Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Bá Đạo Tổng Quỷ Quấn Lấy Tôi

Chương 10: Túi quần

« Chương Trước
"Gia Bạch, tôi chọn quán ăn rồi, lát đến giờ cơm chiều tôi cất hành lý xong sẽ qua đó với cậu."

"Được, tôi biết rồi."

"Bệnh cảm của cậu đỡ chưa?"

"Uống thuốc xong ngủ một giấc dậy đã đỡ nhiều rồi, chỉ có cổ họng còn hơi đau"

Trần Gia Bạch giật giật cánh tay, cảm thấy có chút tê mỏi, tối hôm qua cậu mơ một giấc mơ kỳ quái, có người ở trong mộng khen cậu đáng yêu.

Đứng trước gương, sờ sờ mặt mình, cong khóe miệng cười lên, lộ ra một chút răng nanh.

Nói bậy bạ gì đâu, rõ ràng là cậu rất đẹp trai. (OvO)

Trần Gia Bạch lần này ra đường bọc bản thân giống như cái bánh chưng, bên trong mặc áo len giữ nhiệt, khoác áo lông vũ bên ngoài, hơn nữa còn quàng thêm khăn len dày dặn, vì tóc có chút bết nên cậu đội thêm mũ len, hai bên mũ có hai cuộn len lắc lư lắc lư.

Lúc trước đi dạo ở trung tâm thương mại, cậu nhịn đau mua một đôi giày đi tuyết nổi tiếng là có chất lượng tốt, lần này hẳn là cơ hội để dùng đến nó.

Mấy ngày nữa là đến lập đông, mùa đông ở thành phố S tuy không quá lạnh, nhưng phương nam không giống phương bắc, không lắp quá nhiều máy sưởi, cho nên mùa đông là mùa khó trải qua nhất, cũng may cậu đổi phòng ở, phòng lúc trước đến điều hoà sưởi ấm cũng không có.

Địa điểm đã hẹn không xa lắm, Trần Gia Bạch đi xe một chút đã đến nơi.

Là một nhà hàng có chút tiếng tăm, Thiên Minh nói là đã hẹn trước.

"Chào ngài, phòng 208 đặt trước ở trên tầng hai, mời ngài đi theo tôi."

Nhà hàng này chất lượng chỉ ở mức bình thường, giá cả không quá đắt, nhưng nghe mọi người đề cử là rất có tính sáng tạo.

Đợi một lúc Thiên Minh cũng đến nơi.

Anh ta về nhà cất hành lý cũng tiện thay sang quần áo phù hợp với buổi phát sóng hôm nay, đi vào nhìn thấy cậu mặc thành một bé mập mạp, không nhịn được cười hết hơi đến mức phải dựa vào cửa để bước vào.

Thiên Minh cùng Trần Gia Bạch cao như nhau, dù sao 179.5 bốn bỏ năm lên một chút cũng tính là 1 mét 8.

Gọi xong đồ ăn thì bắt đầu mở cameras.

Thiên Minh là kiểu chủ bá đa năng, ca hát rồi kể chuyện xưa, ăn uống, chơi game, tất cả đều có thể làm, lớn lên đẹp trai, nói chuyện lại dễ nghe, mấu chốt nhất là tính cách rất tốt, cho nên anh ta cũng rất nổi trong giới livestream này.

Anh ta vào nghề trước Trần Gia Bạch một tháng, nhưng đã có không ít fan não tàn, lần này cũng coi như là anh đang nâng đỡ Trần Gia Bạch, Trần Gia Bạch có thể hút thêm một ít fan từ việc phát sóng hôm nay.

"Hello, buổi tối vui vẻ nha mọi người, hôm nay là phát sóng mukbang nha!"

[ Oa, bên cạnh anh là Tiểu Bạch sao?]

[ Anh đẹp trai này là ai thế?]

[ Ha ha, nhìn qua tôi còn tưởng là tiểu cầu.]

[ Tôi như thế nào có cảm giác CP!]

Thiên Minh ôm bả vai Trần Gia Bạch: "Đây là chủ bá Tiểu Bạch, cậu ấy là một người chơi ở kênh game, tiêu chí là khủng bố, đại gia có hứng thú có thể qua đó ủng hộ nha."

"Chào mọi người, tôi là Tiểu Bạch!"

Cậu liếʍ môi, hơi hơi mỉm cười.

Trong phòng có bật máy sưởi, không khí bắt đầu nóng lên, cậu đứng dậy cởϊ áσ khoác ra.

[ A, tôi nhớ ra rồi, là người hôm trước đi dạo nghĩa địa công cộng.]

