Chương 52

Sau khi Mỹ thực đại hội kết thúc, Hạ Tranh lại trở về với sinh hoạt an tĩnh nơi vườn trường.

Tuy danh tiếng của cậu ở sau khi Mỹ thực đại hội kết thúc, do được các vị mỹ thực đại sư nổi danh tán dương mỗi khi tiếp nhận phỏng vấn mà lần nữa bay cao, nhưng Hạ Tranh không quá để tâm tới việc này, cho nên danh khí cũng không tạo thành nhiều ảnh hưởng lớn với cậu.

Nếu nói ảnh hưởng lớn nhất, phỏng chừng là đám bạn học nguyên bản chỉ đứng từ xa nhìn ngóng cả một học kỳ, vốn đang chuẩn bị tạo mối quan hệ tốt với Hạ Tranh, lại bắt đầu tiếp tục quan vọng.

Hiện tại Hạ Tranh danh khí lớn như vậy, tùy tiện lại gần có thể bị người ta xem là muốn ôm đùi hay không?

Bất quá đối với Hạ Tranh mà nói, thái độ của bọn họ trước sau không có gì thay đổi là được rồi.

Trước cuối học kỳ, Hạ Tranh lại chuẩn bị tiếp nhận một nhiệm vụ mới.

Nhiệm vụ này là do Côn đặc biệt đề cử, sau khi biết Hạ Tranh muốn tham gia đội ngũ khai hoang của Hiên Cảnh, nhưng còn chưa đủ tích phân.

Người ban bố nhiệm vụ là Côn. Hắn chuẩn bị đi tới một tinh cầu hoang dã tìm kiếm nguyên liệu nấu ăn. Tuy rằng tinh cầu hoang kia đã được khai phá, nhưng những phạm vi thuộc về thiên nhiên thì vẫn còn rất nhiều bí ẩn, cũng còn thật nhiều nguyên liệu nấu ăn mới chưa tìm được phương pháp chế biến.

Côn cảm thấy rất hứng thú với tinh cầu hoang dã kia. Thời điểm các mỹ thực đại sư phát hiện nguyên liệu nấu ăn và phương pháp nấu nướng mới, đều có khuynh hướng tìm về nơi sinh trưởng nguyên bản của nguyên liệu nấu ăn. Côn cũng chẳng ngoại lệ.

Ban đầu Côn muốn mời một vị mỹ thực đại sư cùng đi, hai người có thể tham khảo lẫn nhau, so với một mình minh tư khổ tưởng thì có thể mò tới mỹ vị chân chính một cách dễ dàng hơn nhiều.

Mà tuy Côn có hợp tác, nhưng vì tinh cầu kia còn rất nhiều địa phương chưa được biết đến, cho nên cũng tồn tại rất nhiều nguy hiểm tiềm tàng. Barry cho dù có cường đại, nhưng một thân một mình cũng sẽ có lúc lo được bên này lại không chiếu cố được bên kia, cho nên quyết định sẽ tìm thêm một vị cơ giáp sư, không cần phải rất mạnh mẽ, chỉ cần có thể mang Côn chạy thoát khi Barry lâm vào chiến đấu là được rồi.

Còn về những phương diện khác, Barry vẫn rất có lòng tin.

Chẳng qua nếu tìm tới một mỹ thực đại sư, nhất định sẽ nhiều thêm một người bảo vệ của mỹ thực đại sư đó.

Nhưng nếu Hạ Tranh gia nhập vào, thì chỉ cần một mình Hạ Tranh là được rồi. Barry đã xem qua video nhiệm vụ của Hạ Tranh, rất yên tâm với thực lực của cậu. Dù có tao ngộ nguy hiểm, người này cũng có thể gặp nguy không loạn, đào tẩu nhất định không thành vấn đề.

Barry là thợ săn tự do, nguyên bản tính tình rất duy ngã độc tôn, nếu có một mỹ thực đại sư tâm cao khí ngạo hợp tác với y, Barry không nhất định có thể hòa thuận ở chung với người ta.

Barry thực sự thích Hạ Tranh, cũng nguyện ý dẫn dắt hậu bối này.

