Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Bà Chủ Cửa Hàng Thú Cưng

Chương 30: Mạng lưới thú cưng 1

« Chương TrướcChương Tiếp »
Giang Thanh Nguyệt hết sức hứng thú, không ngờ rao vặt tìm kiếm chủ nhân cho thú cưng mà còn có thể viết ra bản tin ngắn hài hước như vậy. Sau khi xem xong cô giúp một tay chia sẻ lại, hơn nữa còn tag thêm mấy chủ Weibo khác cùng bàn với cô về thú cưng. Giang Thanh Nguyệt nhận ra người đăng tin chắc hẳn có nội tâm rất mềm mại tốt bụng, thật lòng muốn giúp thú nuôi tìm được chủ nhân thích hợp.

Sau khi cô chia sẻ không ít người hâm mộ đã thấy, rất nhiều người bị chiêu rao vặt hấp dẫn, cũng mò tới Weibo của Sơ Ngữ.

"Ha ha ha, nhìn vui quá, đây là mèo thật sao? Chắc là không có nơi nào có bảng thông tin độc đáo như này đâu!"

"Dễ thương quá đi, tôi muốn nuôi Kiều Sinh nhưng không biết đàn dương cầm thì phải làm sao giờ?"

"A a a a a! Thật là đáng yêu, em nào cũng muốn nuôi, trái ôm phải ấp, tất cả đều mang về nhà!"

"Thật là đáng yêu, muốn nuôi một con nhưng tôi không biết nấu cơm không hiểu âm nhạc lại không thích vận động, có phải không có cơ hội rồi không? Khóc hức hức."

"Xấu hổ xấu hổ, tiêu chuẩn của tôi không phù hợp với em nào cả, đầu năm nay muốn nuôi mèo mà còn phải có tài nghệ nữa!"

"Ha ha ha, chú mèo Miên Miên muốn tìm một người chủ mập mạp, còn nhất định phải có cái bụng mềm mềm, nó chẳng qua là đang tìm cái ổ phải không?"

"2333*, còn có con mèo yêu cầu con sen chỉ thương 1 mình nó thôi, ha ha ha, sống lâu giờ mới thấy!"

*2333: hahahaha

"Nhìn tới nhìn lui, chỉ có yêu cầu của Miên Miên là tôi có thể đáp ứng. [ hút thuốc ] "

"Mèo mập? Phải con mèo mập đó không? Con mèo mà ngày nào cũng nằm trên bệ cửa sổ trong phòng học đàn của trường nghệ thuật Giang Thành ấy hả? Chị cho em con cá khô nhỏ suốt một học kỳ, kết quả em không nói tiếng nào đã bỏ đi, còn dám chạy lên mạng tìm chủ nhân, em xem thường chị à? A? Chị đánh đàn khó nghe lắm hả? Dáng vẻ chị không đẹp à?"

"Ha ha, lầu trên đang nói Kiều Sinh hả? Giọng điệu của bạn giống như là bị bạn trai cho mọc sừng vậy!"

"Tại sao ai cũng tìm cô chủ vậy? Tiểu ca đây cũng rất muốn nuôi một con mà! Sinh năm 95 năm, 1m83, biết đàn dương cầm biết nấu cơm, có em mèo nào nguyện ý để anh nuôi không?"

"Oa, muốn đem tiểu ca lầu trên và Kiều Sinh cùng ôm về nhà quá!"

"Ma Hoa? Là Ma Hoa nhà tôi phải không? Trời ơi! Năm ngoái em gái tôi đi ra ngoài chơi mang Ma Hoa theo, kết quả em ấy bị mất tích, tôi tìm rất lâu mà mãi không tìm được, cuối cùng cũng tìm ra em rồi! Từ Thiên Tân đến Giang Thành, ôi em ơi, sao em chạy xa đến vậy?"

...

Thế giới rất lớn, rất nhiều người cả đời cũng không gặp được nhau. Thế giới rất nhỏ, internet đem người trời nam liên hệ với người đất bắc, cho dù cách xa chân trời cũng như gần trong gang tấc.

