Chương 274: “Nào nào nào, Nhị Lang, uống thuốc thôi…”

Editor: Nguyetmai

“Các người… Các người muốn làm gì?” Fujo Ichito quỳ rạp trên đất, cảm giác đói khát đến tột cùng khiến thân thể hắn ta như sắp sụp đổ vậy.

LV3 đột phá lên LV4, nếu như tài nguyên được chuẩn bị đầy đủ, tâm lý sẵn sàng thì chắc chắn đây sẽ là một cú nhảy vọt rất xa về phẩm chất!

Nhưng nếu như chưa chuẩn bị xong, thế thì coi như xong đời rồi…

Lúc này, Fujo Ichito đang rơi vào hoàn cảnh như vậy, đột phá một lúc đã đói đến lú cả người. Vốn dĩ có mười phần sức mạnh thì bây giờ chẳng thể lấy ra nổi một phần!

“Không sao, không sao.” Mấy người Hồng Tiểu Phúc vui như mở cờ trong bụng, đứng xung quanh mà cười ha hả, đầu tiên, Triệu Minh mang một cái máy ép trái cây ra: “Nào nào nào, đừng sợ, anh cố gắng chịu đựng một chút nhé, tụi tôi ép nước cho…”

Fujo Ichito: “!!!”

“Chúng mày muốn làm gì, chúng mày muốn làm gì hả?” Fujo Ichito sợ đến toát mồ hôi hột, liều mạng lùi về phía sau: “Tao không uống! Tao không uống!”

“Đừng thế mà.” Hồng Tiểu Phúc ngồi xổm xuống, cười híp mắt mà nhìn hắn ta: “Chẳng phải trước đây anh muốn mời tụi tôi ăn bánh mì hay sao? Người Hoa Hạ chúng tôi rất coi trọng lễ nghĩa, không đáp lại thịnh tình của anh thì lại thất lễ quá, nên mới muốn mời anh ăn một chút. Đừng cuống, cái này là đồ tốt đấy…”

Lúc này, Triệu Minh đã ép được một cốc nước trái cây, vừa bưng tới vừa cười ha hả: “Nào nào nào, Nhị Lang, phải uống thuốc rồi…”

Đúng là trước lạ sau quen, nhờ có Bruno làm mẫu trước đó nên bây giờ đám Hồng Tiểu Phúc đã tương đối thành thạo với việc này rồi.

Lỗ Tấn tiên sinh nói rất hay, nhân từ với kẻ địch chính là tàn nhẫn với chính mình.

Vậy nên, bây giờ đám Hồng Tiểu Phúc cũng đã nghĩ thông suốt rồi – trong hoàn cảnh này còn có thể nói gì được chứ, người đến chính là kẻ địch, hoàn toàn không cần phải nghĩ đến cái gì mà nương tay nữa!

“Tao không uống, tao không uống…” Fujo Ichito giãy giụa điên cuồng, sau đó bị Luna bóp miệng trút cả cốc nước ép trái cây vào, đến lúc uống xong, hắn ta lại còn ợ một cái: “Hức…”

Cuối cùng, một ngày nữa lại trôi qua.

Sau khi đợi Fujo Ichito thăng lên một nửa LV4 trong một thời gian ngắn…

Lý Thiên Kỳ cầm lấy kết tinh năng lực, để vào bên trong viên trứng Ultra màu xanh, sau đó viết hai chữ lên bề mặt của nó: “Người kim loại”.

“Tiểu Phúc.” Triệu Minh hỏi: “Năng lực này rất phù hợp với Tiểu Linh phải không?”

“Trước mắt có lẽ là như vậy.” Hồng Tiểu Phúc cầm lấy quả trứng Ultra kia, mặt mày hớn hở, càng ngắm càng cảm thấy hài lòng: “Năng lực của Tiểu Linh rất mạnh, chỉ là khả năng phòng thủ hơi yếu một chút. Thứ này khá hợp với năng lực của em ấy, trước tiên cứ thu lại đã, xem có thứ gì tốt hơn không.”

Lần chiến đấu bảo vệ dị cảnh số 19 này, có thể nói năng lực kiểu gì cũng có khả năng gặp được, nên là nếu phải chọn lựa, đương nhiên sẽ phải chọn ra thứ phù hợp.

