Chương 24: Tin vui

Khi ấy, chàng thanh niên Quý bán rau đi qua. Nhìn cảnh tượng ấy, anh xúc động đến nỗi làm rơi cả gánh rau của mình. Anh không biết nói làm sao để an ủi bà cháu Cửu và Đán. Chờ cho đến khi bà cụ bình tĩnh đứng dậy, anh khẽ khàng đi lại gần, hỏi bà cụ:

- Cụ ơi, cụ khổ quá, con thương cụ lắm! Từ bây giờ, cụ cứ mua rau của con mà không cần phải giả tiền con đâu!

- Ôi, cậu Quý đấy hả! – Bà cụ reo lên – Tôi đi tìm cậu đây. Nghe nói, cậu đã làm quen được với một ông thầy dạy Vật nào đó tên Ngưu đúng không?

- Đúng, thưa cụ ạ! – Quý lễ phép đáp – Mấy tuần tước, lúc con đi qua bờ sông ngồi bán rau, con thấy một có một chuyến đò ba người đi qua. Có một cô gái đang ngồi trên đò đi dạo chơi ngắm nhìn. Bỗng dưng chẳng may cổ ngã xuống nước. Cổ không biết bơi, sợ hãi vùng vẫy kêu la giữa sông, còn mọi người xung quanh ai nấy đều bất ngờ và hãi hùng. May là con từ nhỏ có được thầy dạy bơi, cháu đã liều mình lao xuống nước đưa cô gái lên bờ. Thấy tấm lòng của con, ông thầy Ngưu – một vị khách khác trên chuyến đò rất cảm động. Bởi vì đó là cô Tào – cháu gái họ hàng xa với ổng. Hai người đều cảm kích muốn hậu tạ con, nhưng con khiêm tốn từ chối cụ ạ. Vậy là kể từ đó, dạo gần đây ông thầy ấy hay tìm đến con để mua rau ủng hộ con, mua cho các học trò của ông ấy. Rồi ông còn chỉ một vài miếng Vật cực hay cho con xem nữa. Ông thầy ấy công nhận cũng thật giàu kinh nghiệm cụ ạ! Cụ nên đi hỏi thằng Cửu cho ông ấy, cụ ạ! Ông ấy hiền lắm, không bao giờ chửi mắng học trò cả, ông coi học trò như con ruột thịt đẻ vậy!

- Ờ đấy cậu Quý! Tôi cũng tính xin thằng Cửu cho đi học ông thầy ấy đây. Nhưng tôi chưa đủ tiền, cậu ạ! Cậu cứ bảo ông ấy trước. Khi nào được, tôi sẽ gởi thằng Cửu cho ăn học ông ấy sau – Bà cụ đáp.

- Con nhớ rồi cụ ạ! Con đi đây! – Quý đáp. Anh lẩm nhẩm lại trong đầu câu nói của bà cụ. Gánh thúng rau lên vai, anh đã đi khuất.

Tối ấy, khi Cửu lên giường nằm ngủ, bà cụ nói ngay tin vui cho nó:

- Cháu ơi! Bà tìm được thầy cho cháu học rồi đấy! Khi nào đủ tiền thì bà đưa cháu đi học nghen!

- Hoan hô bà! Bà cháu thật là giỏi! Bà cháu thật tuyệt vời! – Cửu nhảy cẫng lên sung sướиɠ. Nó mừng đến nỗi chưa muốn nằm ngủ ngay.

- Khéo kìa cháu! Mày sắp làm gãy giường rồi đó! Ngủ xuống đi nào, cháu ngoan! Thầy u cháu sắp về rồi, bà sẽ kể chuyện này cho thầy u cháu nghe!