“Nói không chừng thời điểm khai hoang, ta cũng sẽ đồng hành.” Barry cười nói, “Mang cơ giáp của cậu qua đây, cơ giáp của cậu là do tiểu tử tên Ninh Quân kia chế tạo nhỉ!? Ninh Quân cũng không đơn giản, trẻ tuổi như vậy đã có thể độc lập làm ra cơ giáp. Mà cậu cũng yên tâm sử dụng cơ giáp cậu ta chế tác trong chiến đấu.”

“Ninh Quân đương nhiên rất lợi hại.” sau khi Hạ Tranh thử thí nghiệm với những cơ giáp giả lập khác ở trên mạng, mới chân chính cảm nhận được cơ giáp của mình cường đại đến thế nào.

“Được rồi, yêu nghiệt hấp dẫn yêu nghiệt, chẳng trách hai cậu lại là bạn tốt.” Barry nói, “Tuy rằng chỉ mời một mình cậu, nhưng dù sao tuổi cậu còn nhỏ, nếu như nhiều thêm một người cũng là có thể. Vị hôn phu của cậu có rảnh không? Để cậu ta cùng đi cũng tốt, ta cảm thấy rất hứng thú với tiểu gia hỏa Hiên Cảnh kia.”

Mặc dù đã biết mình với Hiên Cảnh có hôn ước từ rất lâu rồi, nhưng đây vẫn là lần đầu tiên Hạ Tranh nghe được người khác gọi Hiên Cảnh là vị hôn phu của mình, luôn cảm thấy là lạ.

Cho dù xưng hô này dường như cũng chẳng có gì sai.

“Để tôi hỏi lại anh ấy một chút!” Hạ Tranh biết Barry là một cơ giáp sư phi thường lợi hại, thành danh đã lâu. Thêm vào đó Barry lại không phải là người của quân đội, Hiên Cảnh cũng rất khó gặp được y. Nếu có thể nhận được sự chỉ điểm của Barry, phỏng chừng Hiên Cảnh cũng sẽ thực cao hứng.

Nếu Barry đã đích thân điểm danh, cậu vẫn nên nói chuyện này cho Hiên Cảnh a.

Sau khi tắt máy truyền tin, Côn liếc mắt nhìn Barry: “Anh thực sự coi trọng tiểu tử Hiên Cảnh kia? Còn tạo cơ hội cho cậu ta nữa?”

“Sao nào, trước kia chẳng phải em nói Tiểu Tranh thầm mến Hiên Cảnh ư?” Thời điểm đơn độc ở bên Côn vẫn luôn rất chân chó, ném máy truyền tin qua một bên, Barry liền tới trước mặt Côn, đấm đấm lưng bóp bóp vai cho hắn. “Lại vì nghiên cứu món ăn mới mà thức đêm à? Thân thể em làm sao chịu nổi.”

“Chỉ ngủ trễ chút thôi, không tính là thức đêm.” Côn nói, “Trước kia đúng là cho rằng như vậy, nhưng thấy cách bọn họ ở chung bấy lâu nay, em mà còn không nhìn ra Hiên Cảnh có ý với Tiểu Tranh, Tiểu Tranh ngược lại vẫn chưa thông suốt, thì em đã sống uổng phí nhiều năm như vậy rồi.”

“Tôi cũng không tính là tạo cơ hội cho bọn họ đâu nha!?” Barry cười nói, “Chỉ vì tuy thực lực Hạ Tranh nơi đó, so với mỹ thực đại sư thông thường thì để cho người ta an tâm hơn. Nhưng dù sao cũng là một tinh cầu hoang tương đối nguy hiểm, nên vì an toàn của cậu ấy mà suy nghĩ. Nếu như mỹ thực đại sư trẻ tuổi nhất toàn Liên mình bị thương khi làm nhiệm vụ cùng tôi, mặt mũi tôi cũng chẳng còn. Thực lực Hiên Cảnh không tệ, lại thật lòng yêu thích Tiểu Tranh, đảm nhận trọng trách bảo vệ cũng không thành vấn đề.”