Họ chỉnh trang hành lý một chút rồi tiếp tục đi vào chỗ sâu trong đầm lầy.

Tuy rằng Fujo Ichito chưa dùng đến quả hắc minh, nhưng đương nhiên càng chuẩn bị nhiều thứ này thì càng có lợi. Dù sao mặt nạ chống độc gì đó đều đã được chuẩn bị kỹ càng, không có gì phải kiêng kỵ cả.

“Địa hình chỗ này có chút kỳ lạ!” Bọn họ đi được khoảng hai tiếng đồng hồ, Hồng Tiểu Phúc đột nhiên dừng bước, chỉ vào bãi cỏ mà năm người đang đứng: “Cỏ chỗ này đã bị rãnh nước vây lại, mà những rãnh nước chúng ta băng qua đều sâu hơn năm mươi lăm mét, thậm chí còn có thể đạt đến cả trăm mét, vậy tức là địa hình ở đây là kiểu địa hình nứt kẽ, các vết nứt này đều sâu hoăm hoắm.”

Tất cả mọi người đều gật đầu, còn chệch vào đâu được!

“Đừng nói nữa, đừng nói nữa, hội chứng sợ biển của tớ lại tái phát rồi đây này!” Lý Thiên Kỳ sợ hãi vỗ ngực một cái.

“Vực sâu?” Hồng Tiểu Phúc đi tới mép ven mương nhìn một lúc: “Nước sâu đến vậy, liệu dưới đó có giấu thứ gì không?”

“Tiếc là nước có độc, không cách nào lặn xuống tìm đồ quý được.” Triệu Minh còn đang muốn nói tiếp, đột nhiên có một bóng đen lóe lên trong nước. Triệu Minh hoảng hốt đưa mọi người lùi lại. Ngay sau đó, một con cá khổng lồ nhảy lên, cái miệng lớn lao đến ngoạm một phát, đớp trọn vị trí Triệu Minh vừa đứng. Nhận ra mình cắn hụt, con cá cũng không dừng lại, thân hình của nó rơi ùm xuống nước, cái đuôi khổng lồ đập xuống, tạo ra một đám bọt nước cực lớn, rồi biến mất trước mắt mọi người.

Da đầu Triệu Minh tê rần, khóe mắt giần giật, một lúc sau mới nói: “Tớ… Tớ… Cái đ*ch!”

“Cái quái gì vậy?” Sắc mặt Tô Oánh cũng hơi trắng bệch.

Lý Thiên Kỳ đã cầm đao từ sớm, tư thế sẵn sàng nghênh địch.

“Sợ là con cá này phải dài đến năm, sáu mét, một cái hố nước nhỏ như vậy chắc chắn không thể nuôi sống được một con cá lớn đến thế!” Hồng Tiểu Phúc nói: “E là có hang động khác dưới đáy nước!”

“Ầm!!”

Trong lúc mọi người đang sợ hãi, cả bãi cỏ đều lay động, tạo ra từng cơn sóng, giống như một khối băng nổi vừa đâm phải vật gì đó.

Tất cả mọi người đều đã có phòng bị, chỉ có Tô Oánh lảo đảo một cái.

“Không hay rồi! Bãi cỏ mà chúng ta đang đứng này nổi trên mặt nước!” Hồng Tiểu Phúc cả kinh nói: “Đi!”

“Ầm!!!”

Lại một tiếng nổ lớn, lại có thứ gì đó va vào bãi cỏ, mấy người họ đều đứng không vững, mà bãi cỏ vừa trải qua hai cú va chạm này đã dạt đến gần sát một bãi cỏ khác!

“Đi!” Hồng Tiểu Phúc hét lớn một tiếng, nhảy sang bãi cỏ bên cạnh. Những người khác cũng lập tức đuổi kịp.

Mà lúc này, bọn họ lại nghe được một tiếng nổ ầm ầm nữa, bãi cỏ mà họ đang đứng đã bị tách làm đôi!

Ngay sau đó, con cá khổng lồ nhảy từ miệng vết nứt ra, điều chỉnh vị trí trên không trung, rồi lại dồn sức chui vào trong nước.