Bà cụ nói thế cho thằng Cửu an tâm thôi, nhưng bà biết, tên Lân và ả vợ hắn chẳng bao giờ để ý đến chuyện học hành của thằng Cửu. Có nói ra thì tên Lân cũng mặc kệ. Hắn chỉ chú tâm việc đi buôn của hắn và lúc về thì hắn đã mua được bao nhiêu chai rượu…

**********************************************

Đán vì khá bận bịu để sắm đồ, nên anh quyết là hôm ấy sẽ không lên rừng đốn củi. Hàng xóm ban đầu cũng thấy lạ, nhưng họ đều thấy mừng cho anh.

Sáng hôm ấy, khi Đán ra khỏi một lát, cậu chàng Quý bán rau có đi ngang qua nhà anh mà nói:

- Anh Đán đấy à? Sao anh sướиɠ thế nhỉ? Sắp chuẩn bị đổi đời rồi đấy nhà!

- À, cậu Quý đấy ư? Sao hôm nay cậu lại vác gánh rau qua làng này thế?

- Anh Đán ạ, em vui chân tí qua đây rao bán thì không được hay sao? Nghe tin anh sắp làm rể thầy lang Vương thì qua thăm chút. Lại còn là người họ Vương giàu sang thế đấy, không phải ai cũng được như anh đâu anh Đán!

- Nếu cậu thích thì cứ mời cậu vào nhà thôi, tôi hôm nay không lên rừng đốn củi mà.

Quý vội xua tay đáp:

- Thôi anh ạ, em còn phải bán hết chỗ rau này nữa cơ rồi mới về nhà được. Anh nhớ mời em đến dự đấy nhá!

- Ừm, tôi không quên được đâu! – Đán nói như vậy, rồi anh chào tạm biệt chàng Quý bán rau. Anh cần phải mua chút hoa quả và hương để sửa sang lại bàn thờ tổ tiên nhà mình, anh cần thông báo là mình sắp sửa lấy vợ.

Dành dụm được kha khá tiền, anh mang theo một cái bị cũ màu nâu xỉn mà ông Lư để lại. Phủi sạch bụi bẩn, anh bỗng thở dài. Anh ít khi ra chơi vì sợ người ta chế giễu mình là thằng đần, thằng đốn củi, thằng mất cha mất mẹ này nọ...

Nhưng hóa ra, mọi thứ đều không xảy ra như Đán tưởng.

Anh đến một chỗ bán hoa quả nọ, người bán vốn là một kẻ vui tính. Đán đề nghị được mua hàng, thì người chủ hỏi anh:

- Này anh, anh tên là gì ấy nhỉ, trông có vẻ quen quen đấy!

- Tôi là Đán, tôi sống ở căn nhà cũ nơi kia một mình thôi.

Nghe vậy, người chủ liền sáng mắt lên, bác ta nói:

- Ồ, thì ra anh là Đán đấy ư? Tôi nghe nói là anh sắp không phải sống hiu quạnh một mình nữa rồi đấy, vui thật!

- Vâng, vì thế nên hôm nay tôi mới ra mua hàng của bác ạ. – Đán bình thản đáp.

Những người bán hàng rong xung quanh chợt nhật ra anh và cũng thì thầm về cái tin vui ấy:

- Ông thầy lang Vương quả là sáng mắt chọn người thật đấy, lần này là không chọn nhầm được rể đâu!

- Ồ, giờ cái quán bốc thuốc ấy thêm người gánh vác thì có phải bớt nặng nhọc không! Làng ta sắp có cưới lớn rồi, vui thật!

Lòng Đán chợt nghe vậy thì đâu đó cảm thấy vui phơi phới, đâu đó lại cảm thấy hơi ngài ngại chút. Bác bán hàng quả mang đủ hết hàng ra, đợi cho Đán trả tiền xong là bác ta lại quay vào ngồi nghỉ đôi lát. Bác còn dặn anh:

- Đùng có quên mời tôi nữa đấy nhá!

- Vâng, tôi biết rồi bác ạ! – Đán gật đầu đồng ý.

(Còn tiếp)