Chương 9: 9: Thù Lao

Nhất Vô Niệm nhìn quả trứng trong ngực, lúc này hắn mới thực sự quan sát kỹ.

Màu sắc quả trứng này có chút tinh xảo, bên ngoài bề mặt vỏ có màu xanh dương nhàn nhạt cùng với những đường viền mây trắng.

Nhìn tổng thể thì cũng rất đẹp, dù quả trứng này không ấp ra được thì cũng có thể làm vật trang trí.

Búng tay một cái quả trứng biến mất, bên trong không gian trữ vật hệ thống xuất hiện thêm một quả trứng.

Xong xuôi mọi thứ Nhất Vô Niệm mới nhẹ nhàng bình tĩnh rời khỏi nơi đây.

Khi hắn trở về tới nơi vườn linh dược liền thấy Tam Lãng vẫn rất nghiêm túc lượn đi lượn lại trong vườn Linh Lan Thảo, trong lòng càng thêm tán thưởng.

Đang nghiêm túc kiểm tra từng ly từng tí một khu vườn Linh Lan Thảo, Tam Lãng chợt thấy bóng dáng Nhất Vô Niệm vội vàng chạy qua.

Đến nơi hắn tò mò hỏi:

“Vô Niệm, ngươi nhanh như vậy đã trở lại rồi?”

Vốn lần này không những thu hoạch được đánh dấu còn kiếm được một quả trứng trang trí, trong lòng Nhất Vô Niệm có chút vui vẻ, hắn cười nói:

“Một chút chuyện thôi, làm phiền ngươi mấy ngay nay ở lại đây cùng ta trông coi Linh Lan Thảo.

Đúng rồi, bên kia có một tòa biệt viện dành để nghỉ ngơi chúng ta thay nhau trông coi vườn linh dược.”

Dừng lại chút hắn nói tiếp: “Thế này nhé, ta trông ca đêm ngươi có thể trông ca ngày.

Thế nào hả?”

“Được, không vấn đề!” Tam Lãng dứt khoát đồng ý.



Liên tiếp mấy ngày trôi qua, cuối cùng cũng đến hạn hoàn thành nhiệm vụ.

Sáng tờ mờ, Nhất Vô Niệm liền bị âm thanh bên cạnh làm giật mình tỉnh dậy.

Hắn nhìn qua thì phát hiện Tam Lãng đang vui sướиɠ khoa chân múa tay, chưa để hắn hỏi câu nào Tam Lãng đã vui sướиɠ chia sẻ:

“Vô Niệm, ta… ta thành công bước vào Luyện Khí tầng 3 rồi.”

Nghe được câu này Nhất Vô Niệm liền hiểu ra, cảm nhận một chút khí tức Tam Lãng đúng như hắn nói, trong vài ngày này Tam Lãng dựa vào một bình Ngưng Khí Đan mà hắn đưa thành công đột phá.

Chuyện vui thì tất nhiên không thể nào không chúc mừng được, Nhất Vô Niệm vội vàng cười chúc mừng:

“Tam Lãng, chúc mừng ngươi.

Từ giờ ngươi cũng đã trở thành đệ tử ngoại môn chính thức rồi.”

Nghĩ nghĩ hắn liền bổ sung: “Được rồi nhiệm vụ hôm nay của ngươi đến đây là hết rồi, ngươi tranh thủ đến Chấp Sự Đường đăng ký đi.

Về phần linh thạch thù lao thì đợi chút ta đưa qua cho ngươi.”

Sau khi vui sướиɠ qua đi Tam Lãng nghe được hắn nói vậy vội vàng lắc đầu: “Thù lao thì khỏi cần, ngươi giúp ta đột phá đã là giúp ta một đại ân rồi, còn thù lao gì nữa.

Ngươi cũng vừa mới tấn cấp thù lao nhiệm vụ này ngươi để dành mà tu luyện, ta tin tưởng ngươi chắc chắn sẽ thành công đột phá Trúc Cơ.”

“Là do ngươi cố gắng mà thôi, thù lao mỗi người một nửa.

Ta nói cho ngươi biết việc gì ra việc đó, cuối ngày ta qua đưa thù lao.

Thế nhé mau đi đi.”

Nhất Vô Niệm trực tiếp nói một loạt rồi đuổi Tam Lãng đi, mấy ngày Tam Lãng cũng cố gắng rất nhiều hắn đương nhiên không vô sỉ tới mức đó.

Hơn nữa, hiện tại hắn gần như không quá quan trọng về mấy thứ này, bởi vì đột phá tu vi gần như đều có hệ thống lo liệu.

Việc hắn cần làm lúc này đó chính là vào điểm danh hàng ngày.