Sơ Ngữ không nghĩ tới thế giới này nhỏ như vậy, không chỉ có người gặp Kiều Sinh ở học viện nghệ thuật mà còn có người đã từng là chủ nhân của Ma Hoa.

Duyên, hay vô cùng.

Chuyện này trùng hợp đến mức Sơ Ngữ không dám tin, vì vậy cô trả lời chủ nhân Ma Hoa một câu, "Chị có thể nói sơ qua về tuổi tác và đặc điểm của Ma Hoa không? Em cần xác nhận một chút."

Đối phương trả lời rất nhanh, "Cảm ơn em đã giúp đỡ Ma Hoa, nó đúng thật là mèo nhà chị, chị không thể nào nhìn lầm đâu. Nó ra đời vào ngày 14 tháng 5, tới hôm nay vừa vặn ba tuổi lẻ bảy tháng. Thích ăn bánh quai chèo Thiên Tân, không bám người, có hơi cao lãnh. Đúng rồi, phía sau tai phải của em ấy có một vết bỏng, khi sáu tháng tuồi em ấy nghịch ngợm nhảy vào nhà bếp, mẹ chị không nhìn thấy, lúc xào rau thì bị dầu sôi bắn lên làm bỏng..."

Sau đó là những câu chuyện khác liên quan tới Ma Hoa, cô ấy còn để lại số điện thoại, dặn Sơ Ngữ nhất định phải liên lạc với cô ấy. Sơ Ngữ kể hết ra cho Ma Hoa nghe, kết quả đúng là như vậy. Để Ma Hoa nhìn mặt cô ấy trên Weibo, nó cũng nhận ra đây đúng là chủ nhân nó ngày xưa.

Ma Hoa hết sức kích động, "Thật sự là chị ấy, đúng là chị ấy rồi! Ra là chị ấy luôn tìm meo, tại meo quá đần, lên sai xe rồi bị chở tới đây."

Chuyện là Ma Hoa và em của cô gái kia ra ngoài chơi, vô tình lên nhầm xe, sau đó trời đất xui khiến bị dẫn tới Giang Thành, thành một con mèo hoang.

Sơ Ngữ không ngờ có chuyện trùng hợp như vậy, thoáng chốc đã tìm lại được chủ nhân. Thật ra mà nói, cũng có thể nhìn ra chủ nhân Ma Hoa hết sức quý trọng nó, chú ý những blogger thú cưng là để tìm ra chút ít gì đó tin tức về Ma Hoa. Cho dù cơ hội mong manh, nhưng cũng là một cách an ủi tinh thần, cực khổ không phụ lòng người, rốt cuộc đã được đền đáp xứng đáng.

Sau đó Sơ Ngữ gọi điện thoại cho cô ấy, chuông đổ một tiếng là có người bắt máy liền, đầu bên kia truyền tới giọng nữ lo lắng, "Là cô sao? Người vừa đăng tin về Ma Hoa lên Weibo?"

Chỉ nghe giọng đã biết cô ấy chờ cú điện thoại này lâu lắm rồi.

Sơ Ngữ ôn hòa nói, "Là tôi, chúc mừng cô, Ma Hoa còn nhớ cô, tôi cho nó nhìn hình cô là nó nhận ra liền."

Đối diện oa một tiếng khóc, "Cảm ơn cô, rất cảm ơn cô, rốt cuộc tôi cũng tìm được Ma Hoa rồi. Cô không biết đâu, đối với tôi em ấy không chỉ là một con mèo mà còn giống như một đứa trẻ, tôi dành cho nó rất nhiều tình cảm. Sau khi làm mất mèo em gái tôi vô cùng tự trách, nói phải đền cho tôi một con khác, nhưng dù là con nào cũng đều không phải là em ấy, tôi chỉ muốn tìm về Ma Hoa về..."

