Chương 2

Mưa lớn, hẻm tối.

Thường Dữ không chịu nổi từ trong nhà chạy ra sau khi đánh mấy tên côn đồ muốn cướp bóc, dựa vào tường hẻm ướt sũng, chật vật thở hổn hển.

Vết thương trên thái dương bị thấm phải nước mưa, máu pha loãng trượt qua gò má non nớt âm trầm, dần dần tiêu đạm, gò má nóng bỏng lại còn sưng đau, vì thế không thể không dùng áo khoác lên đầu.

Hắn nhắm mắt lại, giống như con chuột âm u cô độc ở sâu trong góc hẻm đang kéo dài hơi tàn, mà trời tối đen không thể thoát ra một tia sáng.

Tiếng bước chân bị tiếng mưa bắn tung tóe, một đạo thanh âm đột nhiên vang lên, mềm mại cắt xẻ, mang theo chút ý cười lười biếng, cực kỳ dễ nghe.

"Này."

Thường Dữ chợt mở mắt ra, cảnh giác trừng mắt nhìn người đứng ở đầu hẻm nhỏ.

Dưới chiếc ô đen là một thanh niên mặc âu phục màu lam chàm, tướng mạo tiêu chuẩn, thậm chí gần như âm nhu tú mỹ, mái tóc dài xoăn nhẹ chạm vai, thoạt nhìn nhất thời thư hùng khó biện minh.

Hắn đứng thẳng tắp mà cao ngất, eo thon chân dài, trên chân đi giày da đen sáng bóng.

Thường Dữ nhìn hắn, có vài giây trống rỗng cùng luống cuống, rất nhanh hắn lại lộ ra vẻ mặt hung ác, phảng phất toàn bộ bộ lông cả dựng thẳng lên như một tiểu thú dã man, không chút che dấu tuất khí sinh dã mà vụng về của mình.

"Ông là ai?"

Sâu trong hẻm nhỏ có nước đọng, đối phương tựa hồ rất không muốn giẫm vào, chỉ đứng ở đầu ngõ, thanh âm lại rất rõ ràng.

"Tôi vừa rồi thấy cậu đánh nhau, thân thủ không tồi."

Câu khen ngợi này không làm cho Thường Dữ động dung nửa phần, hắn có chút không kiên nhẫn.

"Rốt cuộc mẹ nó ông muốn làm gì, không có việc gì thì cút đi"

Thô tục xua đuổi khiến đối phương ngừng lời nói, tựa hồ có chút không vui, mà Thường Dữ ngay sau đó cảm nhận được một cỗ uy nghiêm cường đại áp chế tới, hắn còn nhỏ căn bản là không cách nào ngăn cản, trong lòng cư nhiên sinh ra một tia sợ hãi.

Nhưng hắn lấy hết dũng khí ngẩng đầu, mới phát hiện nguồn gốc uy nghiêm này cũng không phải là người trẻ tuổi xinh đẹp kia, mà là tây trang đen phía sau che ô cho hắn, không nói một lời.

Người kia thoạt nhìn ôn hòa nhã nhặn, đeo kính nửa gọng, nhưng tầm mắt lại làm cho Thường Dữ một thân phản cốt cảm thấy sợ hãi, giống như là bởi vì Thường Dữ lên tiếng không kém, đang giáo huấn hắn cho người trẻ tuổi.

Thường Dữ cắn chặt răng, không nói gì.

Mà người trẻ tuổi rất nhanh lại nảy ra ý cười, ôn nhu nói.

"Tối nay mưa sẽ mưa rất lâu, cậu bạn nhỏ, tôi sẽ đưa cậu về nhà"

Hàn ý của nước mưa lạnh như băng đã sớm xuyên thấu xương cốt của Thường Dữ, thân thể hắn bởi vì chịu lạnh quá lâu mà sinh ra ma ý, ngay cả trái tim tựa hồ cũng đông lạnh, lưu thông máu không thông, không cách nào hấp thu được sự ấm áp.

Nghe người trẻ tuổi nói xong, Thường Dữ căng thẳng khuôn mặt nhỏ nhắn, qua vài giây mới tràn địch ý phun ra mấy chữ.

"Đừng gọi tôi là cậu bạn nhỏ "

Lời nói non nớt nghe giống như một thiếu niên phản nghịch kỳ, không cho người lớn một chút nhẹ nhàng.

Người thanh niên tính tình tốt cười cười, đổi giọng nói như cưng chiều.

"Được rồi, vị tiên sinh dũng mãnh này, tôi có thể đưa cậu về nhà không?"

Trong tiếng mưa phô thiên cái địa, Thường Dữ nhìn khuôn mặt trắng sứ dưới ô của hắn, giống như bị nguồn sáng hấp dẫn, ma xui quỷ khiến đứng lên.