Chương 39 : Trở về thôi

Lúc ba người bọn họ đến nơi, cục diện lúc ấy đang rơi vào thế chờ đợi, hai bên đều thủ thế chờ đợi quan sát, số người bên phía Âu gia kia nhiều hơn bọn họ rất nhiều. Tuy nhiên ba người bọn họ tiến lên phía trước nhưng vẫn không thấy Quách Nam Khiết đâu.

Âu Viễn nhìn một vòng phát hiện cũng không thấy Âu nhị gia kia đâu. Tiến bước lên phía trước khuôn mặt tái nhợt âm u kia cất tiếng : " Nam Khiết đâu rồi ?"

Thạch Dao ngập ngừng nhìn Quách lão cùng Âu Viễn rồi nói: " Lão đại đang ở trong kia." nói rồi tay cô chỉ hướng về phía nhà chính Âu gia. Không ngần ngại anh liền cất bước tiến thẳng vào trong mặc sự ngăn cản của mọi người.

Quách lão trầm mặc không nói gì , lập tức lấy máy gọi đi một cuộc điện thoại nào đó sau đó liền thấy đám gia tộc kia mặt mày nhăn nhó cả lên, tức tối rời khỏi. Không biết là người nào mà có thể ảnh hưởng lớn đến bọn họ như vậy. Dần già thế cục lại thay đổi hai bên cân bằng nếu so ra dù thắng thì cũng tổn thất không nhỏ, dù sao Âu gia phát triển lâu hơn bọn họ.

Quách lão cũng chống chiếc gậy bằng gỗ bóng loáng tiến vào trong, bước chân ông cứng ngắc do đeo chân giả nhưng sự uy nghiêm trên người ông vẫn không bị đánh mất. Lúc ông bước chân qua cánh cửa Âu gia bên trong khá đông người, nhìn trông thấy trên người cháu gái toàn là máu ánh mắt ông thêm tối lại.

Quách Nam Khiết ngồi sát cạnh bên Âu nhị gia kia tức Âu Hành ánh mắt nhìn chằm chằm không rời một tay cầm súng dí sát người ông ta, xung quanh bao nhiêu khẩu súng chĩa về phía cô và Mạn Phong. Mạn Phong luôn như hình với bóng của cô nên bất cứ nơi nào cô đi đều có bước chân cậu theo sau.

Tình huống hôm nay không lường trước được rõ ràng đã lên kế hoạch đánh úp trước khi bọn chúng phát giác nhưng lúc Quách Nam Khiết đến Âu gia toàn bộ đám gia tộc kia đều tụ sẵn ở đó nghênh đón rồi, còn đám người Mạn Phong, Dương Diệm, Từ Lam lúc đến dinh thự của đám gia tộc kia thì lại không có lấy một người, biết là trúng kế bọn họ tức tốc tiến về Âu gia nhưng vẫn muộn.

Một mình nhóm Quách Nam Khiết chiến đấu với biết bao nhiêu người liền bị thương và mất đi gần hết số người, ngay cả cô cũng bị phát súng vào bụng bị thương nghiêm trọng. Nếu không phải cô nhanh trí lợi dụng thời cơ ám toán Âu nhị gia kia khiến bố cục tạm dừng thì những người anh em của cô thực sự sẽ vì sự thiếu suy nghĩ của cô mà mất đi.

Lúc đám người Mạn Phong đến chỉ thấy một mình Quách Nam Khiết chĩa súng vào Âu Hành và bị người của ông ta dồn vào trong nhà. Mạn Phong không kịp suy nghĩ chỉ có thể để mọi người ở lại canh chừng còn bản thân mặc kệ bọn họ chĩa súng chạy vào trong nhà theo cô.

Quách Nam Khiết đứng ở trong phòng chĩa súng vào đầu Âu Hành ánh mắt đầy vẻ hận ý, một tay cô ôm bụng cầm máu một tay cầm súng mắt không dời đi, Mạn Phong đứng phía bên cạnh muốn đổi chỗ cho cô nhưng Quách Nam Khiết một hai không chịu.

Thời điểm cô thấy Âu Viễn mặt mũi tái nhợt tập tễnh bước vào, Quách Nam Khiết mở to mắt ngạc nhiên. Trên người anh vẫn bộ đồ bệnh nhân chắc là anh vừa tỉnh dậy không lâu đã đến đây.

Hai người họ mắt trân trân nhìn nhau, ánh mắt nói lên hết thảy cảm xúc của cả hai, giống như đã một thời gian dài họ mới gặp lại nhau vậy.

Quách Nghiêm bước vào thấy một màn này hắng giọng phân cao thấp với Âu Hành, bây giờ cán cân nghiêng về phía họ.

Sau khi đám gia tộc kia rời đi, số người bên Quách gia chiếm ưu thế hơn hẳn nhưng lúc này vẫn không thể đánh đến lưỡng bại câu thương được.

Nghe ông nội nói vậy Quách Nam Khiết tức giận gầm lên không đồng ý.

Ông nội Quách mắng lớn: " Cháu định vì sự bốc đồng của cháu mà để anh em cháu mất đi sao. Bản thân cháu đã đủ năng lực hay chưa ?"

Quách Nam Khiết bị ông nội mắng đến trầm ngâm. Âu Viễn từ từ bước đến bên cạnh cô, một tay đỡ eo cho cô đứng vững, một tay đỡ lấy khẩu súng trên tay cô, nhẹ nhàng nói: " Trở về thôi."

Quách Nam Khiết buông thõng người cúi mặt trầm ngâm, sau đó ngước mắt nhìn về phía Âu nhị gia nói : " Hôm nay mạng của ông được giữ lại tốt nhất nên trân trọng chút hơi tàn này đi. Sau này tôi quay lại sẽ là ngày chết của ông, những gì ông nợ Âu Viễn, nợ Quách gia, nợ anh em của tôi, tôi sẽ đòi lại bằng sạch, nhớ lấy. "

Giọng cô dõng dạc vang lên giữa phòng khách rộng lớn của Âu gia, sau đó liền ngất đi.

Tất cả mọi người Quách gia hay người của Âu Viễn đều rời đi, Âu Hành đứng đó ánh mắt lạnh lùng tàn nhẫn, thế mà lại bị một con nhóc đe dọa, ông sẽ chống mắt lên xem nó sẽ làm được gì.