Sơ Ngữ có thể hiểu được cảm giác này, người không nuôi thú cưng thì không thể hiểu, bọn họ chỉ xem tụi nó là một con mèo chó, thậm chí có khi còn gọi tụi nó là súc sinh. Nhưng đối với người nuôi mèo, nhìn bọn nó từ khi bé tí xíu cho đến lớn, mua thức ăn cho mèo, bố trí ổ nhỏ cho nó, chơi đùa cùng nó... tình cảm dành ra không thấp hơn nuôi một đứa bé chút nào. Nếu như bạn bị mất con, một người khác đền cho bạn một đứa thì bạn có nhận không? Không bao giờ. Giống như trên thế giới này không có hai người hoàn toàn giống nhau, cũng sẽ không có hai con mèo giống nhau, đền cho mình một con khác có vẻ ngoài giống vậy, nhưng nó cũng không phải là con mà bạn yêu thương...

Quyết định thời gian đến đón Ma Hoa xong, Sơ Ngữ cúp điện thoại, thấp thỏm chờ đợi nói với Ma Hoa, "Được rồi, em có thể yên tâm rồi, bây giờ cô ấy đang chuẩn bị tới đón em về nhà đây."

"Meo meo meo! Thật hả chị?"

Ma Hoa mừng rỡ như điên, lại có chút không dám tin, luôn cảm thấy đây là mình đang nằm mơ, tỉnh mộng thì lại trở về cuộc sống lưu lạc.

Sơ Ngữ chừa cho nó thời gian vui mừng, quay lại lại bắt đầu hỏi một con khác, "Kiều Sinh, có một nữ sinh của học viện nghệ thuật nói cô ấy cho em cá khô, em không nói tiếng nào đã bỏ đi, có chuyện này à?"

Kiều Sinh sững sốt, như là đang nhớ tới việc gì đó, hơi buồn buồn ừ một tiếng.

Sơ Ngữ nhìn một cái cũng biết có chuyện gì, tỉnh rụi hỏi, "Cô ấy nói em mập?"

Kiều Sinh buồn bực nói, "Chị nói bậy, meo không có mập, làm nghệ thuật sao có thể không quản lý tốt vóc người chứ!"

Sơ Ngữ bật cười, "Cho nên, bởi vì cô ấy kêu em mập nên em mới lơ người ta?"

"Dĩ nhiên không phải, meo đâu phải là người nông cạn vậy đâu. Chủ yếu là meo đợi chị ấy một năm, chị ấy cũng không có ý định dẫn meo về nhà, quan hệ như vậy không ổn định, meo không có cảm giác an toàn. Meo cũng có mặt mũi mà! Chị ấy lúc nào cũng cười mấy cái, có chuyện này cũng không thèm để ý, chị ấy có cho meo chút mặt mũi nào đâu!"

À, ra là ngại người ta không cho nó một cái danh phận. Ai, nội tâm của những chú mèo này cũng hết sức đặc sắc.

Vì vậy Sơ Ngữ nhắn cho nữ sinh học viện nghệ thuật kia một câu, "Kiều Sinh có lòng tự ái rất mạnh, nếu như cô không có quyết tâm nhận nuôi nó, thì đừng trêu chọc nó nhiều, nó không thích lắm."

Nữ sinh kia cũng đang chờ tin tức từ Sơ Ngữ, vừa nhận được tin nhắn lập tức trả lời, "Oan uổng quá, khi đó tôi còn đang đi học, kí túc xá không cho nuôi thú cưng nên tôi không dám dẫn nó về. Sau khi tốt nghiệp tôi đi mướn nhà, chuyện đầu tiên muốn làm chính là dẫn nó về, nhưng tôi tìm trong trường học rất lâu cũng không thấy nó, còn tưởng rằng nó đã xảy ra chuyện gì, tôi lo lắng rất lâu."

"Mèo mập, à không, Kiều Sinh bây giờ ở đâu? Tôi có thể gặp nó một chút được không, nếu như nó không muốn tôi nuôi thì tôi cũng không ép. Chẳng qua tôi thật lòng thích nó, nếu như không cố gắng mà đã bỏ qua, tôi nhất định sẽ tiếc nuối cả đời."

