Chương 1

Thị trấn Long Ngâm nằm trong núi lớn sông ngòi bốn phía đều là núi vây quanh, phong cảnh nơi đây đẹp tuyệt, non nước như tranh.

Trong ngõ nhỏ nằm ở cuối thị trấn có một tiệm quan tài đơn giản. Đừng thấy tiệm quan tài này ở vị trí hẻo lánh mà lầm, nó cực kỳ nổi tiếng trong thị trấn.

Phía sau tiệm quan tài là một tiểu viện kèm sân bị bốn bức tường đỏ vây quanh, tiểu viện phong cách cổ xưa giản lược, có nét độc đáo.

Trong tiểu viện sắc xanh điểm xuyết, giữa viện đặt một cỗ quan tài chưa làm xong, quan tài này tăng thêm sắc màu bí ẩn cho tiểu viện an tĩnh bình yên.

Một cô gái ngũ quan tinh trí, mắt ngọc mày ngài, giữa hai chân mày toát ra linh khí nhẹ nhàng, cô bưng một cái hộp sơn gỗ, hết sức chăm chú quét sơn lên quan tài.

Ngón tay trắng mịn thuôn dài cầm bàn chải, di chuyển như rồng phượng, từng đường nét vừa trầm vừa ổn.

Cô gái này là chủ của tiệm quan tài, Triệu Huyên.

Triệu Huyên tốn rất nhiều công sức cho cỗ quan tài này, từ chọn chất liệu đến chế tạo, tất cả trình tự làm việc đều là một tay cô hoàn thành.

Triệu Huyên chuẩn bị quan tài này cho hiệu trưởng già của trường tiểu học trong thị trấn, hiệu trưởng già là người ba đời dạy học duy nhất mà cô gặp trong trăm năm qua, công đức trong người đối phương đáng để cô tốn công sức như vậy.

Một giọng nói đau thương khàn khàn từ cửa tiệm phía trước truyền vào sân:



"Cô chủ Triệu có nhà không?”

Bàn tay cầm bàn chải của Triệu Huyên tạm dừng, đáy mắt ánh lên vẻ buồn bực, cô nghiêng đầu tức giận trừng hướng bên ngoài, buông công cụ xuống, sải bước đi vào cửa hàng.

Có lẽ vì là ngày mưa nên trên đường chỉ có ít ỏi mấy người chạy vội trong mưa. Một thanh niên hơn hai mươi tuổi đứng trước cửa tiệm, sốt ruột duỗi cổ dòm vào trong tiệm.

“Tới đây!” Dứt lời, Triệu Huyên sải bước từ cửa sau đi vào cửa tiệm.

Thanh niên nhìn bà chủ xuất hiện trong tầm mắt, nét mặt có chút hoảng hốt, đây là cô chủ Triệu được trên thị trấn đồn vô cùng kỳ diệu sao?

Trẻ tuổi quá!

Thanh niên có chút nghi hoặc, cô gái xinh đẹp như vậy tại sao lại mở tiệm quan tài?

Ánh mắt của Triệu Huyên lộ ra tia không kiên nhẫn nói:

"Hàng đều ở đây, anh tự chọn đi.”

Thanh niên tỉnh táo lại, trên mặt lại treo lên vẻ đau buồn cùng cực:

“Cô chủ hãy đề cử một cái giúp đi.”



“Trong tiệm chỉ có hai loại hàng, một loại gỗ sam, một loại gỗ bách, hai loại giá tiền gần bằng nhau, chất lượng cũng xấp xỉ. Gỗ sam chịu mục được lâu, giá đắt hơn gỗ bách một đến hai trăm, tùy anh muốn mua loại nào.”

Triệu Huyên thấy thanh niên dễ nói chuyện, vẻ bức bối trên khuôn mặt mềm mại biến mất, mắt hạnh hơi cong lên, cô lập tức thay đổi thái độ, cố gắng quảng cáo quan tài trong tiệm.

“Vậy lấy gỗ sam.” Thanh nhiên không đắn đo bao lâu đã chọn gỗ sam chịu được mục lâu.

Đây là lẽ thường, vào tiệm mua quan tài sau khi nghe giới thiệu, mười người thì hết tám, chín đều sẽ lựa chọn gỗ sam.

“Được rồi, khi nào lấy?” Sau khi chốt đơn, Triệu Huyên híp mắt cười tươi, khuôn mặt thoáng chốc trở nên hoạt bát.

“Ngày mai đi.”

Triệu Huyên đi đến sau quầy, xoay eo nhỏ, mông vêu đặt lên ghế chân cao sau quầy, lấy một cây bút và một cuốn sổ ra khỏi ngăn kéo đưa cho thanh niên:

“Để lại địa chỉ liên lạc, ngày mai tôi đưa tới cho anh.”

Thời này ngày càng khó làm ăn, đưa hàng tới cửa là phục vụ hậu mãi không thể thiếu, dù là bán quan tài cũng không ngoại lệ.

Nhóm dịch: Nhà YooAhin