Chương 6

La Dương cầm một lọ dịch dinh dưỡng lên, phí rất nhiều sức lực mới vặn được nắp ra, ngửa đầu làm một hơi.

Thôi mặc kệ, trước no bụng cái đã.

Dịch dinh dưỡng màu trắng đυ.c này có vị như một hóa chất lỏng sơn tường.

Uống xong, hắn ợ một cái no nê.

“Nấc ~” Vươn đầu lưỡi phấn nộn ra liếʍ nhẹ ở mép miệng.

Còn có ba ngày nữa hắn chính thức đủ 18 tuổi, và sau đó hắn sẽ được coi là trưởng thành, hắn sẽ không được nhận tiền trợ cấp nữa.

Với vóc dáng của hắn, nhìn qua chẳng khác gì đứa bé loài người, ăn no bể bụng cũng chỉ giống 6 tuổi.

Rõ ràng hắn vẫn chỉ là một ấu tể còn thiếu sót kinh nghiệm sống tự lập, chứng minh thân phận lại ghi hắn sắp đủ 18 tuổi, còn không thể tiếp tục lĩnh tiền cứu trợ.

Thật sự là quá đáng!

La Dương đem dịch dinh dưỡng ở trong rương cầm ra đặt vào trong túi xách của mình, rồi lại đem lọ dịch dinh dưỡng đã uống hết bỏ vào trong túi khác, rồi rung đùi đắc ý lẩm bẩm, “Mười lọ rỗng có thể bán được một tinh tệ, nhặt… một, mười, trăm, vạn.” Hắn dùng ngón tay tính toán một hồi, “Nếu mình nhặt được mười ngàn lọ thì mình có thể ăn thịt.”

Về phần tại sao động vật ăn cỏ lại muốn ăn thịt, La Dương tin rằng đây là nỗi ám ảnh sâu thẳm trong tâm hồn của hắn ở kiếp trước.

Cho dù biến động vật ăn cỏ, hắn vẫn sẽ ăn thịt!

Loại lọ chứa dịch dinh dưỡng này tương đương với chai nước giải khát trên trái đất cổ đại, có thể bán chúng cho những nơi thu mua. Đùi gà trong nhà hàng có giá một trăm tinh tệ, hắn đã hỏi thăm rất kỹ càng.

Trong vòng ba tháng này, hắn đã có thể trò chuyện bằng ngôn ngữ đơn giản và cũng cố gắng bắt chước hành vi của con người.

Thông qua việc học hỏi, hắn đã học được số học cơ bản.

Mỗi ngày nhặt 10 lọ, một tháng nhặt 300 cái, một năm có 3650 cái.

Nhặt 10.000 cái thì yêu cầu mất… 3 năm.

Ba năm???

Mỗi ngày chăm chỉ nhặt nhưng tận 3 năm mới được ăn thịt?

Đây rốt cuộc là nơi quỷ quái nào vậy? Hắn quá thảm!

La Dương nhíu mày, vươn bàn tay mập mạp của mình xoa xoa khuôn mặt nhỏ.

Hiện tại, việc cấp bách của hắn chính là cần tìm công việc để làm.

Ở xã hội này, nhược thú luôn là những kẻ đáng thương nhỏ yếu, địa vị thấp kém, công tác khó tìm, quá thảm.

Không được, hắn muốn khóc.



Rời khỏi hiệp hội phúc lợi, La Dương trực tiếp đi về nhà.

Khu nhà hắn ở nổi tiếng là một xóm nghèo trong khu thành thị.

Trong phòng gần như chẳng có đồ vật đáng tiền, nghèo đến nỗi kẻ trộm cũng chẳng thèm ghé qua.

Cửa không khóa, hắn nhẹ nhàng đẩy cửa rồi đi vào trong. La Dương đứng ở cửa ra vào, đột nhiên hắn ngửi được một mùi vị khác lạ.