy.

"Tất cả mọi người hãy im lặng."

Karasuma ngăn cản.

Ritsu kết thúc màn trình chiếu: "Tớ đã thu thập tất cả những kí ức của mọi người ở lớp E và chỉnh sửa thành một bộ phim với 47 tập."

Cô cười rạng rỡ: "Và tớ có quyền tự do phát huy nghệ thuật trong quá trình chỉnh sửa."

(Bộ phim với 47 tập? Quyền tự phát huy nghệ thuật?).

Ritsu nói "Mục đích của bộ phim này là để giải thích cho tất cả sự kiện sẽ xảy ra trong năm học này...Tớ đã xem bộ phim này hơn 10.020.00 lần rồi đấy..." Ánh mắt cô cụp xuống tỏ vẻ xấu hổ "Nhưng tớ vẫn chưa thể tìm ra giải pháp" Sau đó Ritsu nhìn lớp E nói "Tìm ra giải pháp cho những tình huống phi logic và được cho là không thể xảy ra chính là chuyên môn của lớp E."

"Cậu nghiêm túc à?"

Takada nói với vẻ nghi ngờ nhưng gần như mọi người đều phớt lờ câu hỏi của anh.

"Chúng ta cần xem lại bộ phim đó với tìm ra những chi tiết mà chúng ta có thể bỏ lỡ để tìm cách cứu lấy tương lai".

Ritsu cười với vẻ quyết tâm, rồi nói với lớp E: "Các cậu sẽ giúp tớ chứ?"

"Chúng ta sẽ trở thành những người như thế nào khi không quan tâm giúp đỡ bạn cùng lớp?"

Koro-senseu ấm áp nói, một chiếc xúc tu vươn tới đặt lên vai Ritsu.

Nụ cười của Ritsu rạng rỡ hơn: "Cảm ơn thầy Koro-sensei!"

"Lại nữa à, thầy nghiêm túc sao Koro-sensei?"

Nagisa mắt nhìn những khuôn mặt của những người bạn cùng lớp cậu bắt đầu sáng từ từ: "Ừm, bọn tớ sẽ giúp cậu."

"Ừ, chúng ta hãy cùng nhau làm điều này nhé!"

Rio hét lên.

"Dù sao thì chúng tớ cũng sẽ cố gắng để cứu lấy thế giới."

Sugino nhún vai rồi mỉm cười.

"Nhưng chúng ta có thể làm được điều đấy không?"

Ritsu và lớp E nhìn những học sinh ở cơ sở chính.

Hội học sinh không lên tiếng đồng tình, họ im lặng cùng những học sinh khác, bọn họ không biết mình đang dính vào rắc rối thế nào.

Ritsu mỉm cười ngượng ngùng, quay sang lớp E nói: "Nhưng thật không may là tất cả chúng ta đều đã bị mắc kẹt cùng nhau trong hội trường này."

Mọi người phải mất một lúc để tiêu hóa câu này.

"Đợi đã, CÁI GÌ CHỨ?"

Ritsu xoa xoa gáy, xấu hổ nói: "Các cậu có nhớ ánh sáng chói mắt lúc nãy không?"

Cô thở dài rồi nói tiếp: "Đó là bong bóng thời gian được kích hoạt, chúng ta sẽ bị kẹt ở trong ở trong hội trường trong 3 ngày....."

Cả người Nagisa bắt đầu căng thẳng, cậu lại những chú chim bất động ở bên ngoài hội trường, một giọt mồ hồ xuất hiện trên má cậu.

Những học sinh còn lại cũng nhìn về hướng cánh cửa.

"Không, chết tiệt, cậu ta nói đúng!"

"Thậm chí điện thoại của tôi còn không có sóng."

"Đây nhất định là một giấc mơ!"

Phần lớn những học của khối 3 đều không ngừng la hét, than thở.

"Tất cả học sinh hãy bình tĩnh!"

Etsuki cố gắng xoa dịu sự khủng hoảng.

"Mình sẽ rời khỏi nơi quỷ quái này!"

Tanaka chạy ra khỏi cửa.

"Này đợi đã!"

Ritsu hét lên.

Khi Tanaka chạm vào rìa bong bóng thời gian, tấm màng trong suốt đàn hồi rồi ném cậu ta trở lại vào hội trường.

"AHHHH!"

Tanaka bị ném bay lên không trung.

"Tôi sẽ bắt lấy em ấy."

Koro-sensei vươn xúc tu ra và nhanh chóng tóm lấy thân hình mũm mĩm của cậu ta bằng những chiếc xúc tu của mình.

"Cái gì thế này.....AHHH!"

Tanaka cố gắng vùng trong khi xúc tu đang ôm lấy bản thân.

"Thứ này là cái quái gì thế?"

Karma cười lớn: "Ai đó chụp ảnh lại đi!"

Ritsu lắc đầu thở dài: "Cố gắng trốn khỏi đây là điều không thể, thậm chí tôi cũng không thể."