Côn suy nghĩ một chút thấy cũng phải. Tuy tuổi tác Hiên Cảnh không lớn lắm, thế nhưng năng lực bản thân cũng thuộc hàng yêu nghiệt. Thế hệ này các chức nghiệp đều xuất hiện yêu nghiệt, đùng là một thời kỳ chúng tinh tỏa sáng.

Hơn nữa Hiên Cảnh có ý với Tiểu Tranh, khẳng định sẽ càng thêm tận tâm so với vệ sĩ thông thường, hắn cũng yên lòng.

Tuy lần này mời Hạ Tranh, Côn cũng đã suy tính tới trình độ nguy hiểm rồi. Nhưng dù sao trên viên tinh cầu hoang chỉ lấy chữ số để gọi tên này vẫn còn có thật nhiều những sự vật chưa biết, nhiều người bảo vệ, cũng là để phòng ngừa vạn nhất.

“Thế nhưng Hiên Cảnh nói không chừng còn có chuyện của mình, không nhất định sẽ tham gia đâu.” Côn nói.

“Ah, hiện tại quân đội còn chưa ban bố nhiệm vụ nào, nếu cậu ta không tới, vậy chứng minh cậu ta cũng không thực sự quan tâm Hạ Tiểu Tranh như vậy, Hạ Tiểu Tranh có thể đá cậu ta.” Barry nói đùa.

Côn thì lại nghiêm túc suy tư: “Anh nói rất đúng, em nơi này còn có rất nhiều thiếu nam thiếu nữ trẻ tuổi tốt đẹp, có thể giới thiệu cho Tiểu Tranh.”

Barry: “…” y chỉ đang đùa thôi mà.

*****

… Hiên Cảnh nhận được tin tức từ Hạ Tranh, thoáng kinh ngạc một chút.

Tuy lần đầu tiên gặp gỡ với Barry cũng coi như hòa hợp, nhưng hắn không nghĩ tới Barry sẽ mời hắn cùng nhau làm nhiệm vụ.

Dù sao thì hắn là người của quân đội, thợ săn tự do cũng không thường lập đội làm nhiệm vụ với quân nhân.

Bất quá chỉ thoáng tự hỏi trong chốc lát, Hiên Cảnh đã hiểu ý tứ của Barry.

“Tôi đương nhiên muốn tham gia.” Hiên Cảnh cười nói, “Vô luận là việc bảo vệ em, hay là nhận được sự chỉ điểm của Barry tiền bối, tôi đều sẽ không bỏ qua đâu.” Bên kia máy truyền tin Hạ Tranh cũng gật đầu, sau đó phát hiện mình còn chưa mở ra chức năng video, lại mở miệng nói: “Em biết rồi, em sẽ chuyển lời tới Barry tiền bối.”

Được rồi, cậu lại lờ đi tình thoại trong lời nói của Hiên Cảnh.

Hiên Cảnh nhìn máy truyền tin đã ngắt tín hiệu, vẻ mặt vô cùng bất đắc dĩ.

“Phụt…” Tên bạn thân từ lâu đã tiến hóa thành bạn xấu nào đó đang ở bên cạnh nhịn không được mà bật cười thành tiếng.

“Hạ Khâm, hả hê như vậy thực sự rất tốt à?” Hiên Cảnh thở dài, “Tiểu Tranh rốt cục phải tới khi nào mới mở lòng a, sách lược nước ấm nấu ếch của tôi có phải đã sai lầm rồi hay không, tôi có nên cho em ấy một liều thuốc mạnh?”

“Ha hả, đừng hỏi tôi.” Hạ Khâm thật vất vả mới tìm được cơ hội nghỉ ngơi trong quá trình làm nhiệm vụ liền kéo tấm che mắt trên trán xuống, “Tôi đã không quấy rối rồi, chẳng lẽ còn muốn tôi bày mưu tính kế cho cậu?”

“Bày mưu tính kế thì sao? Có còn là anh em không đây?”

“Tiểu Tranh và tôi mới là anh em nhé, cảm ơn.” Hạ Khâm đánh cái ngáp, “Cậu tiếp tục phiền não đi! Ngay cả chút khó khăn này còn không có biện pháp vượt qua, nói gì tới bắt cóc Tiểu Tranh nhà tôi.”

