Chương 6: Long Ngạo Thiên

Khi hai người đang thực hiện bái cuối cùng một âm thanh nam từ vang lên trong đầu từng người ở đây " Dừng lại" âm thanh tuy bình thường nhưng lại rõ hơn cả tiếng loa làm mọi hoạt động của hôn lễ dừng lại.

Khi nghe thấy âm thanh nay không ít người cảm thấy hoảng sợ mà thốt lên rằng:" là, là tông sư, chỉ tông sư mới làm được điều này"

Âm thanh vừa dứt một thanh niên từ từ bước ra từ cổng chính.

Chỉ thấy thanh niên khí thế hào hùng, mặt mày thanh tú, độ đẹp trai chỉ dưới Bá Hoàng một chút. Nhưng người thanh niên này lại có một khí chất mà Bá Hoàng không thể có, làm cho trong mắt mọi người Bá Hoàng kém hơn người thanh niên này một bậc.

Khi thấy người thanh niên này ánh mắt tựa như đã chết của Hàn Tuyết như gặp phải mùa xuân, khuôn mặt thanh lãnh cũng chất chứa một tia nhu hòa, một tia tình ý. Nhưng rồi lại trở lên hoảng sợ no lắng.

Hàn Tuyết hét nên trong khổ sợ " Ngạo Thiên chàng chạy mau, đây là cái bẫy của tên tiểu nhân Bá Hoàng kia để bắt chàng".

Nghe vậy Bá Hoàng cũng cười lớn nói " Ha Ha, Long Ngạo Thiên mau mau tới đây nếu không nàng đêm nay sẽ trở thành người đàn bá của ta rồi""

Long Ngạo Thiên khuôn mặt lăng lệ lên, một nguồn sát khí sông thẳng hướng Bá Hoàng mà đi, khiến khuôn mặt Bá Hoàng tái mét hai chân run rẩy, nhưng một nguồn khí thế khác từ đằng sau Bá Hoàng chuyền tới chống lại nguồn sát khí kia,người đó chính là Trần Minh.



Thấy nguồn sát khí của mình vô dụng, Long Ngạo Thiên lập tức tiến lên chạy một mạch về chỗ Bá Hoàng.

Bá Hoàng lập tức sợ hãi, hét lớn: "người đâu mau ra ngăn hắn lại."

Nghe thấy lệnh của Bá Hoàng một đội người tay cầm từng loại súng hướng tới Long Ngạo Thiên mà xả.

Nhưng lạ thay nhưng viên đạn ấy khi tiếp xúc gần với Long Ngạo Thiên thì lại rơi xuống không một viên chạm vào người hắn.

Long Ngạo Thiên nhanh như gió lướt qua từng người, lướt qua ai người đó lại ngã nhào xuống đất khí cùng lực kiệt.

Không bao lâu Long Ngạo Thiên đã đứng trước mặt Bá Hoàng, khi này khuôn mặt của Bá Hoàng vặn vẹo như không tin về những điều vừa diễn ra, ngược lại Hàn Tuyết lại vô cùng mừng rỡ với nụ cười nở trên môi.

Long Ngạo Thiên như không chú ý tới Bá Hoàng, nhìn Hàn Tuyết mỉm cười nói:" Tuyết nhi, ta tới đón nàng đây".

Long Ngạo Thiên vừa dứt lời, Trần Minh phía sau không đợi Bá Hoàng nói đã nhẩy lên đối diện với Long Ngạo Thiên hét lớn " Long Ngạo Thiên ngươi xem thương trần gia ta không có người à, muốn đưa con dâu ta đi đâu dễ như vậy. Ngươi tưởng mình người là tông sư ư, Cát lão mời ra trận"