Được rồi, cũng là hiểu lầm thôi, Sơ Ngữ đồng ý, hơn nữa còn hẹn thời gian gặp mặt và địa điểm.

Lúc này, càng có nhiều chủ Weibo về thú cưng share lại bài viết về nhà mình, số người thấy được bài đăng cũng tăng cao. Không ngoại lệ, rất nhiều người bị Kiều Sinh và những chú mèo khác hấp dẫn.

Người theo dõi các chủ Weibo thú cưng đều nuôi hoặc thích thú cưng, bọn họ khá hòa hợp thân thiện, cho nên khu bình luận cũng rất có văn hóa.

Có rất nhiều người tự nhận mình có điều kiện, giàu có đủ để nuôi mấy chú mèo, Sơ Ngữ lần lượt lựa chọn. Cũng có nhiều đứa nhỏ mười lăm tuổi đang học cấp 3, dựa vào bề ngoài của mấy con mèo mà yêu thích, kích động muốn xin nuôi, loại này Sơ Ngữ sàng lọc loại ra ngoài. Nói thật, những đứa nhỏ này có tâm là chuyện tốt, chỉ là bọn nó không có năng lực chịu trách nhiệm với một sinh mạng, ngay cả mình cũng phải dựa vào cha mẹ nuôi, không có năng lực kinh tế, còn phải học cách chăm sóc thú cưng. Sơ Ngữ sợ giao chó mèo cho tụi nó nuôi, cha mẹ của bọn họ sẽ coi những con mèo này như đồ chơi mà bỏ đi mất, cho nên tuổi càng nhỏ càng không cần cân nhắc.

Cô chủ yếu tập trung ánh mắt vào những người độc thân, kinh tế độc lập, có năng lực đủ chịu trách nhiệm về chi tiêu cho thú cưng. Dĩ nhiên, đó cũng không phải là điều kiện duy nhất, ngoài kinh tế độc lập còn phải sàng lọc nhiều phương diện, nhất là phải lo lắng về thức ăn cho mèo.

Ma Hoa không nói nữa, nó đã tìm được chủ nhân, Kiều Sinh chắc cũng sẽ được nữ sinh học viện nghệ thuật nhận nuôi, những con mèo khác như Viên Cầu thích ăn, muốn tìm chị gái biết nấu cơm, đương nhiên là để thỏa mãn nó. Còn Miên Miên muốn tìm một người mập mạp, Đoàn Đoàn muốn tìm một người thích sạch sẽ... Ai nói chỉ có con người mới lựa chọn thú nuôi, thú nuôi cũng có thể có chút yêu cầu với chủ nhân mình vậy! Nếu không chung sống với nhau không hợp thì lại thành hành hạ lẫn nhau thì sao?

Sơ Ngữ dùng thời gian cả ngày, bước đầu sàng lọc ra một số thí sinh phù hợp, sau đó lại nói chuyện với bọn họ, xác định bọn họ có thích hợp hay không. Cuối cùng cô lại gặp phải một vấn đề, làm sao để gửi các thú cưng qua đó?

Dù là Sơ Ngữ đưa qua hay đối phương tới nhận thì cũng rất phiền toái. Lúc đầu mới chỉ có mấy con, Sơ Ngữ trời nam biển bắc đưa tới cũng mất nửa tháng, huống chi sau này có thể sẽ có nhiều thú cưng hơn được nhận nuôi.

Nhưng để chủ nhân tự mình tới nhận thì cũng không hợp lý, thay vì chạy từ nơi xa tới đây nhận mèo thì ra cửa tiệm mua một con là được rồi. Trừ chủ nhân của Ma Hoa đã có tình cảm với nó từ lâu, không phải nó thì không nhận nuôi con nào nữa, thì mới vội vàng đón nó về nhà.

Cho nên, không biết có giao hàng hỏa tốc thú cưng hay không nữa?
« Chương TrướcChương Tiếp »