【 Hệ thống đánh dấu Bất Hủ Kiếm Đạo 】

【 Túc chủ: Nhất Vô Niệm 】

【 Tông môn: Huyền Đan Tông 】

【 Cảnh giới: Trúc Cơ tầng 1 (645/1000)】

【Tuổi thọ: 18/400】

【 Thiên phú kiếm đạo: 3】

【Thiên phú tu luyện: Tạp chất linh căn】

【 Vũ khí: Ngọc Trúc Kiếm 】

【 Pháp bảo: Kim Ti Nhuyễn Giáp】

【 Thần thông: Địa giai hạ phẩm Kim Chung Tráo(0/1000), Địa giai trung phẩm Thiết Bố Sam(0/2000), Cơ sở thuật pháp(30/100), Huyền giai hạ phẩm Huyễn Ảnh Kiếm Pháp(0/100)】

【 Điểm số đánh dấu: 4000】

【 Số lần đánh dấu: 9】

【 Chú ý: Hệ thống chỉ có một mục đích duy nhất là phụ trợ túc trở thành Bất Hủ Kiếm Đạo!】

【 Trước mắt mỗi ngày túc chủ sẽ nhận được một tấm bản đồ đánh dấu vị trí, mỗi lần đánh dấu đều sẽ có khác biệt ban thưởng, đánh dấu số lần càng nhiều, ban thưởng càng phong phú!】

“Ngày mới đã tới, túc chủ có muốn mở ra bản đồ?” Âm thanh hệ thống quen thuộc vang lên.

“Mở ra!” Nhất Vô Niệm mặc niệm trong đầu.

“Ồ, địa điểm đánh dấu hôm nay có chút xa lạ.” Nhìn điểm sáng trên tấm bản đồ thì hắn nhíu mày, nơi đây dường như có chút lạ.

“Được rồi tạm thời tính sau.”



Cuối cùng hôm nay ngày cuối cùng của nhiệm vụ Nhất Vô Niệm mãi cũng chờ được Trịnh Hằng trở về, vừa thấy y hắn liền đi đến chào hỏi: “Trịnh sư huynh, ngươi cuối cùng cũng trở về.”

Trịnh Hằng đi vào linh điền gặp Nhất Vô Niệm vẫn đang chăm chỉ chăm sóc đám Linh Lan Thảo, trong lòng có chút ngượng ngùng.

Lần này đi ra ngoài giải quyết sự việc thời gian vượt qua dự kiến ban đầu cho nên hiện tại mới trở về được.

Nghe được Nhất Vô Niệm hỏi thăm trong lòng càng cảm khái, "Vị sư đệ này không có chút oán than nào, còn chăm chỉ kiêm việc hai người, quả nhiên đáng quý.”

Nghĩ như vậy hắn khẽ giải thích: “Sư đệ vất vả mấy ngày qua rồi, cũng may có sư đệ đáng tin cậy.

Thế này đi, thù lao nhiệm vụ lần này tăng gấp 2 lần.

Sư đệ thấy ổn thỏa chứ?”

Thêm linh thạch, đương nhiên ổn thỏa rồi.

“Đa ta sư huynh chiếu cố, lần này ta cũng có nhờ một vị đồng bạn cùng ta thay ca trông coi cho nên cũng không xảy ra việc gì.” Nhất Vô Niệm lắc đầu nói.

Không nghĩ vị sư đệ này cơ linh như vậy, nghĩ một chút rồi hắn cầm ra một ít linh thạch đưa cho hắn, rồi nói: “Cũng không thể để vị sư đệ kia thiệt thòi được, đây là mức giá ban đầu coi như thù lao của hắn, còn của sư đệ vẫn là của sư đệ không cần nghĩ nhiều.”

Nhất Vô Niệm cảm thấy không có gì tốt hơn, gật đầu đa tạ.

“Sư huynh cũng đã trở về rồi, vậy việc còn lại giao cho sư huynh.

Sư đệ có việc nên đi trước một chút.” Thù lão cũng đã nhận, thưởng thêm cũng nhận, việc cũng đã giao Nhất Vô Niệm trực tiếp xin cáo từ.

“Sư đệ đi thong thả, có dịp thì ghé qua đây chơi.” Trịnh Hằng khẽ cười nói.



Vừa đi ra ngoài linh dược một đoạn đường Nhất Vô Niệm chợt vỗ một cái vào trán, hắn thế mà quên chưa nhắc Trịnh sư huynh kể nốt câu chuyện kia.

Hắn ảo não giờ này quay lại bắt người ta kể thì cũng có chút kỳ cục, rốt cuộc vẫn lựa chọn tiếp tục đi tiếp.

“Thôi không sao, còn nhiều dịp có thể ghé qua đó mà.”

Nhất Vô Niệm không có trở về động phủ của mình ngược lại đi một phương hướng khác, hắn đi tới trước một động phủ, trên đó có ghi ‘Tam Lãng’.

Tay khẽ xúc động cấm chế động phủ, không bao lâu một thân hình mập mạp chạy ra, đây không phải ai khác chính là Tam Lãng.

Lúc trên đường về hắn nhận được Truyền m Phù, Tam Lãng thông báo hắn đã chuyển qua động phủ ở riêng, cho nên hắn trực tiếp đi qua đưa linh thạch.

Nhất Vô Niệm đi vào bên trong động phủ từ túi trữ vật đổ ra một đống linh thạch, nhất thời làm Tam Lãng giật nảy mình.

“Vô Niệm, đây là của chúng ta sao?”

Nhưng chỉ thấy đối phương lắc đầu, điều này làm Tam Lãng càng thêm nghi hoặc, bỗng hắn nghĩ tới điều gì mở to mắt nắm lấy tay Nhất Vô Niệm hỏi gấp:

“Chẳng lẽ đống linh thạch này là của ta?”

Tam Lãng liền thấy hảo huynh đệ của mình gật đầu, mở to miệng không tin hỏi: “Không thể nào, ngươi có tính nhầm không vậy.

Sao lại nhiều thế này…”.