Hiên Cảnh lại tiếp tục thở dài bất đắc dĩ.

Sau khi Hạ Tranh ngắt máy truyền tin, mới phát giác lời nói của Hiên Cảnh có điểm không đúng.

Không muốn bỏ qua sự chỉ điểm của Barry tiền bối là đương nhiên, nhưng không muốn bỏ qua việc bảo vệ mình lại là chuyện gì xảy ra? Được rồi, Barry tiền bối nói lần này phải tìm một người đi theo bảo vệ mình, không quá tin tưởng vào năng lực của mình. Hiên Cảnh nói vậy tựa hồ cũng không sai.

Nhưng sao nghe được lại thấy kỳ cục thế này.

Lại nói, Hiên Cảnh dường như đã từng niệm qua những lời kỳ cục như vậy mấy lần rồi, chỉ là cậu vẫn luôn bỏ quên mà thôi.

Bất quá hôm nay tương đối rảnh rỗi, liền suy nghĩ nhiều hơn một chút.

Ninh Quân từ phòng tắm bước ra chuẩn bị đổi cho Hạ Tranh vào tắm lại thấy hai mắt cậu đang không có tiêu cự, rõ ràng đã chu du vào cõi thần tiên, bèn nâng tay vung vẩy trước mặt Hạ Tranh: “Tự nhiên đờ ra đó làm gì, cậu nên đi tắm rồi.”

“Ah.” Nhãn thần Hạ Tranh vẫn cứ mê man mà gật đầu.

“Nghĩ gì thế.” Ninh Quân vắt khăn mặt trên đầu lên cổ, “Nói anh nghe xem nào.”

“… Vì sao mấy người đều thích xưng làm anh trai trước mặt tôi nhỉ.”

“Bởi vì tuổi tôi vốn lớn hơn cậu.” Ninh Quân ngừng lại, “Đều thích? Còn có ai nữa? Không phải là Hiên Cảnh chứ?”

Hạ Tranh đang nghĩ tới chuyện của Hiên Cảnh, nghe vậy thần tình liền hơi mất tự nhiên.

Ninh Quân híp mắt: “Sao rồi, vừa nãy thất thần là đang nghĩ tới Hiên Cảnh hả?”

“Hmm… Coi như vậy đi?” Hạ Tranh gãi gãi đầu, “Cũng chẳng phải là chuyện quan trọng gì, tôi đi tắm trước đã.”

Ninh Quân hoài nghi nhìn theo Hạ Tranh.

Đến cùng đã xảy ra chuyện gì, thực tò mò, thực muốn biết. Lẽ nào Tiểu Tranh cuối cùng cũng thông suốt rồi sao?

Hạ Tranh vừa tắm xong, đã bắt gặp vẻ mặt nghiêm túc, nhìn mình mà như đang nhìn phạm nhân của Ninh Quân, liền hoảng sợ.

Dưới sự luân phiên truy hỏi của Ninh Quân, Hạ Tranh rốt cục thẳng thắn.

“Chẳng qua là tôi cảm thấy lời này hơi kỳ quái, nhưng chắc do tôi suy nghĩ nhiều.” Hạ Tranh vỗ đầu một cái, “Nhất định là gần đây rảnh rỗi quá. Barry tiền bối gọi Hiên ca theo cùng, vốn là để Hiên ca bảo vệ tôi mà.”

“…” Ninh Quân nhất thời câm lặng, y cảm thấy, y thực sự có chút đồng tình với Hiên Cảnh. Tiểu Tranh cũng quá ngây ngô rồi!

Rốt cục, y nhịn không được bèn đáp ngược lại một câu: “Có gì kỳ quái đâu. Hắn là vị hôn phu của cậu mà. Lời như vậy, giữa hôn phu mà nói, cũng không tính là kỳ quái a!”

Vẻ mặt Hạ Tranh mê man.

