Chương 19

18

Sáng hôm sau, tôi dậy sớm và trang điểm cẩn thận. Khi mở tủ quần áo, tôi nghe tiếng bà cố kêu lên: "Người ta trong tủ quần áo là mùi ẩm mốc, sao tủ của cháu lại toàn mùi học sinh vậy."

Tôi nhìn vào tủ quần áo đầy ắp nhưng không có lấy một bộ nào ra hồn, ngồi thẫn thờ trên giường.

Bà cố đột nhiên nhập vào cơ thể tôi, tự tin bảo tôi giao mọi chuyện lại cho bà. Sau đó, bà lấy kéo và kim chỉ, chọn một vài bộ rồi bắt đầu cắt may. Chẳng bao lâu, những bộ đồ sau khi được bà chỉnh sửa trở nên thật rực rỡ.

Sau khi rời khỏi cơ thể tôi, bà cố tự hào nói: "Quần áo của bà hồi trẻ đều là do tự tay bà làm, vừa đẹp lại vừa vừa vặn, khiến cho các cô gái trong vùng đều phải ghen tị."

Nhìn bản thân trong gương rất đẹp, tôi cảm thấy có rất nhiều cảm xúc lẫn lộn. Nếu không có sự xuất hiện của bà cố, tôi không biết mình sẽ còn sống trong tự ti đến bao giờ.

Khi ra đến đầu ngõ, tôi lại thấy bóng dáng quen thuộc đang đứng đợi trước xe. Tôi dừng lại, bà cố bỗng nhiên hỏi: "Sao vậy? Hôm nay cháu còn cần bà nhập vào để giúp cháu hẹn hò à?"

Tôi lắc đầu: "Không cần đâu, cháu muốn thử tự mình sống một lần."

"Thế mới đúng chứ, cứ mạnh dạn làm điều cháu muốn làm, nói điều cháu muốn nói!" Giọng của bà đầy vẻ hài lòng.

Tôi tự tin bước đến trước mặt Tạ Quân, nở một nụ cười rạng rỡ: "Hôm nay cảnh sát Tạ là tiện đường, hay đặc biệt đến đưa tôi đi làm vậy?"

Tạ Quân tai đỏ ửng, ánh mắt có chút lảng tránh: "Hôm qua cô bị trẹo chân mà, tôi sợ cô đi lại khó khăn nên đến đón."

"Ồ, xem ra khúc gỗ kia cũng bắt đầu hiểu chuyện rồi." Bà cố giọng điệu trêu chọc.

"Vất vả cho anh rồi." Tôi mỉm cười ngồi vào xe.

Sau khi lên xe, Tạ Quân đưa cho tôi một túi đồ: "Sợ cô chưa ăn sáng, tôi cũng không biết cô thích gì nên mua mỗi thứ một ít."

Thời điểm này, tim tôi đập loạn nhịp.

Khi vào đến cổng công ty, lòng tôi bỗng có chút bất an. Bà cố trấn an: "Cháu gái đừng sợ, có bà ở đây chống lưng cho cháu!"

Lúc đợi thang máy, đồng nghiệp vẫn cô lập tôi, nhưng khi thang máy đến, họ không còn chen lấn đẩy tôi ra như trước nữa, mà lần lượt đi vào thang máy sau khi tôi đã vào.

Vừa bước vào công ty, tôi đã bị HR gọi đi. Chị Vương của phòng HR, ai cũng biết chị ta có quan hệ mờ ám với quản lý. Dùng đầu ngón chân cũng biết lần này là do quản lý đứng sau giở trò.

Khi ngồi đối diện với nhau, chị Vương làm ra bộ dạng bề trên: "Công ty đã xem xét tổng thể và thấy cô không phù hợp với văn hóa của công ty, hôm nay tôi sẽ bàn với cô về chuyện thôi việc."

Bà cố thở dài: "Cháu à, cãi nhau thì bà giỏi, nhưng kiến thức pháp luật thì bà mù tịt rồi."

Tôi đã làm việc hết mình cho công ty, nhưng đột nhiên họ lại bảo muốn sa thải tôi, tôi cảm thấy đầu tôi như muốn bốc khói.

Tôi khoanh tay, nhìn thẳng vào chị Vương và nói: "Văn hóa công ty là gì? Là đi làm thì lười biếng, tan ca thì họp? Quản lý suốt ngày vẽ bánh, đồng nghiệp hay đổ lỗi cho nhau? Đi vệ sinh có lương, làm thêm giờ không công? Nhìn ai không vừa mắt thì sa thải họ với lý do không hợp với văn hóa công ty?"

Đối diện với hàng loạt câu hỏi của tôi, chị Vương có vẻ lúng túng: "Không, không phải..."

"Đừng có bày đặt nói không phải! Tôi đã chờ ngày này lâu rồi. Nói đi, định bồi thường bao nhiêu khi sa thải tôi?"

Tôi đảo khách thành chủ, nghiêng người hỏi.

"Chúng ta cứ giải quyết một cách hòa bình, cô tự nộp đơn xin nghỉ việc đi." Chị Vương lấy lại vẻ kiêu ngạo thường ngày.

"Ra là không muốn bồi thường chút nào. Các người không sợ tôi đi kiện à?"

Tôi ngã người ra sau, dáng vẻ sẵn sàng đàm phán.

Chị Vương làm ra vẻ không quan tâm: "Không sợ, kiện tụng mất nhiều thời gian, công ty chịu được, còn cô thì không."

Tôi cười nhạt, cầm điện thoại lên: "Ồ, ngoài kiện ra, tôi sẽ gọi cho các cơ quan lao động, từ 12333, 12329, 12326, 12348, cho đến 12345 đều gọi hết một lượt."

Chị Vương đột nhiên ngồi thẳng dậy, sau đó lại như một quả bóng bị xì hơi, nói: "Cái đó... cô ra ngoài trước đi."