Chương 13

Tôi tỏ vẻ ngơ ngác và cố tình nói to lên: "Tôi còn tưởng là quản lý tối qua đi nhảy ở quán bar Mango đến tận 6 giờ sáng, chưa tỉnh rượu nên mới ngã ra như vậy."

Lúc này, tôi nghe thấy những đồng nghiệp xung quanh thì thầm bàn tán: "Tôi đã chỉnh sửa kế hoạch đến tận nửa đêm, lướt vòng bạn bè của quản lý, thấy ông ta đăng là: vẫn còn đang tăng ca ở công ty."

"Tôi cũng thấy! Tổng giám đốc Tần còn like bài đăng đó."

"Hả? Hôm qua quản lý yêu cầu tôi tăng ca, nói là mọi người đều tăng ca."

"Nhưng mẹ tôi nhập viện, không còn cách nào, tôi phải dùng một ngày nghỉ phép để đổi lấy việc tan làm đúng giờ."

Những tiếng nghi ngờ dồn dập vang lên, khiến quản lý cảm thấy mất mặt, chỉ tay vào tôi, trừng mắt nhìn tôi một cái rồi quay người đi về phòng làm việc của ông ta.

Sau khi xem đủ trò vui, mọi người lần lượt giải tán, từng người quay về chỗ ngồi của mình.

Một đồng nghiệp không nắm rõ tình hình vẫn muốn lợi dụng tôi như trước. Anh ta vội vàng cầm một chồng tài liệu ném lên bàn tôi: "Mạnh Phồn Tinh, có thời gian giúp tôi sắp xếp tài liệu công việc không? Một lát nữa sếp cần dùng rồi."

Nhìn vào đống tài liệu đã chất đầy bàn, tôi nói: "Anh nghĩ tôi có thời gian sao?"

Anh ta không kiên nhẫn chỉ vào chồng tài liệu mà anh ta vừa đưa: "Đống tài liệu của cô không quan trọng, làm cái của tôi trước đi, nếu không lát nữa sếp trách cô, cô cũng đừng trách tôi nhé."

"Anh đợi một chút, có thể nói lại từ đầu câu vừa rồi được không?"

Tôi giơ tay ra dấu dừng, đồng nghiệp hơi ngơ ngác, một lúc lâu sau, anh ta mở miệng: "Có thời gian hay không…"

"Không có thời gian."

Tôi dứt khoát hất chồng tài liệu của anh ta xuống đất.

Anh ta nhìn tôi với vẻ mặt kinh ngạc, tôi lườm anh ta một cái: "Đứng đây làm gì? Định làm đồ trang trí cho chỗ ngồi của tôi à!"

Anh ta vội vàng nhặt tài liệu lên rồi lủi mất.

Nhìn đống tài liệu trên bàn, cụ cố bỗng dưng rời khỏi cơ thể tôi: "Cháu gái ơi, chuyện công việc này bà cố không giúp cháu được đâu."

Sự rời đi của bà cố khiến tôi như quả bóng xì hơi, tôi cúi rạp người xuống, vùi đầu vào bàn.

Nào ngờ bà cố lại quát lớn: "Ngồi thẳng lưng lên! Đừng có còng lưng! Ngồi vậy còn ra bộ dáng gì nữa."

Tôi cũng vô thức thẳng lưng lên và bắt đầu làm việc.

12

Tôi đang bận rộn với công việc thì đột nhiên nhận được tin nhắn WeChat.

Mở ra xem, hóa ra là Tạ Quân gửi đến.