[ Má, trâu bò vậy sao?]

[ Cho nên Tiểu Bạch cậu không phát sóng trực tiếp mà lại chạy đến chỗ người ta cọ đồ ăn ngon sao!]

Trần Gia Bạch hì hì cười: "Ngày hôm qua bị cảm, hôm nay có chút thèm ăn, vừa đúng lúc Thiên Minh hẹn nên tôi góp mặt ở đây."

Fan của Trần Gia Bạch rất nhanh đã đến được phòng phát sóng, ở làn đạn nhắn liên tiếp.

[ Chậc chậc chậc, có mùi gian tình! Không ở tường nhà mình phát sóng trực tiếp, chạy đến đây phát sóng đồ ăn với chủ bá người ta ư?]

[ Tôi get được CP rồi đấy!]

[Couple Minh Bạch? Ha ha ha.]

[...]

Trần Gia Bạch phất phất tay: "Đừng trêu đùa nữa, tôi chỉ là miệng hơi nhạt, đi ra ngoài cọ chút cơm mà thôi."

"Bệnh cảm cũng sắp khỏi rồi, ngày mai hẳn là có thể phát sóng trực tiếp."

Nói xong bắt đầu gắp đồ ăn.

"Đồ ngài gọi: đầu sư tử thịt kho tàu, nồi khoai tây phiến, bạo xào mao bụng, đậu nành hầm xương sườn, thanh xào đậu mầm, bún thịt, một bát bí chế hạ hỏa trà lạnh, một bát nước ô mai."

"Đồ ăn quý khách gọi đã được mang ra."

[ Chảy nước miếng, hôm nay là mukbang!]

[ Nhà hàng này tôi có biết đến, nhưng rất khó đặt được chỗ!]

Thiên Minh: "Đây là chỗ mà tôi phải đặt trước nửa tháng đó."

Trần Gia Bạch người hơi tiến về phía trước, bàn tay của Thiên Minh không dấu vết mà trượt xuống.

Cậu không có thói quen tiếp xúc thân mật với người khác, cho dù là cách quần áo.

Thiên Minh tựa hồ không phát hiện, vẫn cười hì hì.

Kế tiếp là tiết mục ăn tối.

Trần Gia Bạch cũng được tính là bé tham ăn, cho nên bắt đầu ăn thì không màng đến điều gì nữa.

Cậu dùng một đũa riêng để gắp thức ăn để ngừa lây bệnh, mặc dù Thiên Minh có nói anh ta rất khoẻ, vốn không sợ dính bệnh cảm mạo.

Trần Gia Bạch kẹp lên một miếng thịt bụng, là vị cay, vốn môi có chút trắng bệch tức khắc trở nên hồng hào, bởi vì bị cay, liếʍ liếʍ, một miệng bóng loáng, nhìn qua khiến người khác rất muốn ăn.

[ Tiểu Bạch, về sau chúng ta kết hợp làm mukbang đi, xem cậu ăn khiến tôi cũng muốn ăn nhiều hơn.]

Trần Gia Bạch quai hàm phồng lên, gật đầu: "Loại chuyện tốt này, đương nhiên không thành vấn đề."

Thiên Minh đôi mắt cong cong như trăng rằm: "Vậy tôi về sau mở phát sóng mukbang sẽ gọi cậu nhé?"

Trần Gia Bạch ngẩn người, vốn định cự tuyệt, chỉ là đang ở trước mặt nhiều người như vậy.

"Ha ha, như thế không ổn lắm đâu, lần này được cậu mời, lần sau tôi mời lại nhé."

"Kia cũng được."

Tráng miệng bằng trà lạnh, một bữa cơm xem như kết thúc, sờ sờ cái bụng, đã có chút tròn.

Tiếp nhận khăn giấy, Trần Gia Bạch lau lau miệng, vừa lòng thở ra một hơi.

"Thoải mái."

Thiên Minh cười tủm tỉm: "Hôm nay mukbang đến đây thôi, ngày mai vẫn theo lẽ thường phát sóng, bye~"

Trần Gia Bạch cũng nhẹ nhàng vẫy tay.

Tích ——

Cameras đã tắt.

Ngồi một hồi, Thiên Minh nhận được điện thoại, nghe thanh âm là nữ nhân, anh ta nhíu mày, có điểm phiền, tùy tiện đáp vài câu.

"Tiểu Bạch, tôi có chút việc, em gái tôi không có xe nhờ tôi đi đón con bé."

