Chương 7: Đôi mắt đen ướŧ áŧ, thật đáng thương

Sau khi món tráng miệng được đóng gói và chuyển đến, Ôn Ức Hàn đóng cửa hàng, vội vã về nhà.

Toàn thân nóng bừng, bước ra bên ngoài, lại cảm thấy lạnh buốt, lòng bàn chân Ôn Ức Hàn mềm nhũn, cố gắng hết sức kiềm chế mùi thơm sữa chảy ra, cả đường đi loạng choạng, cuối cùng cũng về được đến nhà của mình.

Anh thở hổn hển, vùi mình vào chiếc gối mềm mại, hít hà mùi gỗ thông còn sót lại, không đủ, chút mùi pheromone này chắc chắn là không đủ.

Ôn Ức Hàn cau mày, trèo xuống giường, lấy chiếc áo khoác duy nhất của Alpha trong tủ ra, đắp lên người, gối mềm ôm trước ngực, ngủ thϊếp đi.

Mùa đông trời tối rất nhanh, trước khi trời tối đèn đường đã được bật lên, tất cả trẻ mẫu giáo đều đã được đón về, Ôn Tri Tri chỉ có thể nhìn cô giáo điện thoại cứ gọi đi gọi lại, hi vọng Ôn Ức Hàn có thể mau chóng nghe máy.

Omega nhỏ bé này không hề có cảm giác an toàn, đôi mắt đen ướŧ áŧ, thật đáng thương, cô giáo không đành lòng nghiêng người nói với cậu: "Tri Tri, bây giờ ba con nhất định là bận lắm nên quên đến đón con..."

Ôn Tri Tri lắc đầu: "Không phải... Ba lúc nào cũng nhớ đến con mà."

Ôn Ức Hàn đã dặn cậu không được dễ rơi nước mắt, nhưng cậu bé không thể rời xa ba mình, vì vậy cậu chớp mắt khi nghĩ đến điều này, nước mắt chảy dài trên khuôn mặt non nớt.

Cô giáo ngồi xổm xuống, nắm lấy bàn tay nhỏ bé của Tri Tri, hỏi: "Ngoài ba ra, trong nhà còn có ai nữa không?"

Ôn Tri Tri gật đầu, lập tức mở cặp sách của mình ra, dùng bàn tay nhỏ lục lọi bên trong, lấy danh thϊếp đưa cho giáo viên: "Chú... Gọi cho chú."

Mặc dù lúc sáng chỉ nhìn khí chất, cũng biết là Alpha có thân phận cao quý, giờ nhìn thấy tấm danh thϊếp bằng đồng, cô giáo há hốc mồm, hóa ra là tổng giám đốc điều hành của công ty tài chính hàng đầu quốc gia.

Bên trong tòa nhà, các giám đốc điều hành tập trung tại văn phòng trên tầng cao nhất để thảo luận về tỷ lệ hoàn vốn của các dự án gần đây với tổng giám đốc Thương.

Thương Chính Viễn trong lòng có một kế hoạch, chỉ là công ty đầu tư gần đây nhất đang bị rò rỉ dữ liệu, điều đó dẫn đến các sản phẩm nghiên cứu và phát triển bị bắt chước tràn lan, khiến tỷ suất lợi nhuận gộp giảm đáng kể, một số giám đốc điều hành muốn rút vốn ngay bây giờ để đầu tư vào các dự án có lợi hơn.

"Xin đợi chút."

"Tổng giám đốc Thương, đây…"

"Xin đừng vội rút vốn, đợi tỷ lệ khôi phục thấp dưới giá trị rủi ro, rồi hẵng rút vốn."

Thương Chính Viễn làm việc gì cũng rất quyết đoán, ánh mắt thâm hiểm, tỷ lệ phán đoán đúng rất cao, cho dù có người không cam lòng, nhưng không thể phủ nhận rằng kể từ khi tổng giám đốc Thương tiếp quản, giá cổ phiếu của công ty đã tăng vùn vụt, sẽ không ai vì tiền mà bỏ qua.

Không ai nói gì, chính là đồng ý với quyết định này, Thương Chính Viễn đang định hoãn cuộc họp thì điện thoại bên cạnh rung lên, hắn nghe máy, vẫy tay ra hiệu kết thúc cuộc họp.

"Chú…"

Người trong phòng còn chưa đi hết, giọng nói non nớt từ điện thoại của tổng giám đốc Thương truyền đến, rõ ràng có thể nghe thấy, mọi người đều trở nên căng thẳng, có cảm giác không phục.

Thằng nhỏ mang theo tiếng khóc, chậm chạp gọi tên mình, giống như Ôn Ức Hàn, thật đáng thương, sự sắc bén trong mắt hắn ngay lập tức thu lại, có chút dịu dàng.

"Tri Tri, sao vậy? Nói cho chú nghe."

"Ba… không đến đón con, không thể về nhà…"

"Đã gọi điện cho ba chưa?"

Khi nhắc đến Ôn Ức Hàn, cậu bé lại bắt đầu khóc lên: "Gọi rồi… ba không nghe máy..."

Thương Chính Viễn bối rối, trong lòng bắt đầu cảm thấy bất an, an ủi cậu: "Con đợi chú đến đón."

Buổi tối trời nổi gió, Ôn Tri Tri không chịu đi vào, cứ thế dựa vào lan can lạnh lẽo, nhìn xung quanh.

Khi Thương Chính Viễn xuống xe, hắn thoáng nhìn thấy chiếc bánh bao trắng như tuyết này, đầu đội một chiếc khăn bông, khuôn mặt đỏ bừng vì lạnh, miệng hơi mím lại, điều này khiến hắn không hiểu sao lại quen thuộc, như thể trước đây đã có một Omega cũng đợi hắn như vậy, nhưng khi hắn nghĩ sâu hơn, trong đầu truyền đến cơn đau dữ dội, tất cả những hình ảnh đầu tiên đều tan thành mây khói.

"Chú…"

Cậu nhóc gọi điện thoại cho hắn, giọng nói lúc này do tâm trạng không tốt nên đã yếu ớt, nhưng Thương Chính Viễn vẫn nghe thấy, hắn ôm chặt Tri Tri vào lòng, thấp giọng hỏi: “Có lạnh không?”

Ôn Tri Tri khẽ thở ra một làn khí trắng: "Không lạnh, chú... về nhà thôi."

Trong lòng của cậu bé này, Thương Chính Viễn đã là một thành viên trong gia đình nhỏ, ở trong nhà, bà và chú đều không thể thiếu.

Thương Chính Viễn rất yêu thương cậu, hiếm khi thân mật, chóp mũi chạm vào gương mặt của Omega nhỏ nhắn, khóe miệng nở nụ cười: "Được."

Thương Chính Viễn không có chìa khóa vào nhà, Ôn Tri Tri vỗ vào cặp sách của mình, nói một cách dứt khoát, "Chú, lấy thẻ của con …"