“Ý tôi là, cậu cảm thấy kỳ quái, là bởi vì cậu chưa bao giờ coi hắn là vị hôn phu của cậu.” Ninh Quân cảm thấy, bản thân là một người tốt, cư nhiên còn miễn phí giúp Hiên Cảnh một tay.

Chủ yếu vẫn là vì đứng bên cạnh vây xem, thấy sốt ruột muốn chết…

Ninh Quân thấy Hạ Tranh dường như rốt cục thông suốt, bèn thở dài: “Hôm nay tôi nói những lời này, cậu cũng không nên kể lại với đại ca nhị ca cậu, nếu không bọn họ nhất định sẽ tức giận. Đệ đệ bảo bối bị người ta cuỗm đi, trong lòng khẳng định sẽ khó chịu.

Ninh Quân ngừng lại một chút, rồi tiếp tục: “Tôi cũng thật là khó chịu. Trời muốn đổ mưa, đệ đệ phải lập gia đình, không giữ được a.”

“…” Hạ Tranh hỗn loạn một lúc lâu, mới tìm được ngôn ngữ, “Tôi sẽ không nói cho bọn họ biết, tôi cần yên tĩnh một chút.”

“Yên tĩnh một chút cũng tốt.” Ninh Quân gật đầu. Hiện tại Hạ Tranh đã biết Hiên Cảnh đang theo đuổi cậu, không biết về sau gặp lại Hiên Cảnh sẽ mang thái độ gì đây? Nói không chừng còn bài xích nha, vậy thì thật là có ý tứ.

Thế nhưng y lại không biết, Hạ Tranh lí giải hoàn toàn sai lệch.

Nếu biết, Ninh Quân phỏng chừng phải thổ huyết.

*****

… Hạ Tranh cả một đêm không ngủ.

Từ khi bắt đầu có trí nhớ, cậu vẫn chưa từng yêu đương qua.

Đời trước chỉ là sống sót thôi đã phải tận sức, không có thời gian cũng chẳng còn tinh lực để mà nghĩ tới chuyện tình cảm.

Đời này thì vẫn luôn muốn ma luyện trù nghệ, khôi phục tinh thần lực, chưa hề nghĩ đến, cũng không có cơ hội nghĩ.

Cho nên đối với ái tình, Hạ Tranh rất trì độn, cậu cũng không biết yêu là gì.

Trên thực tế có thể cảm nhận được tình thân và tình bạn, cậu cũng phải tốn một thời gian rất dài.

Cho nên cậu biết, cho dù cậu có sinh ra loại tình cảm tương tự như ái tình với một ai đó, phỏng chừng chính cậu cũng không thể phát giác được.

Vì vậy, thời điểm Ninh Quân chỉ ra, rằng cậu yêu mến Hiên Cảnh (Ninh Quân: … Không phải mà…), trong nháy mắt Hạ Tranh liền tin tưởng.

Trách không được cậu quan tâm tới Hiên Cảnh như thế, trách không được cậu luôn chú ý quan sát Hiên Cảnh qua lại thân thiết với người xung quanh, thì ra là vì bản thân trong lúc vô tình đã trót yêu a (khuôn mặt bừng tỉnh đại ngộ).

Suy nghĩ kỹ một chút, Hiên Cảnh xác thực là rất ưu tú, đối tốt với mình không thua gì ba mẹ và ca ca, cho nên mình đem lòng thích hắn, cũng rất có khả năng đúng không?

Huống chi hai người bọn họ còn là vị hôn phu của nhau?

Hạ Tranh lăn qua lăn lại trên giường, bọc mình thành một cái bánh chưng.

Được rồi, coi như cậu thực sự thích Hiên Cảnh đi, sau đó thì sao? Cậu cũng không biết phải làm như thế nào a.

Tựa hồ thích một người thì sẽ muốn ở bên người đó, mà cậu và Hiên Cảnh vốn có hôn ước, cho nên cứ bảo trì hôn ước là được rồi nhỉ?

Nhưng mà vì sao vẫn cảm thấy là lạ?

Hạ Tranh suy nghĩ cả đêm, cũng không thể rút ra kết luận.

Cậu thế nào cũng không cẩn thận ngẫm lại, nguyên nhân bản thân cảm thấy lạ, là vì cậu căn bản không hề thích Hiên Cảnh a.