Bãi cỏ sau lưng cá khổng lồ đã vỡ làm đôi, nước đen cuồn cuộn tràn vào vết nứt, hình thành từng vòng xoáy, hai bãi cỏ lớn chìm nổi trôi dạt khiến cho từng đợt sóng nước đen tràn cả lên những bãi cỏ khác.

Con cá khổng lồ lại hùng hổ đuổi theo, cho dù không nhìn thấy được hình dạng của nó, nhưng thân hình nó rất lớn. Nó đang vẽ ra những vệt nước kéo dài mà những vệt nước này đang hướng thẳng về phía bọn họ.

“Đuổi đến nơi rồi, đi!” Hồng Tiểu Phúc lại vội vàng nói, dẫn mọi người nhảy vụt như bay qua từng bãi cỏ, chỉ trong chốc lát đã chạy xa khoảng hơn một nghìn mét.

“Hình như không đuổi nữa rồi.” Trương Dương chốc chốc lại quay đầu lại, thấy phía sau đã không còn động tĩnh gì nữa mới thốt ra một câu.

“Chớ khinh thường!” Hồng Tiểu Phúc không hề dừng bước, vẫn nhảy thêm mấy phút, cuối cùng rơi xuống một bãi cỏ rộng cỡ hai cái sân bóng gộp lại. Bãi cỏ này không chỉ rộng, mà thậm chí còn có một gian nhà đá lớn ở giữa, thoạt nhìn rất kiên cố. Lúc này, Hồng Tiểu Phúc mới dừng lại.

“Chỗ nước này rốt cuộc là cái thứ quái quỷ gì vậy?” Lý Thiên Kỳ chau mày nói, quay đầu xem phương hướng một chút: “Còn nữa, Tiểu Phúc, tớ cảm thấy cấp bậc của con cá lúc nãy cũng không phải là cao lắm, chúng ta hoàn toàn có thể một đấu một với nó!”

“Nó ở trong tối, chúng ta ngoài sáng, nó thấy không ổn thì nhảy xuống nước là được, chúng ta thua một cái liền biến thành thức ăn luôn đó.” Hồng Tiểu Phúc lắc đầu: “Hơn nữa, chúng ta hoàn toàn không biết rốt cuộc dưới nước có gì, nếu nó kéo cả họ ra thì sao?”

Lý Thiên Kỳ đứng hình, gật đầu: “Có lý phết!”

“Đi!” Hồng Tiểu Phúc là người đầu tiên lao ra, nhảy qua bảy mét, rơi xuống bãi cỏ kế tiếp. Bãi cỏ này không lớn, chỉ chừng hai mươi mét vuông, khi Hồng Tiểu Phúc đặt chân xuống cũng khiến nó lung lay, tạo nên những gợn sóng nhỏ.

Vυ"t, vυ"t, vυ"t, vυ"t.

Bốn âm thanh liên tục vang lên, bốn người lần lượt đáp xuống đất rồi lại phóng mạnh sang bãi cỏ kế tiếp.

Cứ như thế, bọn họ đều xông về một phương xa mờ mịt.

Dựa vào lòng tin với Hồng Tiểu Phúc, bọn họ thậm chí còn chưa từng hỏi, nếu như phía trước không còn bãi cỏ nữa thì phải làm thế nào?

Năng lực thể chất của người thức tỉnh đều rất mạnh, có thể giữ vững tốc độ cao trong thời gian dài, mới chỉ có chốc lát thôi mà năm người bọn họ đã đi được ba, bốn kilomet.

Mà chuyện làm cho mấy người Tô Oánh có chút bất an chính là lúc này những bãi cỏ nổi trên mặt nước đã ngày càng nhỏ, vực nước đã càng lúc càng mênh mông. Nếu như nói bãi cỏ đầu tiên họ bước lên chỉ có rải rác mấy cái mương nước, thì hiện tại đã là từng bãi cỏ nổi trên vực nước.”Thịch!”

Đột nhiên một tiếng động lớn vang lên, Hồng Tiểu Phúc đang nhảy lên, phía dưới đã xuất hiện một con cá khổng lồ to bằng một chiếc xe buýt nhỏ. Nó há cái miệng to, thình lình cắn về phía Hồng Tiểu Phúc!

