Chương 11

Lúc đó, hắn tưởng mình sẽ chết.

Nhìn xuống thân thể còn nguyên vẹn của mình, Tấn Uyên rơi vào trầm tư - không chỉ được cứu, mà trạng thái thân thể cũng tốt hơn trước.

Cho dù là khoang chữa bệnh tân tiến nhất của tinh tế cũng chưa chắc có thể chữa trị mà không để lại vết sẹo.

Người cứu hắn không biết là ai?

"Phó quan, ai đã cứu tôi?" Tấn Uyên bước ra khỏi phòng y tế, dịch chữa bệnh trên cơ thể chậm rãi chảy xuống.

"Nguyên soái, là Xích Tiêu mang anh trở về." Phó quan Bạch Cập đáp.

Xích Tiêu là cơ giáp trí năng cao cấp của hắn. Nó có thể tự mình suy nghĩ và đưa ra quyết định, cực kỳ thông minh.

"Xích Tiêu?"

Tấn Uyên giơ tay lên, một con chim màu bạc bay tới đậu trên tay hắn, biến thành một chiếc vòng tay bình thường.

"Nguyên soái, hệ thống bị hỏng 80%, lúc đó tôi đang ở trạng thái tự động ngủ đông. Nhưng trước khi ngủ đông, tôi đã quay video."

Vòng đeo tay phát ra ánh sáng rực rỡ và hình ảnh được chiếu lên không trung.

Trong căn lều tồi tàn và tối tăm chẳng có gì cả, một quả bóng lông trắng đang cuộn tròn trên đống rơm bên cạnh, đang ngủ ngon lành.

Quả bóng lông trắng đang ngủ say, một bên tai trên đầu thỉnh thoảng vểnh lên, trông rất đáng yêu.

Quan sát kỹ, hắn thấy khóe miệng quả cầu lông trắng đang cử động, như đang nói chuyện.

"Xích Tiêu, tăng âm lượng lên."

"Được rồi, nguyên soái."

Âm lượng lên mức tối đa, cuối cùng hắn cũng nghe thấy âm thanh của quả cầu lông trắng.

Đầu tiên là tiếng nhai, sau đó là tiếng nuốt nước bọt, cuối cùng hắn nghe thấy Quả cầu lông trắng lẩm bẩm: "Ngon quá, nữa đi, nữa đi…”

Tấn Uyên: "..."

Phó quan: “……”

Tấn Uyên: “Mang thứ đó tới đây hỏi rõ ràng.”

"Vâng." Phó quan trả lời xong nhưng vẫn không rời đi.

"Có chuyện gì sao?" Tấn Uyên trầm giọng hỏi, nghiêng đầu.

"Lão nguyên soái và phu nhân gọi tới. Nói rằng đã lâu rồi anh không đến thăm họ.”

Tấn Uyên trước tiên đến trụ sở quân đội và thấy mọi thứ vẫn bình thường và không ai biết hắn bị thương.

Sau đó, hắn đến Thần Điện.

Hiện tại có rất nhiều người đến Thần Điện cầu nguyện.

Nhìn thấy nguyên soái, các linh mục cúi đầu, im lặng bước sang một bên, lập tức gửi thông báo.

Tấn Uyên là nguyên soái xuất sắc nhất trong lịch sử Thái Các tinh.

Sinh ra đã ngậm thìa vàng trong miệng, hắn đã bộc lộ tài năng chiến đấu đáng kinh ngạc ngay từ khi còn nhỏ.

Ma thú là mối nguy hiểm của tinh tế, sau khi trưởng thành hắn đã lãnh đạo Vệ binh Thiên hà để bảo vệ sự bình yên của nơi này.