Ngày tiếp theo Hạ Tranh trưng lên hai vành mắt đen thui, dọa Ninh Quân một trận hoảng sợ.

Chẳng qua chỉ làm rõ chuyện Hiên Cảnh theo đuổi Tiểu Tranh mà thôi, lại khiến cho Tiểu Tranh phải dao động đến thế sao? Nói như vậy thì Tiểu Tranh cũng không phải là không có cảm giác với Hiên Cảnh nhỉ?

“Cậu vẫn ổn chứ?” Ninh Quân quan tâm hỏi.

Hạ Tranh hữu khí vô lực gật đầu.

“… Suy nghĩ minh bạch chưa?”

Hạ Tranh ngớ người, một lát sau, mới yên lặng gật đầu.

“… Sau đó sẽ làm như thế nào?” Chẳng lẽ thực sự tuyệt giao với Hiên Cảnh!? Tôi coi anh như anh trai mà anh lại tơ tưởng tôi gì gì đó. Ninh Quân thầm phun tào trong lòng.

Hạ Tranh làm bộ đáng thương chớp chớp đôi mắt mỏi mệt: “Tôi nghĩ… Vẫn cứ như bình thường là được rồi.”

Cậu thực sự không biết nên làm cái gì mới tốt.

Theo lý thuyết, thích một người hẳn là phải theo đuổi người đó nhỉ!? Thế nhưng cậu không có vẻ như là muốn theo đuổi. Hoặc có lẽ, cậu không làm được cái việc theo đuổi người khác này.

Cho nên… Mặc cho số phận đi! Hạ Tranh sau một đêm hỗn loạn bèn quyết định trốn tránh.

“Ách, như vậy cũng không tệ.” Ninh Quân thở dài. Nếu Tiểu Tranh đã biết Hiên Cảnh đang theo đuổi mình, mà vẫn muốn ở chung như bình thường, trên thực tế tức là đã dao động rồi đi!? Kỳ thực cậu đối với Hiên Cảnh cũng có hảo cảm nhỉ!? Không biết Hạ Ngọc sau khi nghe được chuyện này, có thể lại chịu đả kích quá lớn đến nỗi linh hồn xuất khiếu hay không. Có nên tiết lộ trước, miễn cho Hạ Ngọc trực tiếp chết máy không đây?

“Kỳ thực tôi cảm thấy… Hiên Cảnh cũng không tệ lắm. Nếu như cậu không bài xích nam nhân, Hiên Cảnh này quả thực là một lựa chọn rất tốt.” Ninh Quân khách quan nhận xét, “Cha mẹ Hiên đối với cậu cũng rất tốt. Hai người kết hôn, không chỉ là chuyện giữa đôi bên, mà còn là chuyện của hai gia đình. Có sự yêu thích của cha mẹ Hiên làm chỗ dựa, sinh hoạt sau khi kết hôn của cậu cũng tốt hơn rất nhiều.”

“…” Hạ Tranh vẻ mặt xấu hổ, “Chuyện này… Nói xa quá đó.”

Sao lại nói ngay tới kết hôn rồi.

“Không xa đâu, các cậu vốn có hôn ước, kết hôn thì đã sao.” Ninh Quân thờ ơ nói, “Dù sao cậu cũng đã minh bạch tâm tư bản thân.”

Sau đó suy nghĩ thật kỹ, quyết định không tiếp nhận Hiên Cảnh.

Hạ Tranh yên lặng gật đầu.

Cậu phải suy nghĩ thật kỹ, có nên theo đuổi Hiên Cảnh không, hay tiếp tục yên lặng làm bộ như chưa hề phát hiện ra phần tình cảm này, để rồi chuyện gì cũng không phát sinh.

“Được rồi, lần này cậu và Hiên Cảnh đơn độc thi hành nhiệm vụ…”

“Không phải là đơn độc, còn có Côn và Barry tiền bối.”

“Cũng coi như đơn độc rồi. Hai người bọn họ là bầu bạn.” Ninh Quân nói, “Thật vất vả mới có thể đơn độc ở chung, nên suy nghĩ nhiều một chút.”