Trần Gia Bạch lập tức đứng lên, mặc áo khoác, đội lên mũ cùng khăn quàng cổ: "Không có việc gì, nơi này cách nhà tôi cũng gần, tôi tự về được."

Cùng nhau đi tới cửa, Thiên Minh đi ở phía trước, đột nhiên xoay người, nhéo cục bông trên mũ cậu.

"Vậy lần sau lại gặp."

"Được..."

Trần Gia Bạch cảm thấy có chút biệt nữu, tùy tiện gật gật đầu: "Nhà tôi ở bên này, tôi đi trước."

Nói xong xoay người, mới vừa đi ra ngoài một bước.

"Ồ, đây là tín vật lần trước cậu phát sóng trực tiếp sao?

"...?"

Thiên Minh duỗi tay, từ đằng sau quần cậu nắm được sợi dây màu đỏ, kéo ra.

Cái bát quái ngọc bội cứ như vậy xuất hiện trong tầm mắt Trần Gia Bạch.

"..."

"Đây là cái tín vật hôm trước đi, tôi có xem phát sóng trực tiếp, cậu giữ lại nó làm gì?"

Trần Gia Bạch giọng nói dần ám ách, khô khô cười cười: "Ngư ca bảo tôi lưu làm kỷ niệm."

Một lần nữa cầm lên ngọc bội, tâm tình Trần Gia Bạch quả thực có thể dùng kinh tủng tới hình dung.

Ngay từ dầu đã ném vào thùng rác, mà lần này rõ ràng cậu ném tới dưới lầu, vì cái gì sẽ xuất hiện ở túi quần cậu.

Mẹ nó tự mang GPS truy tung công năng?

"Mặt trang sức này thoạt nhìn không phải ngọc, thế nước không tồi, sẽ không phải là một cái phỉ thúy chứ?"

"Sao có thể, Lư ca hẳn là đi mua ở chợ, sao có thể là đồ có giá trị cao vậy được."

Thiên Minh còn muốn nói gì nữa, di động lại bắt đầu vang lên tới, hắn không kiên nhẫn, ngẩng đầu xin lỗi cười: "Trước không nói, lần sau lại gặp."

"Được."

Xe của Thiên Minh biến mất trong tầm nhìn, Trần Gia Bạch bắt đầu lạnh cả người.

Trong lòng bàn tay gắt gao nắm chặt ngọc bội, đi trở về, một đường nắm chặt.

Đại kiều là hạng mục lớn của thành phố S, từ sau khi hoàn thành, vì để mọi người đều có thể thưởng thức cảnh sông, đặc biệt làm ra một đường đi riêng cho người đi bộ trên cầu.

Người bình thường tản bộ, cũng muốn đi hơn mười phút, nhưng mùa đông sắp đến, thời gian cũng không còn sớm, trên cầu ngoại trừ vài chiếc xe, người đi đường cũng không nhiều.

Gió lạnh thổi qua có chút, Trần Gia Bạch đem toàn bộ mặt vùi vào khăn quàng cổ, cục bông trên mũ lắc tới lắc lui.

Cậu đi đến giữa cầu, một loại mãnh liệt cảm giác làm cậu ngừng lại.

Cầu này vì phòng ngừa có người rơi xuống mà phòng hộ lan can làm rất cao, Trần Gia Bạch đứng cạnh chỉ có thể lộ ra hơn phân nửa cái đầu, nhưng như vậy là đủ rồi.

Dùng một tay nhẹ nhàng vung, trong tay mặt trang sức trực tiếp vứt đi ra ngoài, xuyên thấu qua khe hở, cậu nhìn mặt trang sức rơi xuống trong nháy mắt, quay đầu liền đi.

Chẳng qua cậu càng đi càng mau, tim đập thật sự rất nhanh, như là làm chuyện xấu giống nhau.

Trần Gia Bạch quyết định, nếu là ngọc bội lại xuất hiện, cậu sẽ mang nó đi cúng bái.

Đầu gối cậu không thương đến xương cốt, nhưng đi lên vẫn là sẽ chạm đến chỗ bị bầm tím, tâm lý cậu vội vàng muốn về nhà nên cũng không rảnh lo đến đau đớn.

Trong lòng ẩn ẩn có ý tưởng.

Mặt trang sức này hẳn là ngọn nguồn của việc lạ hai ngày nay.

Mãi cho đến khi đứng trước cửa nhà, cậu vẫn bất an như cũ, cắm ba lần chìa khóa mới vào.

Cũng may hơi ấm trong phòng chưa mất hẳn, ấm áp hoàn cảnh làm cậu nhẹ nhàng không ít.

