Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Ấu Tể Manh Oa Ở Tinh Tế Làm Đoàn Sủng

Chương 21

« Chương TrướcChương Tiếp »
Một đứa trẻ khoảng năm, sáu tuổi, trên đầu có đôi tai thỏ dựng thẳng tắp, ánh mắt trừng lớn.

Hắn nhe răng và giả vờ hung dữ, giống như một con mèo con đang giận dữ.

Tuy nhiên, bộ dạng của hắn chẳng hề hung dữ ngược lại giống như mấy đứa nhỏ chưa dứt sữa mẹ.

Xích Tiêu: “Nguyên soái, có thể anh thật sự sẽ bị cậu ấy ức hϊếp.”

Tấn Uyên: “Làm sao cậu còn có thể nói chuyện?”

Xích Tiêu: “Quyền tự chủ độc lập của tôi có thể điều khiển hệ thống giọng nói.”

Tấn Uyên: "..."

Tấn Uyên đã can thiệp kịp thời trước khi tình hình trở nên tồi tệ hơn. Ông lão được xe cấp cứu đến đón, La Dương cũng không chịu bất kỳ trách nhiệm nào.

La Dương nhìn Tấn Uyên mặc cơ giáp, rụt rè đứng bên cạnh đối phương.

Hắn mới được giới thiệu qua. Người này chính là nguyên soái gϊếŧ người không chớp mắt trong lời đồn, đối phương rất tàn nhẫn, thường xuyên đánh chết người.

Thế mà vị nguyên soái khát máu này đã tự mình đưa đưa hắn về nhà.

Trong một căn lều đổ nát ở Hạ thành, một con cơ giáp màu bạc đứng chắp tay sau lưng.

Trên mái nhà có hai lỗ hổng lớn, nằm trên đống cỏ cũng có thể nhìn thấy những ngôi sao trên bầu trời. Vết máu trên mặt đất đã được xử lý. Trong nhà thậm chí còn không có một chiếc giường, các góc nhà chất đầy rơm khô.

Một căn phòng tồi tàn và nghèo đói.

Tấn Uyên: “Đây là nhà của cậu sao?”

"Đúng vậy." La Dương siết chặt bàn tay nhỏ bé của hắn, sờ nhẹ vào tai thỏ, nhẹ nhàng trả lời: "Nguyên soái đại nhân, tôi không hề vi phạm luật pháp liên bang, tôi có lòng tốt giúp đỡ ông già đấy. Nhưng ông già đó là kẻ xấu, ông ta tống tiền tôi."

Hắn lộ ra vẻ mặt đáng thương, hoàn toàn không còn bộ dáng hung hăng dùng chân đánh ông lão.

Giọng nói nhỏ nhẹ, vẻ mặt đáng thương giống như đang muốn nói hắn là một nạn nhân.

Khi hắn tức giận, đôi tai thỏ của hắn vểnh lên, hung hăng vô cùng.

Bây giờ đôi tai của hắn đã cụp xuống, trông hắn thật đáng thương, yếu đuối và dễ bị tổn thương, giống như một miếng bánh mềm mới ra lò.

Tấn Uyên không chuyện chỉ là nhìn hắn một lúc.

Sau đó, Tấn Uyên bình tĩnh nói: "Tôi thấy cậu đánh người. Đánh một ông già, đây là phạm tội.”

Xích Tiêu dùng âm thanh chỉ có Tấn Uyên nghe được: “Nguyên soái, nếu ngài uy hϊếp vị hôn phu của mình như vậy, cậu ta sẽ không đồng ý cùng ngài kết hôn.”

Tấn Uyên lạnh lùng trả lời: “Tôi là người theo chủ nghĩa không kết hôn.”

Xích Tiêu bình tĩnh ghi hình lại: Nguyên soái cả đời sẽ không bao giờ kết hôn.

Vừa nghe thấy lời của Tấn Uyên, La Dương sợ đến mức cái mông nhỏ nhắn siết chặt, cái đuôi sau lưng cụp xuống, đôi tai trên đầu rũ xuống hai bên.

Tấn Uyên nheo mắt lại, nhìn xem La Dương biến hóa, tiếp tục nói: "Sẽ bị bắt giam."

"A!" La Dương vừa nghe đến từ "bắt giam", trong mắt tràn đầy nước mắt, sợ hãi lấy tay ôm mặt.
« Chương TrướcChương Tiếp »