“Ah…” Hạ Tranh tỏ vẻ sinh không thể luyến.

Đột nhiên biết được bản thân yêu thích ai đó, sao lại thấy mệt mỏi thế này?

Chính mình trước đó còn phun tào Từ học tỷ vì cái thứ gọi là ái tình khó giải thích mà trở nên không giống bản thân, kết quả mình cũng yêu mất rồi.

Thực sự là… Kỳ quái.

“… Cũng không cần phải bày ra dáng vẻ bị đả kích như thế!” Ninh Quân không khỏi bật cười, “Thực sự, Hiên Cảnh cũng không tệ lắm đâu, rất ưu tú nha, cho nên cậu phải vui vẻ mới đúng.”

Được người ưu tú như vậy theo đuổi, dù không thích, cũng sẽ thấy rất có mặt mũi nhỉ!?

Hạ Tranh hữu khí vô lực gật đầu.

Đúng vậy, không giống với Từ học tỷ yêu thích một kẻ cặn bã, chí ít người mình thích cũng rất ưu tú a, nói rõ tầm mắt của mình không sai, cho nên… hẳn là nên vui vẻ?

Ninh Quân vỗ vai Hạ Tranh: “Không cần nghĩ nhiều, lên tinh thần nào.”

“Ừm…” Hạ Tranh thở dài, không dậy nổi tinh thần a.

Bất quá vẫn phải điều chỉnh tâm lý cho tốt, nếu không thời điểm gặp lại Hiên Cảnh phải làm sao bây giờ.

*****

… Bởi vì mọi người ở trên những tinh cầu khác nhau, cho nên trực tiếp hẹn gặp ở trụ sở tiếp tế trên tinh cầu hoang.

Hạ Tranh vẫn là lần đầu tiên tự mình đáp tinh hạm chạy đường dài.

Hạ Viên và Phượng Xu vốn còn có chút lo lắng, nhưng lại nghĩ hài tử ưu tú như vậy, bọn họ cũng không thể cổ hủ a! Hạ Tranh đã trưởng thành, nên tự lập. Vì vậy sau khi hai người tiễn Hạ Tranh lên tinh hạm, liền trở về.

“Con cái mỗi đứa đều đã lớn, có chút tịch mịch a.” Trên đường về nhà, Phượng Xu không khỏi thở dài.

“… Nếu cô đơn, có thể lại sinh thêm một đứa.” Hạ Viên nghiêm túc nói.

Phượng Xu liếc mắt: “Không sinh.”

Ai biết sẽ là một bé con nhu thuận giống Tiểu Tranh, hay lại da dày thịt béo như hai đứa trước.

Lần đầu tiên Hạ Tranh tự mình di chuyển bằng tinh hạm, nhưng không hề ôm tâm tình khẩn trương sợ hãi gì.

Cũng chẳng phải là lần đầu tiên cậu đi xa nhà.

Bởi viên tinh cầu hoang kia còn chưa mở cửa cho dân chúng bình thường, nên không có đường hàng không tốc hành, Hạ Tranh phải chuyển mấy lần lộ tuyến, cuối cùng cũng tới được tinh cầu hành chính gần tinh cầu hoang nhất, rồi phải đi qua cảng quân sự của tinh cầu hành chính, lĩnh giấy thông hành đặc thù, mới có thể tới được tinh cầu hoang.

Thời điểm tới cảng xin giấy thông hành, đã thấy Hiên Cảnh vốn nói sẽ gặp ở trụ sở tiếp tế của tinh cầu hoang đang chờ ở đó.

“Tôi và chú Hạ xác nhận số hiệu chuyến bay của em, liền đoán em hẳn sẽ tới nơi vào lúc này.” Hiên Cảnh đang trò chuyện vui vẻ với một quan quân, thấy Hạ Tranh đến, bèn lập tức nghênh đón.

“À…” Mặc dù đã làm xong khâu chuẩn bị tâm lý, cũng tự giác điều chỉnh tâm tình, nhưng gặp lại Hiên Cảnh, Hạ Tranh vẫn thoáng cảm thấy mất tự nhiên.