Chờ trong phòng ấm lại, cậu bật chút nhạc thư giãn tâm tình, lựa chọn tắm rửa một cái, tóc đã nhiều dầu đến không thể nhìn, hôm nay lúc ăn cơm cũng không dám cởi mũ, sợ lộ ra một đầu tóc bẩn.

Cởϊ áσ khoác, lộ ra đầu gối, vết tụ máu phi thường rõ ràng.

Chẳng qua nhìn vết bầm này, người nhìn không khỏi liên tưởng đến chiều hướng mơ màng...

Cuối cùng có thể tắm rửa một cái, hai ngày qua nhão dính dính rốt cuộc tắm rửa sạch sẽ, nháy mắt thoải mái.

Cuộn khăn tắm trên đầu, Trần Gia Bạch đi ra khỏi phòng vệ sinh, ánh mắt dừng lại ở phòng ngủ.

Cậu hôm nay chuẩn bị ngủ phòng ngủ.

Sô pha ngủ không thoải mái, mới ngủ hai tối mà thôi, eo bắt đầu nhức mỏi.

Không biết bướng bỉnh từ đâu, khiến cậu hôm nay đột nhiên toát ra cái này ý tưởng.

Thở một hơi, cậu đi vào.

Phòng khô tháng sạch sẽ, bởi vì đóng cửa sổ, cũng không có tro bụi, cùng hai ngày trước không có gì khác biệt.

Cậu ôm gối trên sô pha vào, làm khô tóc, bổ nhào lên trên giường, thở dài một tiếng: "Vẫn là trên giường thoải mái."

Trong phòng cậu cũng có TV, nhưng hôm nay cậu không có tâm tình xem, mà là mở thanh tìm kiếm trên di động.

Như tiểu tặc, trốn vào trong chăn, chột dạ ở thanh tìm kiếm đánh ba chữ ——— Chu Hàn Chập.

Chỉ là, không có.

Lướt bốn năm trang, không có một cái hữu dụng tin tức.

Vì thế cậu thay đổi tìm kiếm phương thức: Tây giao Chu Hàn Chập.

Lần này có, cậu lướt một cái diễn đàn, cái diễn đàn này chỉ có một topic là liên quan đến từ khóa cậu tìm kiếm.

【 Có ai thảo luận một chút chuyện về tây giao Chu gia không? 】

[ Không dám không dám. ]

[ Cậu đừng có nóng đầu mà làm bừa. ]

Trả lời ít ỏi không có mấy, cũng có một ít câu trả lời nhưng không nói rõ tình huống, nhưng là có mấy cái trả lời là giữ kín như bưng.

Kết quả cuối cùng là quản lý viên đại đại viết——[ Tắt bình luận]

Không có biện pháp cậu đành lướt qua trang web này.

【 thần quái 】

Mở ra Tieba, tìm được thật nhiều topic xin giúp đỡ ở thần quái sự kiện.

Ví như trong nhà mèo cào tường, chó sủa như điên, phòng tắm luôn có tiếng nước rơi, TV tự nhảy kênh.

Làm cậu an tâm chính là, những topic đó đều được trả lời.

[ Mèo nên triệt sản. ]

[ Đưa chó đi dạo. ]

[ Tìm người sửa ống nước đi. ]

[ TV cũ rồi, nhanh ném đi. ]

Topic như này đều bị giám định thành phi thần quái.

Nhưng cũng có ít topic là thật, như dưới gầm giường đột nhiên lăn ra hai ' quả nho ', đầu giường dính nước, chính mình trong gương không quá thích hợp,....

Trần Gia Bạch nằm ở trong ổ chăn thở không nổi, nhưng nhìn mấy topic sợ hãi cực kỳ, nhưng thật sự là nhịn không được, hé đầu ra khỏi chăn hít sâu một hơi.

Trong nhà dị thường an tĩnh, không có TV thanh âm.

Mới vừa xem xong mấy bài đăng đó, tim cậu đập đặc biệt nhanh.

Trong tình huống phòng yên tĩnh.

Cậu nghe thấy, tí tách, tí tách, tí tách tiếng nước.

Thanh âm rất có cảm giác tiết tấu.

Trần Gia Bạch chạy nhanh tắt diễn đàn, nhắm mắt lại, dùng chăn che lại đầu, lẩm bẩm: "Ngày mai tìm người sửa vòi nước mới được."

- ---

Tác giả có lời muốn nói: Tiểu Bạch: Mụ mụ ta sợ hãi

Mỗ quỷ: Ngoan, đem mông chu lên tới liền không sợ hãi!
« Chương Trước