Trong suốt quãng đường, Hồng Tiểu Phúc luôn đề phòng, lúc này cậu cũng không hoảng sợ, xoay người một cái né đi.

Con cá khổng lồ không cắn được Hồng Tiểu Phúc, lại nhảy xuống nước, nhưng không ngờ rằng lại có một con cá khổng lồ khác đang mở miệng lao ra ở đúng chỗ nó rơi xuống…

Một tiếng “ầm” lập tức vang lên, hai cái đầu cá va vào nhau cực mạnh…

Thử nghĩ xem, hai chiếc xe buýt đâm vào nhau như thế sẽ tạo ra cảnh tượng như thế nào?

Trong nháy mắt, bọt nước bắn tung tóe, sóng cuộn tận trời. Mà càng bi kịch hơn là, hai con cá khổng lồ đều rơi thẳng xuống, đυ.ng trúng con cá thứ ba…

Cá khổng lồ chắc là có đội hình nào đó, mà lúc này, đội hình đó đang bị phá vỡ, chúng liên tiếp rơi vào nhau, lập tức khiến cho mặt nước loạn tùng phèo, thậm chí có mấy con cá còn bị văng cả lên bãi cỏ, ra sức vùng vẫy hồi lâu mới bơi về nước được.

Đám Hồng Tiểu Phúc ngẩn người nhìn, cá ở chỗ này đều hung dữ như vậy hả?

Lúc này là cơ hội tốt, đương nhiên bọn họ sẽ không ngẩn người đứng ở đây mà nhìn ngắm rồi vỗ tay, mà nhân cơ hội này chạy thật xa, khoảng cách bây giờ đã hơn một kilomet.”Ha ha, cũng không dễ dàng gì.” Bọn họ vừa chạy vừa thở hồng hộc: “Cái đầm này nguy hiểm quá đi thôi!”

“Đúng thế, tim cũng muốn rớt luôn.” Tô Oánh vỗ ngực một cái. Bỗng nhiên, ánh mắt cô sáng lên: “Tiểu Phúc, bên kia, bên kia, quả hắc minh! Hơn nữa… Còn có đến mấy cây lận!”

Mọi người quay đầu nhìn lại, lập tức thấy khoảng mười mấy mét phía trước, ước chừng có tới sáu bụi quả hắc minh yên lặng nằm trên mặt đất!

“Oa!” Mắt họ đều sáng trưng lên rồi!

Một lần sáu quả!

Đậu xanh rau má, chuyện này còn phải do dự nữa sao? Hái sạch đi đã rồi tính tiếp!

Bọn họ liền đi hái trái cây, kết quả đến lúc mới hái xong quả thứ năm, Trương Dương vốn luôn cảnh giác bên cạnh đột nhiên trầm giọng nói: “Tiểu Phúc, cậu nhìn này, có dấu giày!””Dấu giày?”

Tất cả mọi người đều lặng cả đi, bọn họ liều mạng đi đến đây, thế mà vẫn còn người nhanh hơn nữa?

“Đi, đi xem chút nào!” Hồng Tiểu Phúc trực tiếp trả lời.

Ngay lập tức, họ đã đến chỗ Trương Dương phát hiện.

“Triệu Minh.” Hồng Tiểu Phúc nhìn dấu giày trên mặt đất, chau mày nói: “Có thể nhìn ra gì không?”

“Đơn giản, cậu xem mấy số này đi.” Triệu Minh ngồi chồm hỗm dưới đất, chỉ vào vị trí chính giữa của một dấu giày, giữa các đường hoa văn có một con số, tuy là chữ số bị lật ngược, nhưng cũng không khó nhận ra.

“41 và 1/3.” Hồng Tiểu Phúc sửng sốt: “Nghĩa là sao?”

Triệu Minh trầm giọng nói: “Cỡ giày châu Âu.”

Cỡ giày châu Âu!

Vừa nghe nói thế, hai người Luna và Trương Dương lập tức cảnh giác!

Trong dị cảnh số 19 hôm nay, cơ bản người Hoa Hạ đều mặc trang phục đặc chế, như vậy cũng có thể nói rằng, người có khả năng để lại dấu chân này, chỉ có kẻ địch thôi!