Chương 20

Theo sự hướng dẫn của Xích Tiêu, hắn bay thẳng xuống nội thành. Khi đi ngang kênh sông bảo vệ tòa thành, hắn nhìn thấy một đứa trẻ tai thỏ đang chồm lên chậm rãi dọc theo ven đường.

Tấn Uyên dừng lại trên không và không bước tới ngay lập tức.

Năm phút sau,

Xích Tiêu hỏi: “Nguyên soái, hành vi này của ngài có gọi là bí mật quan sát không?”

Tấn Uyên đáp: “Tắt hệ thống giọng nói.”

Sợ gặp phải ma thú lần nữa, La Dương từ bỏ cuộc phỏng vấn và về nhà.

Hắn cần phải đi qua con hào từ thành phố thượng lưu đến thành phố thấp hơn. Ngay khi rời thành phố, hắn nhìn thấy một ông già ngất xỉu bên cây cầu.

Ông lão nằm trên mặt đất, nửa người ngập trong cỏ.

"Ông, ông không sao chứ?" La Dương ngồi xổm trước mặt ông lão.

Lão giả ngơ ngác mở mắt ra, vừa nhìn thấy La Dương, lông mày bỗng nhiên nhíu lại.

Tay phải của ông bị thương nặng và ống tay áo nhuộm đỏ.

La Dương thấy ông tỉnh lại thì đỡ lưng đối phương, giúp ông đứng dậy.

"Muốn tôi giúp ông gọi xe cấp cứu không?"

Lão giả nhìn La Dương với ánh mắt cổ quái, sau đó trong mắt lão lộ ra tia tham lam.

Rồi ông nuốt nước bọt.

Ngay sau đó, ông lập tức đứng dậy, hoàn toàn không giống một ông già vừa mới ngất đi. Ông nắm chặt La Dương và kéo ra khỏi thành.

"Ông, ông nắm tay tôi đau quá!" La Dương giãy giụa, tức giận nói.

Đội cứu thương đang tuần tra trong thành cũng ở gần đó, tiếng la hét của hắn chắc chắn sẽ thu hút sự chú ý của bọn họ.

Ông lão dừng lại, nhìn La Dương, cười nói: "Nhóc con, cậu đánh tôi ngã. Theo luật liên bang, cậu phải bồi thường, nếu không bồi thường sẽ bị kết án và phải đi tù, trừ khi cậu đi theo tôi..."

“A!” Sắc mặt La Dương hoảng hốt, rõ ràng là hắn chỉ muốn làm chuyện tốt, sao đột nhiên lại bị tống tiền?

Làm việc tốt chẳng phải sẽ được ban thưởng à?

Hắn phải làm gì? Trên người hắn không có tiền!

Chết tiệt! Ông lão này là một kẻ lừa gạt.

Thấy ông lão không chịu buông tay khuôn mặt hắn đỏ lên vì tức giận, giơ chân lên đá ông lão ngã xuống đất.

"Lão già, tôi là vị thành niên. Theo luật liên bang..."

Người hầu cũ của hắn là một luật sư và hắn biết cách tự bảo vệ mình!

La Dương ưỡn ngực, tức giận nói: "Ông nghĩ nếu tôi đạp gãy chân ông thì sẽ bị kết án bao nhiêu năm?!"

Tấn Uyên: "..."

Ông lão bị đá ngã xuống đất nhưng tay vẫn giữ chặt chân La Dương.

La Dương giãy giụa mấy lần, nhưng không thể thoát ra được. Hắn giơ chân lên chuẩn bị đá thêm vài cú vào mặt đối phương.