Bất quá vì Hạ Tranh vẫn luôn trưng lên biểu tình tươi cười, Hiên Cảnh quả thực cũng không phát hiện ra.

“Chẳng phải đã nói tập hợp ở tinh cầu hoang sao?” Hạ Tranh lảng sang chuyện khác.

Hiên Cảnh thân thủ cầm lấy ba lô của Hạ Tranh: “Đường hàng không đi tinh cầu hoang còn chưa ổn định, ngồi tinh thuyền loại nhỏ có thể sẽ khó chịu. Em lại còn là lần đầu tiên nữa! Nên tôi có chút lo lắng.”

“Vị này chính là Hạ Tranh đại sư?” Quan quân thấy Hiên Canh nửa ngày không có ý giới thiệu mình, bèn đích thân tiến lên tự giới thiệu, “Chào cậu, tôi là người phụ trách cảng khẩu này, Hạ Điềm.”

“Chào anh.” Hạ Tranh mỉm cười đáp lễ, “Tôi là Hạ Tranh.”

Hạ Điềm đang chờ Hạ Tranh nói thêm, tỷ như “Thật trùng hợp tôi cũng mang họ Hạ” gì đó, để hắn có thể kéo dài câu chuyện.

Kết quả sau khi Hạ Tranh nói xong một câu kia, liền không tiếp tục nói thêm lời nào nữa.

Bầu không khí giữa hai người trong nháy mắt tẻ ngắt.

Hiên Cảnh bất động thanh sắc chắn giữa Hạ Tranh và Hạ Điềm: “Tinh thuyền loại nhỏ cũng không thoải mái như tinh hạm, hơn nữa lộ tuyến đi tinh cầu hoang còn có thể gặp phải bão táp và vành đai tiểu hành tinh. Tuy không thành vấn đề, nhưng cẩn thận vẫn hơn.”

“Em biết rồi.” Hạ Tranh nói, “Em đã tra tư liệu về lộ tuyến, cũng tự thể nghiệm qua đường xá trên mạng giả lập, sẽ không có chuyện gì.”

Hiên Cảnh tiếp tục lôi kéo Hạ Tranh nói chuyện, một cơ hội chen miệng cũng không lưu cho Hạ Điềm.

Bất quá bởi vì thái độ trước đó của Hiên Cảnh với Hạ Điềm rất tốt, hiện tại nói cũng là những lời quan tâm, Hạ Điềm nhìn không ra là Hiên Cảnh đang cố ý, chỉ cho đây là một đôi hôn phu tình cảm không sai, Hiên Cảnh so với suy đoán của dư luận, lại càng để ý Hạ Tranh hơn.

Bất quá ai có vị hôn phu là một mỹ thực đại sư tuổi trẻ tài cao như vậy, cũng sẽ phải quan tâm a!

Hạ Điềm đi theo bên cạnh hai người, rốt cục tìm được cơ hội, bắt đầu giới thiệu về cảng này và chuyện tình trên tinh cầu hoang.

Hắn là người phụ trách duy nhất của cảng khẩu đi tới tinh cầu hoang, đối với viên tinh cầu kia vẫn rất am hiểu.

Lực chú ý của Hạ Tranh quả nhiên bị hấp dẫn, bắt đầu nói chuyện với Hạ Điềm.

Hiên Cảnh thở dài trong lòng.

Thật là, không ngờ tới cái cảng này lại đυ.ng phải người Hạ gia, thực sự là xui xẻo.

Mặc dù Hạ Điềm này làm người coi như không tệ, chắc cũng không có ác ý gì với Hạ Tranh. Thế nhưng nghĩ đến Hạ gia và Phượng gia đã từng thương tổn Hạ Tranh, hắn thế nào cũng không muốn để hai người ở chung quá lâu.

Hay là đợi sau khi rời đi, sẽ hảo hảo nói qua với Hạ Tranh về chuyện này a!

Hạ Tranh cũng nên biết một chút sự tình của thế hệ trước.

Biết thế đã tra xét một phen, ai ngờ lại trùng hợp như vậy.